Phi Thiên

Chương 2020: Quần thần sợ (Hạ)



Bích Nguyệt Phu Nhân: Đừng quan tâm là sao? Chẳng phải vừa rồi phu quân còn cáu với ta sao?

Thiên Nguyên Hầu: Cửa Thủ Thành cung, ám sát đại thống lĩnh Thiên Nhai trước công chúng, việc này sợ là khiến vị trên kia nghi thần nghi quỷ, có lẽ Cao Quan đã nhúng tay. Bây giờ không ai dám nhúng tay vào việc này, nàng cũng đừng xen vào, miễn cho gây rắc rối vào mình.

Cao Quan?

Nhắc tới cái tên này là Bích Nguyệt Phu Nhân sợ thót tim: Ngưu Hữu Đức là dưới tay trực thuộc của ta, huống chi lần trước Thiên Nhai xảy ra chuyện chúng ta đã lôi trách nhiệm về mình, thừa dịp vớt công lao. Ta có thể vạch rõ quan hệ được không?

Thiên Nguyên Hầu: Trước khác nay khác, bây giờ nàng đang tham gia sát hạch trong đất Luyện Ngục, chuyện này không liên quan tới nàng, phu nhân cứ giả bộ như không biết gì hết. Nếu có ai liên lạc với phu nhân, xúi phu nhân tìm Miêu Nghị làm cái gì nhớ đừng bao giờ đồng ý, cẩn thận bị người lợi dụng.

Bích Nguyệt Phu Nhân giật mình kêu lên: Chàng nghi ngờ thật sự có quyền quý trong triều phái người ám sát Miêu Nghị? Ai đi làm chuyện ngu xuẩn đó?

Thiên Nguyên Hầu: Đúng, ta cũng không nghĩ ra kẻ nào làm việc ngu như vậy. Nhưng Cao Quan cũng có thể tham gia vào việc này thì phải cẩn thận là trên hết, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, phòng trước vô lo luôn là chân lý. Chúng ta không xen vào chuyện này. Vị trên kia đã tức giận, chúng ta không chơi nổi, bị cuốn vào là rắc rối lớn, không chừng cả nhà bị xét nhà tru tộc. Phải rồi, phu nhân hãy mặc kệ tất cả, ai liên lạc cũng đừng trả lời. Dù sao phu nhân ở trong Địa Ngục là lý do tốt nhất, sau đó lỡ ai hỏi thì phu nhân nói là khi đó mình đang lo chạy trốn không phân tâm được, hiểu chưa?

Có cả xét nhà tru tộc!

Bích Nguyệt Phu Nhân tim đập chân run, nhanh chóng trả lời: Hiểu! Ta sẽ dặn Lan Hương quay về, ta vừa phái Lan Hương đi bắt Ngưu Hữu Đức.

Thiên Nguyên Hầu giật mình kêu lên: Ngu! Bây giờ nàng đi bắt Ngưu Hữu Đức là muốn cho bên trên nghĩ nàng định diệt khẩu sao? Lỡ thật sự là vị nào trong triều làm thì càng không bỏ qua cơ hội họa thủy đông dẫn, chắc chắn sẽ thừa dịp xuống tay. Nếu Ngưu Hữu Đức chết trên tay nàng thì phu nhân có một vạn cái miệng cũng không nói rõ được. Nàng chán sống sao? Thật sự muốn ở trong Địa Ngục cả đời không ra ngoài? Nàng có thể trốn trong Địa Ngục suốt đời nhưng còn ta? Ngu phụ, ta bị nàng hại chết!

Bích Nguyệt Phu Nhân: Chàng gấp cái gì, ta nào biết bên trên cong quấn phức tap như vậy. Chưa chắc Lan Hương đã xuất phát, dù có đi thì hiện tại hoàn toàn có thể gọi về, không chậm trễ chàng!

Thiên Nguyên Hầu: Bớt nhảm đi, mau kêu người trở về!

Thiên Đế giận dữ, quần thần sợ!

Phủ đệ Thiên Mão Tinh Quân chiếm diện tích mênh mông, bên trong có một ngọn núi đơn độc, trên núi có một tòa lầu, tấm biển viết ba chữ: Tiểu Nhã các. Là thư phòng của Bàng Quán Thiên Mão Tinh Quân.

Tên gọi Tiểu Nhã nhưng thật ra là trung tâm quyền lực trong Thiên Mão tinh vực, Bàng Quán nhiều lúc làm công việc ở đây. Chỗ này có ưu điểm là địa thế độc cao, bốn phía có tình huống gì khác lạ sẽ khó tránh khỏi pháp nhãn từ lâu này. Tinh Quân phu nhân nếu không được triệu hoán cũng không cho phép tự tiện xông vào nơi đây, nó là trọng địa!

