Phi Thiên

Chương 2394: Hai quả trứng bằng đá (1)



Kết quả vừa mới đặt chân vào, đã phát hiện xung lực vòi ròng phun ra từ mặt đất khá lớn, đây hắn bay lơ lửng, xoay tròn theo gió bay lên.

Linh Lan ngửa đầu nhìn xem.

Miêu Nghị thi pháp cưỡng ép thân hình của mình nặng xuống, dần dần chui được vào trong mắt động trên tháp băng.

Sau khi đã vào, bên trong tối om om, tà khí quấy nhiều, cái gì cũng không thể nhìn thấy rõ, thậm chí ngay cả mở pháp nhãn cũng quá khó. Miêu Nghị bắt đầu sử dụng Băng Hỏa Chi Tâm, Phượng Hoàng màu lam xinh đẹp sinh động phát ra hào quang sáng chói lượn quanh người Miêu Nghị, ánh sáng đó dường như có thể xuyên thấu toàn bộ sương mù chung quanh, lúc này Miêu Nghị mới có

thể nhìn rõ được hoàn cảnh chung quanh.

Không gian hơi nhỏ hẹp, trông như là một sườn dốc khúc khuỷu, người đứng thẳng cũng phải khom người lại mới vừa. Chỗ này đã không còn những lớp băng nữa, thay vào đó là tầng nham thạch màu đen. Miêu Nghị thử sử dụng nắm đấm của mình đánh hai cái, phát hiện chúng vô cùng cứng rắn.

Sau khi đi về phía trước được trăm trượng, con đường rộng lớn hẳn lên, tạo thành một chỗ trống khá thấp, sát khí màu đen từ phía dưới cuộn trào lên nhưng không hạ xuống, gió tựa hồ mạnh hơn.

Đầu dưới chân trên, Miêu Nghị trực tiếp nhào xuống dưới, tốc độ cũng không quá nhanh, không gian biến lớn hơn gấp mấy lần, sát khí màu đen che mờ mắt, rất khó nhìn rõ bức tường đá bốn phía, hắn không định thi triển Thiên Nhân, bởi vì pháp lực tiêu hao quá lớn, hắn vẫn chưa hiểu rõ tình huống trước mắt, không thể hành sự tùy tiện.

Sau đó, bởi vì sợ bỏ qua mục tiêu cần tìm tốc độ của Miêu Nghị ngày càng chậm dần, không dám quá nhanh

Con Phượng Hoàng màu lam sáng chói lóa vẫn lượn quanh Miều Nghị, tạo ra một chút tác dụng chiếu sáng, trên bốn vách tường đá đều hiện lên những hình trụ tròn, mặc dù còn khá thô ráp, nhưng nhìn trên tổng thể vẫn khá trơn bóng. Nhìn những dấu vết gồ ghề, có thể thấy nơi đây bị gió thổi quanh năm suốt tháng mài mòn dần.

Sau nửa canh giờ, đã một lúc lâu, Miêu Nghị càng đi sâu xuống càng không thấy điểm cuối, hắn âm thâm kinh hãi, sao nơi đây sâu quá vậy?

Hắn nhìn về tường đá ở bốn phía, vẫn thấy màu đen âm u trên đó chưa từng thay đổi, hắn cố hắn thi pháp tăng nhanh tốc độ chìm xuống, dự định lúc đi đến điểm cuối không thể đi sâu hơn nữa nữa, hắn muốn nhìn thật kỳ xem rốt nơi đây sâu bao nhiêu.

Thế nhưng, sau khi hạ xuống thêm một khoảng thời gian nữa, con Phượng Hoàng màu lam đang bay lượn đột nhiên có hành động khác, nó bắt đầu rời khỏi hắn bay đến hướng khác, xoay quanh tại một chỗ nào đó trên vách tường đá. Miêu Nghị thấy vậy, đành phải tự bay ngược lên cao, dừng tại chỗ lam sắc Phượng Hoàng đang vây quanh, hắn hơi suy nghĩ, chẳng lẽ nơi đây cất giấu thứ gì đó?

Hắn nhìn bao quát chung quanh, vùng thạch bích này không khác gì so với lúc trước, giống hệt như đúc. Chúng chả có điểm gì khác nhau, thậm chí

hắn còn không phát hiện đặc điểm dị thường nào ở đây.

