Hơn một tháng bị truy sát bằng lửa băng và đông cứng, phải nói rằng hắn đã đến được đây một cách oanh oanh liệt liệt, sau đó mọi trở ngại đều lui, cái gì nên tản thì tận, nên biến mất thì biết mất, trở nên an bình hẳn ra, thực sự là hắn không quen chút nào.
Miêu Nghị im lặng ngắm nhìn bốn phía, vừa rồi hắn nhảy xuồng sườn dốc núi băng, nếu như nhớ không lầm thì nơi này là một thung lũng khá lớn.
Hắn nhìn về phía trước, xa xa, một tòa núi băng mọc sừng sững lặng yên trên băng nguyên, ở đó tua tủa băng nhũ đầy đủ kích thước lớn nhỏ đều có, phía trên tòa núi băng lởm chởm, có một cột khói bốn màu bay thẳng lên trên không, tạo thành một đám mây hình nấm tỏa ra bốn phương tám hướng.
Hắn biết rõ đó là tà кhi. cũng chẳng biết vị trí cụ thể của Phượng Sào trên băng nguyên, Phượng Sào có tà nguyên có lẽ tà khí sẽ cực kỳ đậm đặc, nếu căn cứ vào phán đoán này, cùng với mảnh mây mù đầy tà khí ở đằng kia, có thể hắn đã đến nơi.
Dường như tòa núi băng hiểm trở trước mặt hắn chính là Phượng Sào, lại nghĩ đến đám băng linh vừa chạy biến kia, phỏng chừng phán đoán của hắn tám chín phần mười là đúng.
Sắp đi được đến nơi cần đến, tâm tình Miêu Nghị không hề hưng phấn, vẫn vô cũng cẩn thận, không biết phía trước lại có nguy hiểm gì khác nữa.
Hắn nhẹ nhàng buông lỏng tay chân, cả người bủn rủn, sau khi Ngọc Sát bỏ đi thì đoạn đường tiếp theo không còn gì nguy hiểm nữa, nhưng bởi vì bị truy đuổi liên tục, dùng phương thức khai sơn liệt địa chạy suốt một tháng, cả một đoạn đường chỉ dựa vào đan dược duy trì pháp lực, nhưng mệt mỏi đến từ cơ thể bắt đầu kéo tới dồn dập.
Ánh mắt hắn lướt qua bôn phía cuối cùng dừng lại trên túi thú bên hông, qua một tháng trời, vết thương của Hắc Thán đã khỏi hẳn, bắt đầu lao nhao đòi ra ngoài xem thế nào, nhưng Miêu Nghị vẫn không chịu để nó đi ra, muốn nó tiếp tục tịnh dưỡng cho tốt.
Hắn vung tay lên, gọi Hắc Thán ra, hiện tại hắn cần được hộ pháp, thật sự đã quá mệt mỏi, phải khôi phục thể lực gấp.
Hắc Thán đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt đắc ý, nhìn đông ngăm tâm, bắt đầu mở miệng ồn ào.
- Sao lại yên tĩnh thế, đám tiểu yêu tinh và đám chim lớn phun lửa đâu rồi? Chúng bị ngươi giải quyết hết rồi hả?
Ngoại hình bây giờ của nó thật sự không khiến người khác khen nổi, hai sừng trên đầu bị gãy, một chân bị gãy một nữa, chân khác thì bị gãy ba phần tư bước cao bước thấp. Ngoài ra, tầng tầng vảy giáp màu đen vô cùng kiên cố bao trùm toàn thân, đám vũ khí tử tinh đánh vào cũng không thể làm gì được, đã bị mất hết một phần ba. Chỗ này thiếu một chút, chỗ kia thiếu một chút, loang lổ thành từng đám vảy giáp, giống như mấy con chó bị chốc đầu, muốn buồn cười bao nhiêu thì có bấy nhiêu buồn cười, lại thêm ánh mắt sáng loáng hệt như kẻ trộm của nó cũng khiến người khác không nhịn được cười.