Ngoài lâu ánh nắng ấm áp, Bàng Quán mặc áo gấm, lưng hùm vai gấu, ba lũ râu ngắn, giữa trán có bích văn pháp tướng hiện rõ. Bàng Quán đứng bên khung cửa sổ cầm bút, múa bút vẩy mực, nhàn nhã xứng với hai chữ ‘tiểu nhã’.

Dưiới núi, Tinh Quân phu nhân dáng vẻ quyến rũ, mặt như hoa hải đường nở lắc mông đi tới, khuôn mặt đúng là đẹp tuyệt trần.

Thủ vệ dưới núi chắp tay hành lễ:

- Phu nhân!

Tra Như Diễm khẽ ừ:

- Ừm!

Tra Như Diễm phất tay với đám nô tỳ theo sau:

- Đây là trọng địa quân cơ, kẻ không liên quan không được tự tiện xông vào, các ngươi chờ ở đây đi.

Thật ra Tra Như Diễm ít khi đến đây, lần nào đến cũng khoe, dù sao người bình thường không được vào.

Đám nô tỳ chờ dưới chân núi.

Tra Như Diễm leo lên đỉnh núi, vào trong các, nàng thấy Bàng Quán đang say sưa viết thì nửa ngồi xổm hành lễ chào sau lưng gã.

Tra Như Diễm yểu điệu kêu lên:

- Lão gia!

Bàng Quán lên tiếng:

- Ừm!

Bàng Quán ngừng bút ngắm kiệt tác trên giấy, vừa lòng đặt bút xuống xoay người cười nói:

- Phu nhân đến rồi.

Tra Như Diễm tiến lên ôm tay Bàng Quán, làm nũng nói:

- Tối nay thiếp ở đây.

Bàng Quán cười cười, không từ chối tức là đồng ý.

Có một điều Bàng Quán phải công nhận là tuy nữ nhân này không có đầu óc nhưng rất giỏi chuyện phòng the.

Bàng Quán cười hỏi:

- Hỏi nàng một chuyện, chắc nàng không xa lạ gì Ngưu Hữu Đức đại thống lĩnh Thiên Nhai Thiên Nguyên tinh?

Tra Như Diễm buông tay, vẻ mặt khó chịu hừ lạnh một tiếng:

- Ta đang định nói với phu quân đây. Biên cương truyền tin về nói tiểu tặc kia đóng cửa tiệm của chúng ta, không tha người, giết hết sạch! Phu quân nói xem việc này nên làm sao bây giờ?

Thấy Tra Như Diễm biết kịp lúc tình huống bên kia, sắc mặt Bàng Quán dần âm trầm, gã trầm giọng hỏi:

- Không cần nàng nói ta cũng biết! Ta hỏi là chuyện khác, hắn mới bị ám sát ngay trước mắt bao người ở cửa Thủ Thành cung, ta biết nàng luôn thù hắn, ta hỏi nàng, có phải nàng sai khiến người làm chuyện này không?

Thấy mắt Bàng Quán bốc lửa như muốn ăn thịt người, lòng Tra Như Diễm thít chặt lắc đầu nguầy nguậy:

- Không phải ta làm!

Sắc mặt Bàng Quán dịu lại, ép hỏi:

- Thật sự không phải nàng làm?

Tra Như Diễm chắc chắn:

- Đã nói ta không làm!

Sắc mặt Bàng Quán dịu lại:

- Vậy thì tốt.

Bàng Quán thở phào, gã sợ nữ nhân này không biết trời cao đất rộng làm ra chuyện ngu xuẩn gì.

Mới nói xong có người từ bên ngoài vào, người có thể trực tiếp xâm nhập nơi này là thân tín nhất của Bàng Quán, lão bộc đi theo gã nhiều năm, Trần Hoài Cửu.

Trần Hoài Cửu hành lễ chào:

- Lão gia, phu nhân.

Tra Như Diễm gật đầu, không dám lơ là lão bộc này.

Bàng Quán nghiêng đầu hỏi thẳng:

- Thế nào?

Trần Hoài Cửu lắc đầu nói:

- Đã hỏi toàn bộ người trong nhà, xác nhận không xuống tay với Ngưu Hữu Đức kia.

Tra Như Diễm mất tự nhiên nói:

- Chỉ là Ngưu Hữu Đức chứ có gì ghê gớm, tóm đại cũng được một đống, chết thì kệ đi, đáng giá làm rầm rộ vậy sao?

Bàng Quán quát nạt:

- Ý kiến phụ nữ, nàng thì biết gì!

Bàng Quán quay đầu nói với Trần Hoài Cửu:

- Lão Trần hãy xác nhận lại lần nữa cho chắc, nếu bên dưới có ai vì nịnh nọt để tỏ lòng thành thì rắc rối. Việc này phạm kiêng kỵ của bệ hạ, rất có thể Cao Quan điều tra chuyện này. Nếu bị dính líu vào chỉ e sẽ xét nhà tru tộc! Nhìn xem trong nhà có ai vắng mặt không, người không có mặt thì liên lạc hỏi kỹ càng, phải xác định chắc chắn vào!