- Bảo Liên cô nương, xin hãy nhắn với đại thống lĩnh giùm là Ô Hàn Sơn ta đây từ đầu tới đuôi chưa từng khó xử đại thống lĩnh, xin đại thống lĩnh nghĩ tình Khấu Văn Lam Khấu Tổng Trấn mà nương tay cho!
Bảo Liên gật đầu biểu thị sẽ chuyển lời, ngoài ra không nói nhiều.
Ngọc Hư Chân Nhân từ con đường nhỏ đi tới cửa lớn Thủ Thành cung, thấy thiên binh thiên tướng đang xây lại cửa cung sụp đổ, gã kinh ngạc hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Bảo Liên trả lời:
- Vừa rồi đại thống lĩnh bị tu sĩ Thải Liên ám sát ngay trước cửa.
Tu sĩ Thải Liên?
Ngọc Hư Chân Nhân giật mình kêu lên:
- Đại thống lĩnh có bị sao không?
- Đại thống lĩnh không sao, thích khách đã bị đại thống lĩnh bắn chết, tình huống cụ thể thì sư thúc trở về hỏi các sư huynh liền biết, giờ đệ tử không tiện nói nhiều.
Bảo Liên vừa nói vừa lấy pháp khí mở trận pháp ra, mở một con đường mời sư thúc tổ rời đi.
Ngọc Hư Chân Nhân ra khỏi cửa cung, thấy bên ngoài máu nhuộm mặt đất. Lúc Ngọc Hư Chân Nhân bị bắt đến đây đã tận mắt nhìn thấy thây ngã khắp nơi, máu chảy thành sông, giờ không có xác chết, nhưng nhìn cảnh tượng vẫn làm gã tim đập chân run. Trong không khí tràn ngập mùi máu nồng nặc.
Ngọc Hư Chân Nhân đi xuống bậc thang cao cao, có đệ tử Chính Khí môn đứng chờ sẵn chạy lại, nhìn từ trên xuống dưới hỏi thăm sức khỏe của Ngọc Hư Chân Nhân, rồi nhanh chóng giải cấm chế pháp lực trên người gã.
Thủ vệ đứng trước bậc thang quát nạt:
- Đi mau lên, không cho phép ở lại đây!
Mọi người đi tới bên kia đường cái.
Ngọc Hư Chân Nhân hỏi đám đệ tử:
- Nghe nói đại thống lĩnh gặp ám sát, là thế nào?
- Ài, sư gia, khi ấy đúng là siêu mạo hiểm...
Mấy đệ tử thi nhau kể lại tình hình lúc đó.
Ngọc Hư Chân Nhân nghe xong thở dài:
- Ài.
Ngọc Hư Chân Nhân đã hiểu ý câu nói của Bảo Liên, biết tại sao nàng không cho gã giải cấm chế lúc trong Thủ Thành cung, đang lo có người ám sát Miêu Nghị. Ngọc Hư Chân Nhân ngoái đầu nhìn hướng Thủ Thành cung, nhớ hồi Miêu Nghị còn ở Chính Khí môn, khi đó gã thấy hắn ngây thơ biết bao. Ngẫm lại bây giờ, Miêu Nghị thậm chí dùng thủ đoạn xấu xa là bỏ độc, giết người không chớp mắt.
Ngọc Hư Chân Nhân lắc đầu nói:
- Đại thống lĩnh đã thay đổi, quan trường quả nhiên là chảo nhuộm lớn. Đi thôi.
Ngọc Hư Chân Nhân vẫy tay dẫn đám đệ tử rời đi.
Bảo Liên trở về quả nhiên chuyển lời của Ô Hàn Sơn cho Miêu Nghị.
Miêu Nghị tắm xong người mát mẻ, hắn nằm trên xích đu dưới dây leo, nghe Bảo Liên kể xong ngẫm nghĩ, vẫy tay nói:
- Thả hết, thả cả ba người.
Miêu Nghị định bắt Chu Nhiên, Ô Hàn Sơn viết thư nhận tội nhưng bây giờ ngẫm lại không cần thiết nữa.
Bảo Liên nhanh chóng quay về địa lao truyền pháp chỉ.
Chu Nhiên, Ô Hàn Sơn đi ngay lập tức. Một đám chưởng quầy cửa hàng rớt đầu trong Xuân Hoa Thu Nguyệt lâu, khi họ bị bắt tới nơi chứng kiến cảnh tượng thảm tuyệt nhân họa trước cửa Thủ Thành cung, ngẫm lại mà run nên hai người nào dám ở lại lâu hơn, sợ Miêu Nghị đổi ý.
Cửa tù giam trong cùng mở ra, Hoàng Phủ Quân Nhu ngồi yên trong góc không nhúc nhích, không định rời đi, không thèm ngẩng đầu lên.
