Phi Thiên

Chương 1867: Lấy lùi làm tiến (Thượng)



Thanh Phong nói:

- Nói cho cùng hai phương thức công kích đều là một loại công kích vượt qua tu vi cảnh giới, cho nên nguyên nhân chính là tu vi chúng ta không đủ, không cách khống chế uy lực của chiêu thức tự nhiên, một khi tu vi của đại nhân đạt tới mức nhất định, khi đó thân thể có thể thừa nhận khi sử dụng chiêu thức, đến lúc đó không cần nhờ vũ khí cũng có thể dùng.

Miêu Nghị lắc đầu nói:

- Ai biết đó là việc năm nào tháng nào, ta muốn chuẩn bị vạn toàn khi khảo hạch, một khi trong khi giao chiến không có vũ khí cũng thêm một phần bảo đảm.

- Như vậy...

Thanh Phong do dự, nói:

- Nếu như chỉ làm chuẩn bị, ty chức có một suy nghĩ, không biết được hay không.

- Ah!

Miêu Nghị dừng bước quay đầu lại nói:

- Nói xem!

Thanh Phong nói:

- Đại nhân cần dùng vũ khí thi triển chiêu thức này, lúc giao chiến phải mặc chiến giáp, không biết có thể xem chiến giáp như vũ khí phóng thích uy lực hay không, nếu như có thể, đại nhân ăn mặc chiến giáp chẳng khác gì tay không tấc sắt thi triển chiêu này.

Miêu Nghị sững sờ, chợt “Ba” vỗ trán của mình, giẫm chân nói:

- Tại sao ta quên chứ?

Dứt lời hắn mặc chiến giáp hồng tinh trên người, hai tay cũng mang theo bao tay bảo hộ, cuối cùng nắm một quyền vận dụng như phương thức dùng thương.

Tinh khí thần cùng pháp lực tăng lên thỏa đáng, hắn đánh ra một quyền lên bầu trời.

Thanh Phong nhìn theo, hắn phát hiện trên bao tay có điểm đen nhỏ.

Oanh!

Tán cây trên bầu trời vỡ nát, rừng cây phạm vi vài chục trượng bị dư uy ảnh hưởng, lập tức bật gốc bay tứ tung.

Đám người Ưng Vô Địch nhìn lên không trung, chỉ thấy một khu vực cỏ cây trống trải, Miêu Nghị và Thanh Phong đang đứng đó, chỉ thấy Miêu Nghị mặc chiến giáp lên người.

- Ha ha! Thanh Phong nói một câu bừng tỉnh người trong mộng, quả nhiên thành!

Miêu Nghị mừng rỡ không nhỏ nhìn chung quanh một chút.

- Chỉ có điều không quen dùng chiêu này, không thể khống chế uy lực nên ảnh hướng cây cối chung quanh.

Thanh Phong chắp tay nói:

- Chúc mừng đại nhân.

- Được ngươi nhắc nhở! Lần này ta bế quan tu hành thu hoạch không nhỏ!

Miêu Nghị cười nói sau đó siết chặt nắm đấm, không nghĩ tới lần này chẳng những giải quyết được vấn đề Nhất Thương Thập Sát, càng tìm được biện pháp không sử dụng vũ khí sử dụng chiêu này, gia tăng năng lực bảo vệ tính mạng của hắn thật lớn, cũng có vài phần nắm chắc khi tham gia khảo hạch.

Ngẫng đầu nhìn đám người Ưng Vô Địch trên không trung, hắn nói:

- Tam ca, triệu tập người, trở về!

Rất nhanh, đoàn người rời khỏi hải đảo quay về thiên nhai. Đối với Miêu Nghị mà nói không cần thiết tiếp tục tu hành trong hải đảo, vấn đề cần giải quyết đã giải quyết, giao thủ tốc độ nhanh với đám Ưng Vô Địch không còn bao nhiêu hiệu quả, tu vi của hắn bày ra đó, nhanh hơn nữa cũng vô dụng, lợi dụng thời gian tăng tu vi lên, ở hải đảo hay ở thiên nhai cũng giống nhau, không cần tiếp tục hao tổn thời gian ở hải đảo.

Thời gian ngày từng ngày trôi qua, mỗi tháng, mỗi năm, đảo mắt đã hai mươi năm sau.

Đại thống lĩnh thiên nhai Thiên Nguyên tinh tuyệt tích trong mắt mọi người, bí mật đại thống lĩnh Ngưu Hữu Đức bị nhục nhã nói không dừng, dù bảy mươi năm trôi qua, miệng nhiều người xói chảy vàng, lúc này biến thành chê cười khi trà dư tửu hậu.

Thủ Thành Cung vẫn cao cao tại thượng như trước, chủ nhân nơi này nhận hết bao nhiêu chê cười suốt mấy chục năm qua, lúc này chỗ tốt khi cấp dưới là người một nhà cũng xuất hiện, Ngưu Đại thống lĩnh ra lệnh một tiếng đã có nhiều đầu người rơi xuống đất.