Miêu Nghị ngừng rót pháp lực vào Băng Hỏa Chi Tâm, khiến lam sắc Phượng Hoàng bay trở về hạt châu, dùng bàn tay ẩn trên vách tường, thi pháp điều tra, kết quả khi pháp lực xâm nhập và khuếch tán đến cực đại nhưng vẫn không tìm ra được nơi nào bất thường, chúng đều chỉ là đá, hắn tức khắc cảm thấy kỳ lạ, chẳng có gì khác lạ, nhưng tại sao lam sắc Phượng Hoàng lại dừng ở đây?

Để xác nhận, hắn tiện tay lấy bảo kiếm đúc bằng hồng tinh bổ vào vách tường, để lại một đường vết tích trên đó, sau đó xuôi theo chiều gió bay lên, đêm vị trí nhất định thả lam sắc Phượng Hoàng ra, nó nhanh chóng xuất hiện lượn quanh thân hắn, không có bất kỳ hành động khác thường gì.

Sau đó, hắn tiếp tục hạ xuống, cố ý bỏ qua vị trí vừa mới đánh dấu, ai ngờ lam sắc Phượng Hoàng tiếp tục bay đi, xoay quanh ngay tại chỗ đó.

Miêu Nghị âm thầm ồ lên trong lòng, nhanh chóng khẳng định nơi đó chính xác có gì đó bất thường, thu con Phượng Hoàng vào hạt châu, rút kiểm tức thì chém vào nơi đó.

Đá vụn văng tung tóe, sau đó chúng bị gió thổi bay lên, Miêu Nghị hoàn toàn không quan tâm đến chúng, chỉ chú ý đào móc tạo thành một đường hầm đủ để chứa một người, lâu lâu thả lam sắc Phượng Hoàng ra xác nhận phương hướng hắn đi không có gì sai lầm. Hắn lần mò đào móc, kiên định đi về phía trước.

Một tiếng “đương” cực kỳ chấn động vang lên, sau khi hắn đào được chừng ba trượng, Miêu Nghị dùng kiếp chém vào lại xuất hiện tia lửa. Vậy mà không thể bổ ra được, hắn nhanh chóng vận dụng pháp nhãn quan sát kỳ. Trên vách tường đá xuất hiện một khu vực khác với những nơi khác chung quanh đó.

Một vầng sáng hình cung lớn cỡ chừng bàn tay hiện ra trước mắt, xung quanh nó vô cùng gồ ghề bởi những vết kiếm, duy chỉ có chỗ này lại có đường cong bóng loáng, giống như khảm nạm vào trong tường đá.

Cái này là cái gì? Chẳng lẽ đó chính là đồ vật mà mình muốn tìm? Miêu Nghị nhanh chóng rút kiếm tức khắc đào móc vùng đá xung quanh nó, vật thể hình cung càng lúc càng lớn, bắt đầu hiện ra hình bầu dục lồi trước mắt hắn.

Miêu Nghị vẫn tiếp tục kiên trì đào móc, không lâu sau đã cạy ra được một tảng đá hình trứng. hắn ôm trong tay lật qua lật lại xem xét, cũng chỉ thấy nó có màu đen sì giống hệt tường đá chung quanh.

Điểm khác biệt duy nhất giữa chúng chính là quả trứng đá này cứng hơn rất nhiều so với vật liệu cùng màu chung quanh. Miều Nghị nghi ngờ đây không phải là thứ mình cần tìm, hắn liền phóng thích lam sắc Phượng Hoàng kiểm tra thử xem sao. Phượng Hoàng vừa xuất hiện, nó không di chuyển đến phía trước, cũng chẳng bay về bốn phía, nhắm thẳng một mục tiêu cự kỳ rõ ràng, chính là tảng đá hình bầu dục trên tay hắn, nó thu chân đậu ở phía trên, đập đập cánh làm ra động tác ôm ấp, bộ dáng cực kỳ yên tĩnh bình lặng, giống như tìm được ngôi nhà của chính mình, điều này khiến Miêu Nghị vô cùng kinh ngạc, thì ra đây chính là đồ vật Phượng Tộc nhờ mình tìm kiếm sao?