Phi Thiên

Chương 2426: Hết hạn tù



Tinh không ngoại giới, Diêm Tu, Dương Triệu Thanh, Từ Đường Nhiên, Phi Hồng cũng tới, phó tổng trấn Đông Cửu Chân cũng tới, còn có mấy tên Đại thống lĩnh Hắc Long ty, cũng nhìn chằm chằm đại môn tinh không mở ra cấm bể.

Trong hư không hồ quang lóe lên xé rách, đột nhiên lóe ra một đạo nhân ảnh, bị tướng giữ cửa bên ngoài ngăn lại.

Từ Đường Nhiên vỗ tay cười ha hả nói:

- Như phu nhân. Tổng trấn đại nhân vẫn uy vũ như cũ, cái này ngài có thể yên tâm.

Hắn thật tâm cao hứng, đồng thời cũng thật tâm sợ hãi. Thái Cổ tử địa trục xuất ngàn năm, lại còn có thể sống sót trở về, đã biết cái mạng của vị cấp trên thật sự cứng rắn. Quả thật không có gì có thể làm khó được hắn.

Phi Hồng mặt đầy mừng rỡ gật gật đầu.

Nhưng bọn hắn tạm thời chỉ có thể đứng nhìn từ xa, thủ vệ đang tiến hành kiểm tra với Miêu Nghị, phòng ngừa hắn mang ra đồ gì không nên mang bên trong.

Sau khi xác nhận hết thây bình thường, song phương lưu bằng chứng làm thủ tục, lúc này mới cho Miêu Nghị bay tới bên này Đám người Từ Đường Nhiên xếp hàng chỉnh tề sắc mặt vui mừng chắp tay nói:

- Tham kiến tổng trấn đại nhân.

Trên mặt Miêu Nghị không nhìn thấy vẻ vui mừng khi thoát khỏi cũi nhốt, chỉ khẽ gật đầu ý bảo không cần đa lễ.

Phi Hồng lúc này mới từ từ tiến lên, dịu dàng nửa ngôi hành lễ. Miêu Nghị đưa tay đỡ lấy khuỷu tay nàng, trấn an nói:

- Để ngươi lo lắng rồi.

Phi Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ nhàng nói:

- Đại nhân vô sự là tốt rồi.

Miêu Nghị ra hiệu cho nàng đứng qua một bên, lúc này Đông Cửu Chân mới tiến lên chắp tay, ha hả cười nói:

- Tổng trấn có thể bình yên vô sự là chuyện may mắn của Hắc Long ty, Dữu Đô Thống đà truyền lệnh xuống, nói đại nhân những năm này cực khổ, đặc chuẩn một năm ngày nghỉ để đại nhân nghỉ ngơi và hồi phục rồi mới trở về phục mệnh.

Ánh mắt rơi xuống pháp tướng Thái Liên nhất phẩm trên mi tâm, trong lòng nhẹ nhàng nhảy, lại đột phá đến cảnh giới Thái Liên.

Thật ra những người khác cũng nhìn thấy, chẳng qua tâm tình khác nhau mà thôi.

Miêu Nghị gật đầu:

- Bên trong Thái Cổ có một số thứ trước kia không hề nghĩ đến, một ngàn năm này đích xác là trôi qua rất nhanh, ba phen mấy bận thiếu chút nữa mất mạng, có thể còn sống sót thật may mắn, ta cũng đích xác muốn nghỉ ngơi một thời gian. Thời gian một ngàn năm làm phiền một số bạn cũ nhớ thương, nếu đi ra thì nên đi thăm viếng một chút, kỳ nghỉ này của Dữu Đô Thống đến thật thích hợp, như vậy đi, các ngươi hộ tống Như phu nhân trở về, chỉ để lại một mình Diêm Tu đi với ta.

Diêm Tu ôm quyền lĩnh mệnh, mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau, cái này là kêu chúng ta trở về?

Đông Cửu Chân cười khô nói:

- Chúng ta vừa rồi còn thương lượng, chuẩn bị đến một nơi gần đây cho đại nhân đón gió tẩy trần, đại nhân, ngài xem...?

Miêu Nghị:

- Đợi ta trở về Hắc Long ty sẽ triệu tập những người khác cùng nhau đón gió, các ngươi trở về trước đi.

Phi Hồng ở bên cạnh ôn nhu thấp giọng nói:

- Thiếp thân lưu lại hầu hạ đại nhân?

Mọi người mỉm cười gật đầu, cái này có lẽ vẫn có thể, đại nhân nín nhịn hơn một nghìn năm rồi, lúc này bên cạnh nên có mỹ nhân thư giãn một tí, bàn về tư sắc, vị Như phu nhân này dĩ nhiên là không thể chê.

Ai ngờ Miêu Nghị mắt lạnh liếc nhìn Phi Hồng, dùng giọng nói chân thật đáng tin hờ hững nói:

- Nghe lời!

Đôi môi Phi Hồng ngập ngừng một chút. Vẻ mặt hiện lên một tia ủy khuất đáp ứng:

- Vâng!

