Phi Thiên

Chương 1796: Bích Nguyệt cũng muốn đi



Miêu Nghị bấm pháp quyết, khí lưu quanh thân dâng lên, nháy mắt hình thành pháp cương hộ thể bao lấy hắn và một trăm viên Tiên Nguyên đan. Miêu Nghị co tay búng, bóc một tiếng một viên Tiên Nguyên đan nổ tung, nháy mắt hóa thành linh khí bàng bạc đậm đặc như sữa bò tràn ngập trong pháp cương hộ thể, bao kín người hắn. Bằng vào tu vi hiện tại của Miêu Nghị có thể dễ dàng khóa lại những linh khí không để chúng tiết ra ngoài.

Rất nhanh linh khí đậm đặc hóa loãng, nhanh chóng bị Miêu Nghị hấp thu vào cơ thể. Miêu Nghị co tay búng, Tiên Nguyên đan lại nổ một viên, cứ thế lặp lại.

Miêu Nghị hấp thu hết một trăm viên Tiên Nguyên đan, pháp cương hộ thể bao phủ quanh thân cũng rút về ngay. Miêu Nghị bấm đốt tính toán chu kỳ vận chuyển trong người, từ thời gian luyện hóa một trăm viên Tiên Nguyên đan tính ra số lượng mỗi ngày luyện hóa, hắn lắc đầu mở hai mắt ra.

Hiện giờ mỗi ngày luyện hóa Tiên Nguyên đan chỉ cỡ ba trăm mười viên, tốc độ cao hơn tu vi Kim Liên tam phẩm ba viên. Kim Liên tứ phẩm lên tới ngũ phẩm đại khái cần một ngàn bốn trăm vạn viên Tiên Nguyên đan, tức là Miêu Nghị muốn đột phá ngũ phẩm cần hơn một trăm hai mươi năm.

Tốc độ này đã không chậm nhưng Miêu Nghị cảm thấy không nhanh bằng lúc ở Lưỡng Cực tin hấp thu âm dương chi hỏa.

Mấy ngày sau, Miêu Nghị vào Thủ Thành cung gặp mặt Bích Nguyệt Phu Nhân.

Bích Nguyệt Phu Nhân bộ dáng quyến rũ lười biếng nằm nghiêng trên hương phi tháp.

- Lại sắp lên đường? Lần trước ngươi lỗ mãng đi hơn một năm không về, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ!

Bích Nguyệt Phu Nhân ngồi dậy, đi ra ngoài. Miêu Nghị theo bên cạnh.

Bích Nguyệt Phu Nhân nhíu mày nói:

- Ngưu Hữu Đức, ngươi là đại thống lĩnh Thiên Nhai, trách nhiệm của ngươi là trấn thủ Thiên Nhai chứ không phải hở chút là chạy lung tung khắp nơi. Lỡ như Thiên Nhai có chuyện gì thì ngươi không gánh nổi trách nhiệm. Thiên Đình đã có quy định, nếu không có chuyện gì thì không được tự ý rời khỏi chức vụ!

Miêu Nghị đứng bên cạnh chắp tay nói:

- Ty chức không dám giấu diếm trước mặt phu nhân, thật sự không hứng thú ở lâu trong Thiên Nhai. Kiến thức của ty chức nông cạn, muốn đi khắp nơi nhìn xem.

Bích Nguyệt Phu Nhân quay đầu híp mắt nhìn Miêu Nghị:

- Ta cũng thấy ở trong Thiên Nhai nhàm chán, vậy ta có nên đi dạo khắp nơi không?

Miêu Nghị hỏi:

- Hay ty chức đi dạo cùng phu nhân?

Bích Nguyệt Phu Nhân khịt mũi:

- Đại thống lĩnh ngươi không ở, nếu tổng trấn ta đây cũng vắng mặt, cả hai không có việc tự ý rời bỏ chức vụ, nếu Thiên Nhai xảy ra chuyện thì không có người đứng ra quyết định. Không muốn sống trong Thiên Đình nữa phải không? Ta nói thật, ngươi có thời gian chạy lung tung còn không bằng nâng cao tu vi của mình lên đi.

Nếu không cho xin nghỉ thì rắc rối!

Miêu Nghị đang vắt óc tìm lý do thì Bích Nguyệt Phu Nhân bỗng hỏi:

- Định đến đâu đi dạo? Là chỗ nào vui vui sao?

Miêu Nghị sửng sốt, xem ra nữ nhân này động lòng.

Miêu Nghị vội đáp:

- Muốn đi Tiên Hành tinh xem thử, ty chức cũng không biết có vui không.

- Tiên Hành tinh?

Bích Nguyệt Phu Nhân kinh ngạc hỏi:

- Tiên Hành tinh nơi có Tiên Hành cung một trong mười hành cung?

- Đúng vậy!

- Sao ngươi muốn đi chỗ đó chơi?

- Ty chức chỉ muốn mở rộng tầm mắt, phu nhân đã đến chỗ đó rồi?

Bích Nguyệt Phu Nhân lững thững đi dạo, lắc đầu nói:

- Chưa đi qua, khu vực Thiên Đình quản lý rất lớn, ai có thể đi hết các góc?

