Phi Thiên

Chương 2396: Một lần thu hoạch rất nhiều (1)



Linh Lan không hiểụ tình trạng hiện tại của Miêu Nghị, nàng chỉ thấy sau khi Miêu Nghị rời khỏi mắt động tử khí, hắn bắt đầu lần lượt chui vào các động khác, lần này dùng thời gian dài hơn cho mỗi nơi.

Đợi đến lúc hắn kiểm tra thật kỳ toàn bộ bốn động tà khí đó, Miêu Nghị nhìn bốn tòa băng tháp, bắt đầu suy nghĩ.

Hoàn toàn không có! Ngoại trừ động chứa sát khí kia có hai quả trứng bằng đá, ba cửa động kia hoàn toàn không có gì hết, nếu hắn đoán không lần, cái gọi là hai loại đồ vật phải là hai quả trứng bằng đá trong động sát khí.

Thấy hắn trầm mặc không nói tiếng nào, Linh Lan tiên về phía trước hỏi thăm:

- Tiên sinh, có tìm được không?

Miêu Nghị chậm rãi xoay người nhìn nàng, hỏi lại lần nữa:

- Ngươi có khẳng định chủ nhân ngươi đã từng nói có hai loại đô vật năm ở hai động khác nhau không?

Lại là câu hỏi này à? Linh Lan hơi sửng sốt, liên tục bảo đảm nói:

- Tiên sinh, chủ nhân thực sự đã nói vậy, chủ nhân không gạt ta đầu tiên sinh đã tìm được rồi sao?

Không lừa ngươi mới lạ đó! Trong lòng Miêu Nghị buôn cười, cảm giác chính hắn bị chơi xỏ.

Nhưng khi hắn nghĩ lại, cũng không hẳn là lừa gạt, nếu như hắn đoán không làm thì người bô trí nhiệm vụ cho Linh Lan chỉ che giâu một chút sự thật, nói dối một chuyện không lớn không nhỏ mà thôi. Cái gọi là nhỏ, bởi vì cần người khác tìm khá lâu, cái gọi là lớn chính là nó sẽ khiến người ta bỏ qua, nếu không biết trước là có hai món đồ, thực sự sẽ bị sót mất hết một viên.

Nếu không phải lần đầu tiên hắn trùng hợp chọn trúng động sâu có quả trứng bằng đá, lại trùng hợp muốn xem thử tình huống ở điểm giới hạn, e rằng phải tìm kiểm cực lâu ở những động khác, với tình huống bình thường sẽ rất khó tìm thấy quả thứ hai.

Miêu Nghị rất ngạc nhiên, chẳng lẽ trong hai quả trứng bằng đá này ẩn giấu bí mật gì đó, khiến bọn họ phải tiêu tốn đầu óc suy nghĩ sắp đặt như vậy? Hắn lặng yên một lát, mới trả lời:

- Đã tìm được rồi.

Linh Lan tức thì tỏ ra vô cùng mừng rỡ, hành lễ cảm ơn hắn. Miêu Nghị lật tay lấy ra một quả trứng bằng đá đen sì, hỏi nàng:

- Ngươi biết cái này là cái gì không?

Linh Lan nghi ngờ hỏi lại:

- Không biết, đây chính là thứ mà tiên sinh tìm được trong động sao?

Không biết thì thôi vây, hắn chẳng đoán được đối phương thực sự không biết hay giả vờ không biết. Nếu như giả vờ không biết, vậy thì cứ tiếp tục giả bộ đi. Nếu đúng là thực sự không biết, vậy thì chủ nhân của nàng cố ý gạt nàng, vậy thì hắn cũng không cần phải phí tâm giải thích làm gì.

- Tiên sinh! Những đá vụn trên mặt đất có ích lợi gì không?

Miêu Nghị lắc đầu, nói:

- Không có tác dụng gì cả đâu. Ngươi thu dọn hết đi.

Linh Lan chỉ cần phất tay áo lên, cực kỳ đơn giản, mặt băng rung động, đám đá phun lộn xộn bừa bãi giống như chìm vào mặt nước nhanh chóng biến mất không còn thấy tăm hơi, mặt băng khôi phục tình trạng ban đầu.

