Vân Tri Thu bóp nát ngọc điệp ngay trước mặt Ngọc Nô Kiều, phủi tay nói:
- Miêu Nghị có nhiều tật xấu, mặc kệ hắn. Sau này hắn còn ăn hiếp ngươi cứ đến tìm ta, ta sẽ trút giận cho.
Không chỉ mình Ngọc Nô Kiều mượn tiền, nhưng nàng là người gây ầm ĩ nhất. Pháp Âm, Cơ Mỹ Lệ đều lấy một trăm ức Hồng Tinh từ tay Vân Tri Thu.
Mấy ngày sau, Miêu Nghị lại đến Vân Dung quán, Vân Tri Thu báo cáo tình hình cho hắn biết.
Miêu Nghị hỏi:
- Hồng Trần không mở miệng xin sao?
Vân Tri Thu lắc đầu nói:
- Mục Phàm Quân lấy bên tỷ muội Lang Huyên nên không cần Hồng Trần mở miệng. Từ khi Hồng Trần đến đây luôn ở trong động tiên không đi ra ngoài một bước, giống người xuất gia còn hơn Pháp Âm. Ngọc Nô Kiều thì bị ngươi làm ủ rũ cũng trốn trong phòng. Ban đầu còn la hét đòi ra ngoài xem, bây giờ không nói một tiếng nào. Việc qua rồi thì bỏ đi, đã cưới người ta thì hãy nghĩ cách biến bọn họ thành người mình chứ không phải thành kẻ thù bên cạnh.
Vân Tri Thu nói xong nhét một khối ngọc điệp vào tay Miêu Nghị:
- Đưa cái này cho nàng, nói hai câu dễ nghe an ủi người ta đi.
Miêu Nghị thi pháp xem xét, là bản sao Âm Hồn Thông Dương quyết, hắn gật đầu.
Vân Tri Thu đưa tiếp trữ vật thủ trạc khác:
- Công pháp khác thì ta tùy vào tình huống mà cho người khác. Còn một việc muốn nói với ngươi, thứ ngươi kêu ta đã cho muội muội thì nàng không chịu nhận, chỉ lấy công pháp Cửu Trọng Thiên, kiên quyết từ chối mấy cái khác. Nàng nói là muốn đi trên con đường của mình, ta hết lời khuyên nhủ nhưng vô ích. Tóm lại ta đã hết cách, ca ca tự mình ra mặt đi, da mặt của ta mỏng.
Miêu Nghị im lặng một lúc rồi đẩy trở lại, khẽ thở dài:
- Đã lớn, không quản nàng được nữa. Không muốn thì thôi, ta đỡ tốn tiền.
Trong lời nói hơi có chút bất đắc dĩ, tiết kiệm tiền cũng là lời nói thật. Mấy năm nay Miêu Nghị kiếm cũng nhiều tiền nhưng chi tiêu quá lớn, chi tiêu Kết Đan cho tám mươi lăm con Đường Lang và cho Hắc Thán là đã khủng, bây giờ cưới bốn phòng tiểu thiếp, người gả theo, một chốc hơn mười, hai mươi người đều phải một tay hắn nuôi.
Miêu Nghị đi vào động tiên nơi Hồng Trần ở, không thấy nàng đi ra nghênh tiếp. Khi biết Hồng Trần tu luyện trong vườn hoa, Miêu Nghị không cho Tử Vân, Tử Hoa đi cùng, một mình đi vườn hoa tìm.
Bàn đá, ghế đá trong lương đình đã bị xóa bỏ, các khối thảm trải trong đình, Hồng Trần ngồi xếp bằng, hình ảnh khá động lòng người.
Nghe tiếng bước chân, Hồng Trần mở mắt ra xem.
Hồng Trần cười khẽ:
- Ngươi không cần quan tâm chỗ của ta.
- Nàng dù sao là tiểu thiếp ta cưới về, ta đến xem không quá đáng đúng không?
Miêu Nghị không mời tự vào, ngồi khoanh chân ngay đối diện Hồng Trần, mắt càn rỡ ngắm khuôn mặt nàng. Miêu Nghị phát hiện nuôi một mỹ nhân gần người rất là mát mắt, tốn tiền cũng đáng giá.
Hồng Trần liếc đầu gối của Miêu Nghị gần như dính vào đầu gối của mình:
- Không quá đáng, nếu ngươi muốn viên phòng với ta thì đi vào phòng, nơi này không tiện.
Choáng!
Trước mỹ sắc Miêu Nghị hơi rục rịch, huống chi về danh phận thì nàng vốn là người của hắn. Đúng là Miêu Nghị muốn tìm cơ hội xuống tay, dù sao nhiều năm trước lần đầu tiên gặp nữ nhân này hắn đã có giấc mơ đó, bây giờ ước mơ trong tầm tay, hắn muốn tìm cơ hội thực hiện.
Nhưng bị đối phương trực tiếp chọc thủng tâm sự thì hơi kỳ kỳ, hắn kiềm chế ý nghĩ sắc dục, giả bộ nghiêm túc dời đề tài:
- Nàng nghĩ bậy gì vậy, ta là loại người này trong mắt nàng sao? Ta chỉ đến thăm nàng, ở đây đã quen chưa?