Miêu Nghị cười không nổi, bởi vì hắn biết rõ tính mạng của nó suýt nữa mất đi, nếu không phải nhờ nó dốc sức liều mạng, bản thân hắn chưa hẳn đã thoát khỏi Ngọc Sát, không biết tên kia hiện giờ đã chết hay còn sống. Sau đó hắn yên lặng một lúc, rồi nói:
- Không phải, chính bọn chúng tự lui xuống.
Hắc Thám:
- Gia gia thừa sống thiếu chết chạy đi cả một đoạn đường, giờ tự dưng ngoan ngoãn lui ra?
Miêu Nghị lắc đầu, nhìn tà khí bốc lên trên bang sơn ở phương xa, trầm ngâm nói:
- Không biết, có lẽ đã đến Phượng Sào rồi.
Hắc Thán cũng quay đầu lại nhìn, sau đó thấy cột khói chọc trời kia mang theo tà khí nồng đậm, ánh mắt lập tức sáng lên, đầu lưỡi liếm quang khóe miệng.
Miêu Nghị nghiêng đầu liếc nhìn nó, cảnh cáo ngay lập tức:
- Thèm ăn cũng phải nhịn đi, đừng có tham ăn gây chuyện. Coi chừng răng cũng không còn.
- Không đâu, đã có bài học rồi!
Hắc Thán vẫn lắc đầu vẫy đuôi, ngữ khí lúng túng, nhớ đến sự việc mình gây ra trước kia. Nếu không phải mình quá nông nỗi bốc đồng, phỏng chừng bọn hắn vẫn còn trốn tránh an toàn trong động bên hồ kia, cũng chẳng xảy ra sự việc vô cùng kinh tâm động phách như vậy.
Nó còn không biết Miêu Nghị cố ý đến đây, vẫn cho rằng Miêu Nghị bị ép, không còn cách nào mới chạy vào đây, nên hết sức hổ thẹn. Tất cả là vì nó gây họa.
Miêu Nghị đưa tay ấn lên người nó, thi pháp kiểm tra một chút, sau khi xác nhận vết thương đã khỏi hẳn, sau đó đi vòng quanh nó xem xét hết một lượt, phát hiện những chổ vảy giáp tróc ra không có dấu hiệu hồi phục, không khỏi hỏi ngay:
- Sừng trên đầu ngươi và lân giáp không thể khôi phục lại à?
Hắc Thán xoay đầu nhìn thân thể mình, nói:
- Có thể khôi phục, ta cảm thấy nó đang mọc lại, nhưng bởi vì hai chỗ này và nanh vuốt đều là những nơi cứng nhất trên người ta nên tốc độ hồi phục cực chậm, phỏng chừng áng tình trạng trước mắt thì cần đến trên vạn năm mới được như cũ. Nhưng không sao, hiện tại tốt hơn nhiều so với bỏ mạng, vả lại không có chiến giáp này, ta vẫn còn chiến giáp khác để dùng mà?
Miêu Nghị thi pháp đều tra chiếc Vòng Kim Cương trên gáy của nói, sau đó gật đầu nói:
- Lão yêu quái luyện chế chiến giáp có hiệu giảm bớt lực công kích không tệ lắm, nhưng vẫn không gánh được đòn tấn công của Ngọc Sát, làm cho năng lượng hỏng mất thôi, năng lượng sau khi khôi phục lại vẫn còn dùng được, nhưng bởi vì đã bị hao tổn quá nhiều năng lượng, e rằng trong thời gian ngắn khó có thể sử dụng tiếp.
Hắc Thán lập tức oán hận nói:
- Lão già sát linh kia nên cầu mong đừng rơi vào tay gia gia, không nuốt sống hắn làm sao có thể giải tỏa được mối hận trong lòng ta. Hắn chết chưa?
- Không biết.
Miêu Nghị lấy ra mấy viên Kết Đan ngũ phẩm, thi pháp mở chiếc vòng Kim Cương ra, rót năng lượng vào trong đó, thả từng viên Kết Đan vào, dùng pháp lực của mình thúc giục vòng Kim Cương tiêu hóa năng lượng trong viên Kết Đan, lúc này mới dừng tay:
- Ta liên tục liều chết chạy đến đâu không ngừng nghỉ nên khá mệt mỏi, không biết tình huống tiếp theo sẽ thế nào, nên ta cần khôi phục một lúc, ngươi hộ pháp giúp ta.