Bảo Liên buộc phải lớn tiếng nhắc nhở:
- Hoàng Phủ chưởng quầy, đại thống lĩnh đã pháp ngoại khai ân tha cho ngươi về.
- Hoàng Phủ chưởng quầy, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước. Nếu chọc giận đại thống lĩnh thì ngươi muốn đi cũng không được, dưới đao của đại thống lĩnh không ngại thêm một đầu người!
Hoàng Phủ Quân Nhu không lên tiếng.
Đi hay không thì tùy!
Bảo Liên hơi bực, còn muốn nàng quỳ xuống cầu người đi sao?
Bảo Liên vung tay ra hiệu ngục tốt lại đóng cửa tù, xoay người bỏ đi.
Chốc lát sau Miêu Nghị nghe Bảo Liên báo lại đã đích thân đến, hắn đứng yên ở cửa địa lao một lúc rồi ra lệnh:
- Lui ra hết, không có sự đồng ý của ta không cho phép ai đến gần nơi này.
Đám thủ vệ lĩnh mệnh cáo lui:
- Tuân lệnh!
Miêu Nghị cầm chìa khóa một mình đi vào địa lao, đến phía tận cùng thì ngừng bước. Nhìn Hoàng Phủ đại mỹ nhân ở trong lao ngục bẩn thỉu khiến Miêu Nghị không kiềm được gãi mũi, dù sao là chuyện tốt hắn làm ra.
Hoàng Phủ Quân Nhu không xa lạ gì tiếng bước chân của Miêu Nghị, nàng từ từ ngước đầu lên. Khi xác nhận đúng là tên khốn kiếp kia, Hoàng Phủ Quân Nhu như kẻ thù gặp lại hết sức đỏ mắt, nàng đứng bật dậy lao tới hai tay chộp hàng rào, trừng mắt nhìn nhau. Nếu không phải pháp lực bị kiềm chế làm Hoàng Phủ Quân Nhu không thể lao ra tù giam thì nàng đã liều mạng với hắn.
Miêu Nghị đến gần cửa nhỏ, cắm chìa khóa vào mở cửa tù ra, giơ tay mời:
- Hoàng Phủ chưởng quầy chịu khổ, mời đi.
Hoàng Phủ Quân Nhu lao ra ngay, túm cổ áo Miêu Nghị tức giận quát:
- Ngưu Hữu Đức, ngươi dám lợi dụng ta!
Miêu Nghị biết Hoàng Phủ Quân Nhu đang nói cái gì, hắn không chống cự, lạnh nhạt nói:
- Tự nàng suy nghĩ nhiều rồi, ta lợi dụng nàng bao giờ? Ai đều biết Hoàng Phủ chưởng quầy không ngốc, sao có thể làm chuyện rõ ràng chọc nhiều người tức giận như thế? Trừ phi sau này không muốn làm người nữa, không ai cho rằng ta thuận thế lợi dụng lời đề nghị của nàng, ngược lại là ta giúp nàng vạch rõ giới hạn quan hệ giữa hai ta. Đừng tức giận, đi đâu cũng có thể giải thích hợp lý.
Hoàng Phủ Quân Nhu ngây người, đúng thật, nàng bị chọc giận mụ đầu quên mất. Nhưng ngẫm lại thấy không đúng, nếu vì giúp nàng vậy tại sao không nói trước cho biết? Rõ ràng là hắn lợi dụng nàng.
Hoàng Phủ Quân Nhu nổi điên hai tay đấm vào hắn túi bụi:
- Tên khốn, còn dám nói không phải lợi dụng ta? Dám lừa ta, ta liều mạng với ngươi!
Miêu Nghị nhanh chóng kiềm chặt hai cổ tay nàng:
- Đừng phá.
- Dám ngại ta phá? Lúc ngủ người ta sao không chê? Xong việc liền trở mặt, Ngưu Hữu Đức, đồ súc sinh!
- So với nàng lúc trước lên giường xong việc liền liên hợp với Huyết Yêu lấy mạng của ta, so sánh thì cỏn con như con kiến với con voi, ít nhất ta chưa từng muốn lấy mạng của nàng.
Hoàng Phủ Quân Nhu hụt hơi. Bởi vì lúc đó hai người xảy ra quan hệ hơi đột ngột, hai bên không có tình cảm thật sự. Khi đó Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn ra tên khốn này chỉ muốn chơi đùa với nàng chứ không thật lòng. Nhưng bây giờ lại khác, đã là lâu ngày sinh tình, Hoàng Phủ Quân Nhu thật sự xem đối phương là nam nhân cả đời mình, ai ngờ hắn vẫn đối phó với nàng như vậy.