Hồng Trần đáp:
- Vốn khá tốt, nhưng không quá yên tĩnh, luôn có người hy vọng ta chủ động với ngươi hơn.
Hồng Trần nhìn ra ngoài đầy ám chỉ.
Miêu Nghị hiểu ý Hồng Trần là Tử Vân, Tử Hoa được Mục Phàm Quân phái đến.
Miêu Nghị khẽ hỏi:
- Có cần ta xử lý sạch hai người đó cho nàng không?
Hồng Trần lắc đầu nói:
- Thôi, ta đã gả cho ngươi thì bọn họ không có cách nào ép buộc ta cái gì nữa, chỉ biết lải nhải. Bọn họ cũng đáng thương, chờ thoát khỏi sư phụ của ta thời gian lâu thì họ sẽ từ từ bình tĩnh lại, cần gì tàn nhẫn tuyệt tình.
Miêu Nghị lặng im. Hắn định sắp xếp Hồng Trần đi chỗ tỷ muội Lang Huyên nhưng xem tình huống này thì Tử Vân, Tử Hoa đi tỷ muội Lang Huyên, hai người cùng Mục Phàm Quân tạo áp lực e rằng sẽ làm hai tỷ muội Lang Huyên khó chịu. Nơi này có Vân Tri Thu trấn, Tử Hoa, Tử Vân yên phận chút. Phu nhân của hắn cũng không hiền gì.
Không tiện ăn thịt vào miệng Miêu Nghị đành từ biệt, hắn đứng dậy nói:
- Nếu cần tài nguyên tu luyện thì tìm Vân Tri Thu, có chuyện gì cũng có thể tìm Vân Tri Thu, nàng ấy sẽ sắp xếp tốt.
- Vậy ta không tiễn.
Hồng Trần ngồi trong đình không nghênh đến hay đưa hắn đi, ngược lại nhắc nhở:
- Có một số việc đã lựa chọn thì ta chuẩn bị tâm lý nhận rồi, sẽ không bài xích. Nếu ngươi thật sự muốn ta thì cứ nói thẳng, đây là cái giá ta nên trả.
Đã nói mình không phải loại người như vậy, hắn phải tiếp tục giữ phong độ!
Miêu đại quan nhân giả bộ nghiêm nghị qua loa vài câu, ra vẻ bình tĩnh rời đi nhưng trong lòng thì đang chạy trối chết.
Ra khỏi phòng của Hồng Trần, Miêu Nghị đi tới cửa phòng Pháp Âm, hắn do dự một chút rồi rời đi.
Miêu Nghị không chịu nổi Pháp Âm, tuy tú sắc khả cơm nhưng muốn ăn nàng cần có can đảm nhất định. Đối diện người nhiều lần chủ động đề nhắc tới viên phòng nhưng cho ngươi cảm giác bị siêu độ, lần đầu tiên Miêu Nghị gặp loại người này, cho ngươi không dám khinh nhờn. Pháp Âm chỉ nói hai, ba câu là Miêu Nghị muốn cắm đầu trốn, không còn chút hứng thú gì.
Đến cửa Cơ Mỹ Lệ thì Miêu Nghị dừng lại.
Miêu Nghị cũng không chịu nổi nữ nhân này, nàng không bài xích chuyện nam nữ với ngươi nhưng lạnh băng, lộ rõ mục đích. Ta làm chuyện đó với ngươi thì ngươi nhớ cho ta lợi ích gì, nàng sẽ không chút khách sáo cò kè mặc cả với ngươi, cảm giác như đến thanh lâu.
Miêu Nghị lắc đầu thở dài rời đi, hắn bức bối trong người, sao hắn toàn cưới quái thai về, đúng như câu đùa của Vân Tri Thu, mỗi người mỗi vẻ.
Khi gặp lại Ngọc Nô Kiều thì tinh thần của nàng uể oải nhiều, nàng chậm rãi nửa quỳ hành lễ:
- Đại nhân!
- Ừm!
Miêu Nghị đến trước mặt Ngọc Nô Kiều nhìn chằm chằm, dắt tay nàng đưa vào phòng.
Lần này Ngọc Nô Kiều không làm hành động bài xích gì, cúi gằm mặt đi theo Miêu Nghị.
Vào phòng, Miêu Nghị vẫn đóng cửa, chắp tay sau đít vòng quanh nàng như cũ.
Nữ nhân lúc trước ngẩng đầu ưỡn ngực giữ sự kiêu ngạo đã cúi xuống cái đầu cao quý, mím môi.
Miêu Nghị đứng đối diện nàng, lạnh nhạt nói:
- Cởi đi!
Ngọc Nô Kiều mím chặt môi, nàng quay đầu không nhìn hắn, chậm rãi giơ tay lên cởi cổ áo dần lộ ra xương quai xanh tinh xảo trắng nõn.
Bàn tay run rẩy bị bàn tay ấm áp bao trùm, Ngọc Nô Kiều chậm rãi quay đầu nhìn.
Miêu Nghị vuốt tay Ngọc Nô Kiều, bàn tay nàng rất lạnh, nàng là quỷ tu nên người không có nhiệt độ, nếu cảm nhận được nhiệt độ thân thể thì nhất định là ảo giác. Phàm nhân không nhận nổi loại nữ nhân này, sẽ hao hết dương khí của ngươi.