Mọi người nhìn nhau, cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, cảm giác hôm nay đại nhân tựa hồ có chút không hợp lẽ. Như phu nhân từ xa chạy tới đón tiếp, vậy mà đại nhân hoàn toàn không lĩnh tình, còn muốn trực tiếp kêu nàng trở về? Lúc này mọi người coi như đã nhìn ra, tâm tình đại nhân tựa hồ không tốt lắm, cũng không biết trong Thái Cổ rút cuộc xảy ra chuyện gì.

Không ai nguyện ý đâm vào rủi ro lúc này, dĩ nhiên là cùng nhau lĩnh mệnh, sau đó hộ tống Phi Hồng rời đi.

Sau khi còn lại một mình Diêm Tu., Miêu Nghị lấy ra tinh đồ xác nhận phương hướng, nói rõ “ Đi”, dẫn Diêm Tu đi về một phương hướng khác.

Trên đường Miêu Nghị lấy ra tinh linh, liên lạc với Thiên Nhi, hỏi thăm tình hình cụ thể của Vân Tri Thu.

Thiên Nhi không ngờ Miêu Nghị đã biết chuyện, bị hù dọa không nhẹ, không thể làm gì khác hơn là cặn kẽ kể lại sự tình. Cho dù thành thật khai báo như thế vẫn bị Miêu Nghị khiển trách một trận. Lần sau còn giấu diếm không báo chuyện, gia pháp không tha!

- Thiên Nhi, ngươi làm sao vậy?

Bên trong động tiên, Vân Tri Thu ham mê tắm rửa đi ra, mặc một bộ váy lụa mỏng rộng thùng thình, khó giấu thân hình xuân sắc lúc ẩn lúc hiện bên trong, cùng Tuyết Nhi đi ra. Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Thiên Nhi, không khỏi kỳ quái hỏi.

Thiên Nhi do dự trong chốc lát, cười khổ nói:

- Phu nhân là chuyện vui đại nhân mới vừa dùng tinh linh báo tin, đã bình yên ra khỏi Thái Cổ.

Vân Tri Thu mới vừa ngồi xuống đang tự nhiên để Tuyết Nhi chải chuốt mái tóc ngẩn ra, chuyện vui là chuyện vui, nhưng theo lý mà nói Miêu Nghị ra ngoài thì người đầu tiên liên lạc phải là mình mới đúng, làm sao lại liên lạc với Thiên Nhi? Chuyện này có chút không đúng, nhíu mày nói:

- Ngươi có phải có chuyện gì gạt ta hay không?

Thiên Nhi cúi đầu nói:

- Phu nhân, đại nhân đã biết chuyện của Chử Tử Sơn rồi. Vừa rồi cố ý hỏi ta chuyện này. Đại nhân tương đôi tức giận vì ta và Tuyết Nhi giấu diếm chuyện này.

Lời này vừa nói ra, Tuyết Nhi cũng bị hù dọa biến sắc.

- Hắn làm sao biết được? Xem ra bên phía gia gia đã biết chuyện rồi...

Vân Tri Thu nói thầm một tiếng, xoay tay lại vỗ vỗ bắp đùi Tuyết Nhi, ý bảo nàng tiếp tục chải đầu, cười khuyên lơn hai người nói:

- Các ngươi yên tâm, có ta ở đây, đại nhân không dám làm gì các ngươi đâu. Cùng lắm ta lại biến thành người đàn bà chanh chua, chuyên trị tật bệnh của hắn.

Nhị nữ nhìn nhau, có lời này của nàng hai người đúng là yên tâm không ít, chưa nói tới những thứ khác, phu nhân đã khởi xướng giội tới, đại nhân có lý cũng biến thành không có lý. Cả nhà trên dưới cũng chỉ có phu nhân mới khuất phục được tính tình của đại nhân.

- Hiện tại phiền toái chính là ta sợ tên kia tính tình làm loạn! Loại chuyện này chỉ sợ ngay cả ta cũng không ngăn được hắn, phải nghĩ cách...

Vân Tri Thu mới vừa than một tiếng, tinh linh đưa tin của Miêu Nghị đã tới rồi, một câu thông báo, Miêu Nghị đầu tiên dĩ nhiên là thông báo mình đã bình an ra ngoài,

Vì không để cho Thiên Nhi khó xử, Vân Tri Thu cũng làm bộ mới biết tin:

Trở lại là tốt rồi. Ta mới vừa tắm xong, lúc nào sang đây thăm ta?

Miêu Nghị lúc này không có tâm tình tán tỉnh ve vãn nàng:

- Chử Tử Sơn là chuyện gì xảy ra?

Vân Tri Thu:

- Gia gia của ta nói cho ngươi biết?

Miêu Nghị:

- Ta hỏi ngươi tại sao giấu diếm ta?

Vân Tri Thu:

- Ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ xử lý tốt, thiếp thân cũng không dám cho ngươi đội nón xanh, ngươi cũng không cần mò mẫm quan tâm.

Miêu Nghị:

- Xử lý tốt? Ngươi xử lý thế nào đây? Ngươi bị nhốt ở cửa hàng không thể dễ dàng rời đi, là giết ra ngoài, hay là tự chui đầu vào lưới?