Bích Nguyệt Phu Nhân nhíu mày nói:

- Ta khuyên ngươi đừng đi, người mười đại hành cung không quá thích tiếp xúc với người trong Thiên Đình, dù ngươi có đi chưa chắc người ta hoan nghênh ngươi, cần gì tự chuốc khổ?

Miêu Nghị không cho là đúng nói:

- Ta là quan viên của Thiên Đình, trong thiên hạ toàn là vương thổ, ta đi xem cho biết, chẳng lẽ bọn họ có thể cưỡng ép đuổi ta đi sao?

Bích Nguyệt Phu Nhân nói:

- Ngươi nói đúng, nếu người ta muốn đuổi ngươi đi thì thân phận Thiên Đình của ngươi không làm gì được bọn họ.

Miêu Nghị kinh ngạc nói:

- Không đến mức đi! Chẳng lẽ bọn họ chống đối Thiên Đình sao?

Bích Nguyệt Phu Nhân lắc đầu nói:

- Ẩn tình trong đó không phải ngươi nên biết, tóm lại ngươi tốt nhất đừng đi.

Bích Nguyệt Phu Nhân không muốn nói nhiều, nàng hái một đóa hoa trên cành xuống, hít nhẹ, bước vào vườn hoa.

Miêu Nghị theo bên cạnh mắt hấp háy. Nam nhân của nữ nhân này là một trong bảy mươi hai hầu Thiên Đình, có lẽ nàng ta biết bí mật mà vài người không biết.

Miêu Nghị cười nói:

- Sau lưng phu nhân là hầu gia, chẳng lẽ còn sợ một Tiên Hành cung bình thường sao?

Bích Nguyệt Phu Nhân váy dài đi vào đình ngồi xuống, phía không xa có tỳ nữ nhanh chóng chạyl ại rót trà. Tỳ nữ rót một tách rồi Bích Nguyệt Phu Nhân xua tay đuổi đi xuống.

Bích Nguyệt Phu Nhân nói:

- Vấn đề không phải sợ hay không mà là không muốn chuốc rắc rối không cần thiết.

Miêu Nghị lấy làm lạ hỏi:

- Chỉ đi Tiên Hành tinh chơi thì có rắc rối gì?

Bích Nguyệt Phu Nhân lườm hắn:

- Xem ra ngươi nhất định muốn biết phải không!

Bích Nguyệt Phu Nhân đổi thành truyền âm:

- Mười đại hành cung vốn quen thân với Bạch Chủ, năm xưa người liên quan Bạch Chủ đều bị chụp tội phản tặc, ngươi nói xem có chuốc rắc rối không?

Thì ra là vậy!

Miêu Nghị vẫn thấy lạ:

- Chẳng phải bây giờ mười đại hành cung vẫn yên lành sao? Thiên Đình không xếp bọn họ vào phản tặc.

Bích Nguyệt Phu Nhân ra hiệu Miêu Nghị ngồi xuống:

- Năm xưa khi xác định đại thế thiên hạ, gió mây vần vũ, bốn phía không ngừng chém giết, không biết đã chết bao nhiêu nhân vật cường đại. Thiên Đế, Phật Chủ lên kế hoạch hành động, với thế sét đánh không kịp bưng tai đột nhiên bắt giữ Yêu Chủ, lại thảo phạt Bạch Chủ. Mười đại hành cung vốn quen thân với Bạch Chủ khi thấy Bạch Chủ bị yếu thế đã đầu phục Thiên Đế, Phật Chủ. Quần hùng hợp sức rốt cuộc trấn áp Bạch Chủ trong tháp Trấn Yêu, nếu không có cung chủ mười đại hành cung gặp trận phản chiến đánh bất ngờ sau lưng thì chưa chắc bắt được Bạch Chủ.

Miêu Nghị giật nảy mình, hắn nhớ tới chưởng môn Ngọc Linh nói về vị Kim Quang Pháp Sư.

Miêu Nghị hỏi:

- Ty chức nghe nói Linh Sơn ở Cực Lạc giới có một tháp trấn yêu, nghe nói Bạch Chủ và Yêu Chủ bị trấn áp trong tháp, không biết nó có phải là tháp trấn Yêu mà phu nhân nói không?

Bích Nguyệt Phu Nhân lườm Miêu Nghị, cười nói:

- Xem ra ngươi không phải hoàn toàn không biết gì.

Miêu Nghị khiêm tốn xua tay:

- Ty chức nghe nói Bạch Chủ, Yêu Chủ chưa đền tội mà chỉ bị trấn áp trong tháp, không biết có đúng thật không?

Bích Nguyệt Phu Nhân nghe vậy mắt lóe tia sáng, nghĩ một đằng nói một nẻo:

- Sao ta biết họ có đền tội không? Người ta có chết hay không thì liên quan gì đến chúng ta? Ngươi lo nghĩ nhiều như vậy làm gì?

Miêu Nghị nghe liền biết Bích Nguyệt Phu Nhân cố ý che giấu điều gì.

- Ty chức chỉ cảm thấy lạ, nếu thật sự không chết, đã bắt Bạch Chủ, Yêu Chủ rồi thì tại sao không giết đi? Không sợ để lại tai họa ngầm sao?

- Có lẽ nghĩ tình huynh đệ? Bạch Chủ và hai vị thánh chủ năm xưa dù gì là huynh đệ kết nghĩa.