Bởi vì dư uy hơn ba ngàn đầu người rơi xuống đất vẫn còn, nếu không có mấy ngàn đầu người kia, chỉ sợ hôm nay thiên nhai không có người nào e ngại đại thống lĩnh. Đồng dạng, nếu không có mấy ngàn đầu người kia, Ngưu đại thống lĩnh cũng không bị chê cười như thế.

Cho dù không có người đặt Ngưu đại thống lĩnh vào mắt nhưng không có ai nguyện ý bức đại thống lĩnh chó cùng rứt dậu, tất cả cửa hàng lớn hàng năm vẫn giao lễ vật cho Thủ Thành Cung, cho dù hậu lễ không nhiều.

Tổng thể mà nói hiếu kính hàng năm của Miêu Nghị giảm đi trầm trọng, càng giảm xuống trong từng năm, rất nhiều người cũng chỉ tỏ vẻ mà thôi, không muốn lãng phí quá nhiều lên người đại thống lĩnh sắp chết.

Vân Tri Thu cũng sửa sang danh sách hậu lễ, Miêu Nghị khó chịu đứng chắp tay trong hoa viên.

Hắn không phải không biết những cửa hàng kia không ngừng rải lời đồn phỉ báng, không cần chứng cớ cũng đoán được là bọn chúng làm, cũng không phải không muốn thu thập bọn chúng, hắn hận không thể làm thịt tất cả bọn chúng. Không có người nào nguyện ý chịu đựng kẻ khác châm chọc khiêu khích. Nhưng bây giờ không chiếm được phủ Đông Hoa tổng trấn bảo hộ, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chuyện năm đó tại phủ Đông Hoa tổng trấn rõ mồn một trước mắt hắn, hắn lo lắng khi động thủ sẽ có người tìm đường tắt xử lý hắn.

Cho dù sau khi mình còn sống sau khảo hạch trở về, không có phủ Đông Hoa tổng trấn ủng hộ, hắn cũng không dám chụp mũ tội danh lên các cửa hàng, làm vậy chẳng khác tự tìm phiền toái cho bản thân, trái lo phải nghĩ lại phát hiện mình trước và sau khảo hạch cũng không thể làm gì các cửa hàng này, bối cảnh của người ta ở đó, ngươi có thể gây phiền toái cho người ta một chút nhưng không cách nào xả giận.

Không phát tiết ác khí này hắn không thoải mái, sau khi bồi hồi trong hoa viên, đột nhiên hắn dừng bước, hắn nhớ tới Dương Khánh!

Hắn đưa tay vỗ trán, phía dưới có Dương Khánh tại sao không thỉnh giáo? Tên kia rất có nghề trong việc tính toán người khác.

Lúc này hắn cầm tinh linh liên lạc Dương Khánh.

Trong phủ đại tổng quản Vô Lượng Thiên, Dương Khánh đang tu hành nhận được tin tức của Miêu Nghị liền sững sờ, chợt hỏi chi tiết trong đó.

Sau khi hỏi rõ ràng, Dương Khánh trả lời: Cho ty chức một giờ, ty chức suy nghĩ thật kỹ sẽ trả lời.

Cuối cùng chưa hết một giờ, sau khi đi qua đi lại suốt nửa giờ trong phủ đại tổng quản. Dương Khánh lại trả lời: Đại nhân muốn ít phiền toái về sau hay muốn nhiều phiền toái về sao?

Miêu Nghị trả lời: Đương nhiên là muốn ít phiền toái về sau.

Dương Khánh: Vậy thì nhịn, xem như chưa từng có việc gì xảy ra, nếu đại nhân thuận lợi khảo hạch trở về, ngài vẫn ngồi vị trí đó, về sau ở chung trong năm rộng tháng dài, bọn chúng sẽ thu liễm.

Miêu Nghị: Nhịn không được, ta tìm ngươi là muốn ngươi giúp ta nghĩ biện pháp danh chính ngôn thuận đối phó bọn chúng. Nếu cần nhịn thì ta cần tìm ngươi làm gì?

Dương Khánh bất đắc dĩ, nhiều năm qua hắn liên hệ với Tần Vi Vi nên hiểu không ít tình hình trong Đại Thế Giới. Lúc này vừa vặn dùng tới, hắn trả lời Miêu Nghị: Rất đơn giản, lấy lùi làm tiến, thu sổ sách!

Miêu Nghị không phải là không muốn thu sổ sách, mà là bị tình thế bức bách, nghĩ không ra biện pháp gì có thể danh chính ngôn thuận thu sổ sách, lại hỏi lấy lùi làm tiến, thu sổ sách. Sau khi hỏi rõ hai mắt hắn tỏa sáng, hắn cười ha hả, quả nhiên là đơn giản, thực sự hữu hiệu!

Chấm dứt liên hệ với Dương Khánh, hắn nhanh chóng triệu tập đám người Phục Thanh.

- Có buông lỏng giám thị với thương hội hay không?

Từ Đường Nhiên ngạc nhiên.