Miêu Nghị mặc kệ. phất tay thả Hắc Thán ra,nnghiêng đầu nhìn tà nguyên, ý bảo ngươi tới đó đi.

Hắc Thán hắt hơi, thanh âm cực lớn. Sau đó nó thả người nhảy qua, nằm sấp trên lỗ hổng của tà nguyên, vui vẻ hít thở.

Sau đó, Ám U Lâm và Oán Đạt cũng được thả ra, hai người vừa thấy tà nguyên, hai mắt lập tức lóe ra tinh quang. Tâm tình Ám U Lâm vô cùng phấn khích, nói:

- Đại nhân, đây chính là tà nguyên phải không?

Miêu nghị nhẹ nhàng gật đầu:

- Đúng vậy, ta đã đồng ý với ngươi sẽ dẫn ngươi đến đây, ít nhất ta sẽ không nuốt lời.

- Tạ đại nhân!

Ám U Lam chắp tay cúi khom người vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.

Oát Đạt cũng vô cùng kích động, ngắm nhìn bốn phía hỏi:

- Nơi đây cό phải là Phượng Sào không?

- Bọn chúng là tài linh?

Linh Lan đột nhiên quát lên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:

- Tiên sinh tại sao ngươi lại đưa tà linh đến Phượng Sào?

Hai tà linh Ám U Lâm và Oát Đạt vừa nhìn thấy tà linh đã quá mức hưng phấn, sau tiếng quát của Linh Lan, lực chú ý của bọn họ ngay lập tức dừng trên người nàng, vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn nghi ngờ.

Miêu Nghị cong ngón tay búng ra, một thanh kiếm nhỏ bằng tâm diễm bay vèo vào phía sau lưng Oán Đạt, do tu vi của hắn bị áp chế nên không thể phản ứng kịp.

- Ngươi...

Oán Đạt quay đầu, vẻ mặt khó tin. Ngay sau đó. vẻ mặt hắn vặn vẹo, phát ra từng tiêng kêu gào thê thảm quanh quẩn trong địa cung, hắn lăn lộn trên mặt đất cả người bốc lên một đám bột phân theo gió bay đi.

Hắc Thán chỉ quay lại nhìn, lắc lắc đuôi không cho là đúng.

Linh Lan vừa mới chất vấn đã giật mình, nàng hơi ngân ra, nhìn thảm trạng của Oán Đạt mà hơi kinh sợ.

Ám U Lâm cũng giật mình, trong đâu chỉ xuất hiện bốn chữ “qua cầu rút vàng”, nàng hơi hoảng sợ nhìn Miêu Nghị chậm rãi lùi về sau.

Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn nàng, mở miệng nói, giọng điệu lạnh nhạt.

– Ta không đồng ý bất kỳ thỉnh cầu gì từ hắn, ngươi thì không giống vậy, ta đã đồng ý với ngươi, vậy thì từ hôm nay trở đi, tà nguyên ở đây tạm thời thuộc về ngươi, mặc cho ngươi sử dụng. Nhưng phải tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa với ta lúc trước. ngươi phải đi theo ta. Phượng Sào không phải là chỗ mà ngươi có thể ở lâu.

܅: Lòng Ám U Lâm còn đang sợ hãi, chỉ gật gật đầu. Miêu Nghị quay sang Linh Lan, nói

- Ngươi yên tâm đi, nàng sẽ không ở Phượng Sào mài, khi ta đi, ta cũng sẽ mang nàng ấy theo, vì vậy nếu chưa có lệnh của ta, ngươi không được động vào nàng, nếu không, chuyện ta đã đồng ý với ngươi, ta sẽ không thực hiện. Đi thôi, đưa ta đi dạo quanh Phượng Sào, để ta tham quan một chút.

Linh Lan cau mày, không đồng ý cũng không cự tuyệt, cúi thấp đầu rời đi cùng Miêu Nghị.

Tiếng gào thảm thiết của Oán Đạt vẫn chưa dừng lại. Ám U Lâm chỉ có thể trơ mằt nhìn. Hai mắt Hắc Thán nhắm lạm, xem chuyện đó chăng liên quan gì đến nó cả, bộ dạng chợp mắt khoan khoái hít thở cực kỳ dễ chịu.