Phi Thiên

Chương 2480: Dậu đinh vực tạo phản! (1)



Nàng càng rõ ràng một điều, ở trong quân cận vệ mà có một phần tư lịch vững chắc như vậy, sau này bất luận lúc nào có đề bạt, ai cũng không cách nào lơ là Mục Vũ Liên nàng, chỉ cần nghĩ đến phần chiến tích này, đối thủ cạnh tranh có là ai cũng thua tâm phục khẩu phục!

Nhưng nàng cũng hiểu, có thể nắm được phần chiến tích này là nhờ ai!

Mục Vũ Liên chầm chậm quay đầu nhìn Miêu Nghị, nhãn thần rất phức tạp, không biết nên nói cái gì cho phải, nếu không nhờ người này vào thời khắc then chốt sau cùng dùng một chiêu binh bất yếm trá, chỉ sợ nửa chi hổ kỳ đã khó mà tránh được nguy cơ toàn quân lật chìm, nhờ thủ đoạn đó mà bỗng chốc chuyển bại thành thắng một cách thần kỳ, chiến thắng đến tới đột nhiên, khiến tất cả mọi người đều khó mà tin tưởng.

Nghĩ kỹ lại, trên thực tế từ vừa bắt đầu, sự chỉ huy trầm ổn của vị tổng trấn đại nhân này đã cứu mọi người một mạng.

Trong tình thế nguy cấp lấy phách lực người thường khó mà tin tưởng quyết đoán hạ lệnh tiên phát chế nhân, thanh trừ đại bộ phận cung tiến thủ của quân địch, đây là điểm then chốt dẫn đến hết thảy chuyển biển sau này, không có chiêu kia, liền không có thắng lợi hiện tại.

Tiếp đó lần nữa phải đối mặt với nguy cục, vị tổng trấn đại nhân này lại tiếp tục quyết đoán tổ thành “Cảm tử đội”, thân tiên sĩ tốt suất lĩnh trăm tên dũng sĩ chủ động xuất kích, thanh trừ thống soái địch phương, khiến cho kẻ địch rơi vào cảnh quần long không đầu, chỉ huy không còn hữu hiệu, lại tiếp tục quấy phá khiến cho đại quân địch phương hỗn loạn.

Đối mặt với nguy cơ, lại là vị tổng trấn đại nhân này quyết đoán hạ lệnh là hổ kỳ vứt bỏ phòng thủ, không tiếc đại giá, lấy ít địch nhiều, chủ động xuất kích, trì hoãn ý đồ cướp đoatj Phá pháp cung của địch phương.

Nguy cơ còn không dứt, vẫn là vị tổng trấn đại nhân này quyết đoán ra tay, quyết đoán vứt bỏ cơ hội thủ thắng sau cùng của phe mình, mai táng đám Phá pháp cung kia, cũng triệt để cắt đứt hi vọng đoạt lấy Phá pháp cung của địch phương.

Sau đó ngay trong tình thế bại cục đã định sức ngăn sóng dữ, một chiều binh bất yếm trá chuyển bại thành thắng!

Nghĩ đến từng diễn biển trong trận chiến. Mục Vũ Liên hiểu rất rõ, chiến này nếu không phải tổng đại nhân tự thân đốc chiến, tự thân lên trường ép chặt trận thế, lam hổ kỳ tất bại!

Lúc này Mục Vũ Liên mặt nhìn Miêu Nghị, trong lòng có thể nói là cảm thán vô cùng. Thân làm chủ tướng, năng lực gặp thời ứng chiến giữa thời khắc then chốt như thể, nàng tự than không bằng. Nghĩ lại lúc trẻ khi mới tới Hắc Hổ kỳ, nhìn thấy vị Ngưu Hữu Đức đại danh đinh đỉnh này, bản thân còn hơi không phục, sau cùng vẫn bị người ta bóp chặt uy hiếp bức cho phải cúi đầu.

Bây giờ nghĩ lại, thịnh danh không hư sĩ, bản thân mình thua không oan uổng chút nào.

Lúc này. nàng có thể nói là tâm phục khẩu phục.

Ánh mắt của một đám thải liên tu sĩ nhìn hướng Miêu Nghị cũng kính nể vô cùng.

