Mãi khi nghe giọng Mục Phàm Quân mới lắc người đáp xuống ngoài đình, nhìn hai người ở trong đình, gã tiến vào.
Hoàng hôn kín trời, có mây đen phía chân trời bay tới, ma văn cuồn cuộn trên trời từ từ đáp xuống, cũng ngừng lại trước cột cờ.
Vân Ngạo Thiên đứng trong ma vân lạnh lùng nhìn xác Phong Bắc Trần. Mỗi người trong ngũ thánh khi đến đều sẽ nhìn xác Phong Bắc Trần thật lâu.
Bên cạnh Vân Ngạo Thiên còn một người khác đứng trong ma vân cuồn cuộn, đó là Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu từ đi hướng Ma quốc vòng về, định nhìn xem Vô Lượng Thiên xảy ra chuyện gì, ai ngờ Vân Ngạo Thiên tới sau mà đến trước tiện đường đưa đi luôn.
Tận mắt nhìn Phong Bắc Trần chết thảm treo xác tại đây, Vân Tri Thu cảm thấy Miêu Nghị làm việc hơi quá ngông cuồng. Đây là đang thị uy với ngũ thánh khác, như nói cho năm người biết Phong Bắc Trần bị ta đánh chết, không thèm che giấu chút nào.
Vân Tri Thu liếc trộm Vân Ngạo Thiên, sợ hành động của Miêu Nghị chọc giận gia gia của mình.
Mục Phàm Quân âm trầm nói:
- Lão ma đầu, tôn nữ tế tiện nghi của ngươi mời người tới uổng trà.
Vân Ngạo Thiên cúi xuống nhìn hướng cái đình phát ra thanh âm, ma vân cuồn cuộn dưới chân bỗng xẹt qua thứ như phích lịch màu đen, ma khí ngưng tụ thành cây đao.
Răng rắc!
Cây đao nhanh như tia chớp cắt đứt cột cờ và dây thường, nửa cột cờ gãy đập xuống đất, xác Phong Bắc Trần thì từ từ rơi xuống ma vân.
Ma vân cuồn cuộn đáp xuống đất, không như người khác khi đến cứ nhìn xác Phong Bắc Trần, Vân Ngạo Thiên tiện tay gỡ xác xuống.
Vừa chạm đất thì ma vân cuồn cuộn chui vào người Vân Ngạo Thiên, hai người đáp xuống đất, xác Phong Bắc Trần nằm dưới đất.
Vân Ngạo Thiên sải bước vào trong đình, ném một câu cho Vân Tri Thu:
- Kêu nam nhân của ngươi lăn ra gặp ta!
Vân Tri Thu vội hỏi bốn người Hùng Uy canh chừng xung quanh:
- Người đâu?
Hùng Uy đáp:
- Lão Ngũ ở trong thư phòng.
Vân Tri Thu liếc bốn thánh đã tới, tâm tình của nàng rất là thấp thỏm, nàng không xa lạ nơi này. rất nhanh tìm đến thư phòng.
Vừa vào cửa Vân Tri Thu đã ngửi được mùi máu, Miêu Nghị mặc chiến giáp đang viết chữ trên cái bàn nuộm máu. Vân Tri Thu sửng sốt. Miêu Nghị cho nàng cảm giác chưa từng có. Vân Tri Thu quan sát căn phòng, thư phòng ngập mùi máu, bàn học nhuộm máu, Miêu Nghị khoác chiến giáp hết sức chăm chú viết chữ, tất cả cho cảm giác cực kỳ nặng nề, áp lực vô hình, rất khó tả.
Miêu Nghị ngước lên nhìn Vân Tri Thu, kinh ngạc hỏi:
- Phu nhân? Sao đến nhanh vậy?
- Dọc đường gặp gia gia của ta, ta không thể tránh khỏi nên được thuận tiện mang theo, ngươi đang viết cái gì?
Vân Tri Thu đi tới bên cạnh Miêu Nghị, nghiêng đầu nhìn, lẩm bẩm:
- Trong sông có một đám nga, nga bông, nga trắng to, một, hai, ba, bốn...
Vân Tri Thu không đọc tiếp được, trong không khí này nàng còn tưởng Miêu Nghị viết cái gì quan trọng hóa ra là viết đồng dao dân gian.
Miêu Nghị quay đầu cười hỏi:
- Chữ viết của ta thế nào? Tiến rất xa đúng không?
Vân Tri Thu trợn trắng mắt, rút bút lông khỏi tay Miêu Nghị, ném nó đi:
- Miêu đại nhân, đã lúc nào rồi? Lửa sắp cháy tới nơi mà ngươi còn có tâm tình luyện chữ tại đây?
Miêu Nghị cười tủm tỉm:
- Chẳng phải nàng luôn đốc thúc ta luyện chữ sao? Ta nghe lời nàng, rảnh liền không lười biếng.
Miêu Nghị búng tay, bút lông bị quăng đi lại bay về tay hắn, hắn chấm mực.
Vân Tri Thu ấn cổ tay Miêu Nghị:
- Ngưu Nhị, gia gia của ta kêu ngươi đi gặp người.