Đưa mắt nhìn bóng người chi chi chít chít tứ tán trong tinh không, cuối cùng Miêu Nghị thở phào một hơi, tính sơ qua một hồi, đoán rằng trăm vạn đại quân của đối phương khả năng chỉ có gần nửa là chạy thoát. Cũng đồng nghĩa với trận chiến này chém giết hơn năm mươi vạn đại quân đối phương!

Sau người vang lên từng trận tiếng hoan hô. Miêu Nghị hồi thần nhìn lai, xoay người sang bên này, không khỏi khẽ cười, thắng lợi sau thời khắc gian nan, phần vui sướng này có thể hiểu được, cũng đáng để bọn họ hoan hô, rốt cuộc đã sống sót rồi!Nhưng hắn khó mà cao hứng cho được, vốn hơn năm vạn người, giờ nhìn đám người nhếch nhách như từ trong vùng máu bò đi ra trước mắt còn thừa lại được bao nhiêu? Tính qua cũng chỉ hơn vạn. Tức là trận chiến này, chiến tổn của đội ngũ lên tơi gần tám thành!

Đối với một chi đại quân, thương vong tám thành đồng nghĩa với cái gì? Đồng nghĩa với trên cơ bản chi đại quân này bị đánh tàn.

Tuy hắn kiệt tận toàn lực giữ lại được những người này, nhưng vẫn không tránh khỏi một sự thực, rằng có gần bốn vạn người chiến tử!

Đây đều là hậu quả bởi tư tâm của bản thân Miêu Nghị mà thành, vì thỏa mãn tự tâm của chính hắn, sống sờ sờ cầm tính mạng gần bốn vạn nhân mã dưới tay đi điền, còn có vài chục vạn nhân mã Dậu đinh vực phơi thây sa trường.

Tư tâm tanh mùi máu, tràn đầy tội ác, khiến hắn áy náy không thôi, khiến hắn khá mà cao hứng cho được. Có chút chuyện đến cuối cùng là giấy bọc không được lửa, sau này bọn họ sẽ nhìn mình ra sao?

Nói thật, đặt ở trước đây, bất luận là đối với Thiên Đình hay là đối với nhân mã Hắc Long ti, hắn đều không có bao nhiêu cảm tình, hắn vẫn cho rằng mình chỉ là người qua đường, căn bản sẽ không cùng những người này đi tới sau cùng, tùy thời sẵn sàng chuẩn bị chạy trốn. Hắn từng bước đi tới hôm nay. Trải qua vô vàn chém giết lớn nhỏ, đến mức tự mình đều đếm không xuể rốt cuộc có bao nhiều người ngã xuống bên người mình, sớm đã thành thói quen, bởi thế hy sinh ít nhiều đều không đặt ở trong lòng.

Nhưng mà lần này, nhìn những người này tắm máu chém giết kiên trì đến sau cùng vẫn không ngã, trên đường thậm chí vài lần xả thân dụ địch để hắn đi trước, từ trong đống người chết máu nhầy nhụa sống sờ sờ bò đi ra. Lương tâm hắn thật sự hổ thẹn, cảm thấy có lỗi với những người này!

- Lần này nếu không nhờ đại nhân tự thân đốc chiến, tự thân lên trường ép chặt trận thế. Thì không có đại thắng như vậy!

Mục Vũ Liên chắp tay biểu đạt kính ý, cũng là thay mọi người tỏ lòng cảm tạ.

Trong lòng Miêu Nghị có thẹn, không nguyện nhận công lao, nhàn nhạt cười nói:

– Ta cũng không giết được bao nhiêu địch nhân, đều là nhờ các huynh đệ quên cả sống chết đánh đến cùng, kiên trì không ngã, mới có thắng lợi bây giờ, công không tại ta, là tại ở mọi người cầm mạng đổi lấy.

Mục Vũ Liên không hiểu tâm tình của hắn, cười nói:

- Công đao thị phi tự ở nhân tâm, mọi người đều tận mắt nhìn đến, đại nhân thái quá khiêm hư.

- Khiêm hư? Chỉ cần sau này mọi người không hận ta là được rồi!

Miêu Nghị nhàn nhạt một tiếng, thấy Mục Vũ Liên còn muôn khách khí, bèn giơ tay ngăn lại. chuyển sang chuyện khác nói:

- Đừng nên dây dưa ở chỗ này, quay về thôi, tìm lại toàn bộ những Phá pháp cung bị chôn dưới đất không được có sơ sót.