Miêu Nghị cười khẽ:
- Hắn kêu ta đi thì ta liền đi sao? Nàng không thấy ta đang tự cao tự đại?
Miêu Nghị gỡ tay Vân Tri Thu ra:
- Chờ thêm chút, người đến đông đủ rồi ta ra ngoài cũng không muộn.
Vân Tri Thu muốn điên, lại chộp tay Miêu Nghị nói:
- Ngưu Nhị, rốt cuộc ngươi muốn chơi trò gì?
Bên ngoài, Yêu Thánh Cơ Hoan đã đến, khi đáp xuống dất thì nhìn chăm chú vào xác của Phong Bắc Trần, lại quay đầu nhìn mấy người quen cũ trong đình.
Cơ Hoan hỏi:
- Có chuyện gì?
Vân Ngạo Thiên vốn cách nơi này xa nhất, mang theo Vân Tri Thu nhưng đến nơi trước Cơ Hoan, ý nghĩa không cần nói cũng biết.
Cơ Hoan tới nơi, Lăng Thiên liền chạy vào thư phòng thông báo:
- Ngũ gia, người đã đến đông đủ.
Thấy có người người ngoài, Vân Tri Thu vội buông tay Miêu Nghị ra.
- Chơi cái gì?
Miêu Nghị cười với Vân Tri Thu:
- Không chơi cái gì, lão tử không với bọn họ!
Miêu Nghị ném bút, rời đi.
Vân Tri Thu theo sau lưng Miêu Nghị thầm đoán hắn nói câu đó có ý gì. Miêu Nghị đã đến ngoài đình, từ xa chắp tay.
Miêu Nghị cười tươi nói:
- Thất lễ, Miêu mỗ bận việc chậm trễ, không tiếp đón từ xa.
Ngũ thánh lạnh lùng nhìn Miêu Nghị.
Miêu Nghị vừa vào đình, Vân Ngạo Thiên ngồi bên trong chậm rãi nói:
- Chôn xác Phong Bắc Trần trước đã.
Bốn người Mục Phàm Quân kinh ngạc cùng nhìn Vân Ngạo Thiên.
Miêu Nghị sửng sốt, ra lệnh cho người bên ngoài:
- Tặng cho Tần Tịch, kêu nàng đi chôn đi.
Vân Ngạo Thiên nghiêng đầu nhìn hắn:
- Tần Tịch không chết?
Miêu Nghị cười nói:
- Ta có gì phải so đo với nàng ấy? Nàng đã hàng ta.
- Nữ nhân kia qua đẹp, chắc không phải ngươi nhìn trúng nàng?
Vân Ngạo Thiên lạnh lùng nói:
- Nếu Phong Bắc Trần không chết tức là ngươi cướp thê tử của hắn, muốn chơi muốn ngủ thế nào đều được. Ngồi trên vị trí của Phong Bắc Trần nếu không cướp về được thì đó là hắn không có bản lĩnh, không thể trách ai. Bây giờ ngươi treo xác Phong Bắc Trần trên cột cờ phơi thây, nếu còn có ý tưởng xấu xa với thê tử của người ta thì quá đáng. Ta nói thẳng, ai dám làm bậy với quả phụ của Phong Bắc Trần thì đừng trách ta không khách sáo!
Bốn người Mục Phàm Quân im lặng.
Miêu Nghị không biết nên nói cái gì, hắn rất muốn hỏi Vân Ngạo Thiên: Con cái của ngươi chết trong tay Phong Bắc Trần không chỉ một người, sao làm như người ta là ân nhân của ngươi vậy?
Miêu Nghị không nghĩ ra, có này trong đầu nghĩ gì vậy? Tư tưởng khỏe mạnh chút được không? Sao gặp ai cũng tưởng hắn muốn làm gì Tần Tịch? Nếu không phải nghĩ cho thanh danh của Tần Tịch, Tần Vi Vi thì Miêu Nghị rất muốn hét to: Đó là nhạc mẫu của ta!
Vân Tri Thu biết rõ nội tình nên hỗ trợ giải thích:
- Gia gia, không phải người nghĩ, Miêu Nghị và Tần Tịch thật ra có quen biết khác, ta biết rõ nhất.
Vân Ngạo Thiên không nói gì nữa, nhìn xác Phong Bắc Trần bị nâng đi.
- Tiếc rằng ta đến muộn, nếu ta tới kịp thì xác Phong Bắc Trần sẽ không phơi nắng quá lâu dưới mặt trời, ta có thể triệu tập hồn phách của hắn chuyển thành quỷ tu, nhưng cưỡng ép ngắn hạn thành quỷ tu sẽ mất trí nhớ.
Tư Đồ Tiếu nói xong lắc đầu.
Mấy người này làm cái trò gì! Miêu Nghị nhìn đông ngó tây, ngũ thánh chìm trong cảm xúc tưởng nhớ Tư Đồ Tiếu, làm hắn muốn cười to ba tiếng. Bình thường là ai muốn giết Phong Bắc Trần? Bây giờ làm như một mình ta là kẻ ác, các ngươi là siêu người tốt vậy, đùa sao?