Phi Thiên

Chương 2601: Thám tử của Quần Anh Hội (2)



Miêu Nghị nắm chặt tinh linh trên tay không trả lời chậm rãi quay đầu nhìn Giang Nhất Nhất đang bị treo lơ lửng, nhãn thần đó giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, run rẩy chỉ tay về phía Giang Nhất Nhất nói:

- Cẩu tặc, ngươi... ngươi... ngươi... nào dám.- Một câu nói mãi vẫn không nói ra được “phù!” phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt trắng dã, cả người cứng rắn ngã về phía sau.

“A!” Hai nữ nhân ở bên trong thất kinh, Vân Tri Thu lách người tới đỡ lây Miêu Nghị đang ngã về phía sau, sốt ruột nói:

- Ngưu nhị, chàng sao vậy?

- Tránh ra! - Nguyệt Dao đẩy Vân Tri Thu một cái, cướp lấy Miêu Nghị hai mắt nhắm nghiền ôm vào trong ngực, quỳ xuống đấy ôm lấy hắn, hoảng hốt lo sợ vuốt ngực hắn, nói: - Đại ca, huynh làm sao vậy, huynh ngàn vạn lần đừng dọa muội…

- Đại nhân! - Thiên Nhi ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh cũng chạy vào. Vừa nhìn tình hình cũng hoảng sợ luống cuống.

Vân Tri Thu lấy ra một gốc tinh hoa tiên thảo cũng quỳ trên mặt đất, đoạt lại Miêu Nghị ôm vào trong lòng, lại một tay đẩy Nguyệt Dao ngã xuống đất, vẻ mặt lạnh lùng phất tay nói:

- Kéo cô ta ra cho ta!

Thiên Nhi lập tức bắt lấy Nguyệt Dao, kéo tới một bên chế trụ lại. Nguyệt Dao giãy giụa nước mắt ào ào rơi xuống đất nói:

- Đại ca, muội không phải cố ý đâu, muội thực sự không phải cố ý đâu...

Dưới công hiệu của tinh hoa tiên thảo, cộng thêm Vân Tri Thu thi pháp đẩy vuốt nhẹ trên ngực Miêu Nghị giúp chân khí đang loạn trong người Miêu Nghị ổn định lại, một lúc lâu sau, Miêu Nghị đã bất tỉnh yếu ớt mở mắt tỉnh lại, “khụ khụ” một ngụm máu tươi tích trong miệng ho khan xong cũng phun ra, việc đầu tiên là lại chỉ vào Giang Nhất Nhất đang bị treo lơ lửng nói:

- Cẩu tặc! Cẩu tặc... - Mắng mãi vẫn không xong.

- Đừng nói nữa! - Vân Tri Thu liên tục vuốt ngực hắn, nước mắt đau lòng cũng tuôn ra, trả qua sóng to gió lớn nhiều như vậy cũng có thể kiên cường ứng đổi, cũng không thấy nam nhân này như vậy, hôm nay lại bị tức giận mà thành thế này, nàng lau nước mắt lắc đầu nói:

- Bỏ đi! Thả hắn ra, này của chàng chúng ta quản không nổi, thật sự là quản không nổi, mặc kệ cô ta, thả bọn nó đi đi.

- Im miệng! - Miêu Nghị lại đẩy nàng ra, lảo đảo lắc lư bò dậy, xoay bảo kiếm rút ra cầm trong tay.

- Đại ca... - Nguyệt Dao vừa mới mở miệng Miêu Nghị đã vung kiếm chỉ đến, nói:

- Im miệng, còn dám nhiều lời ta làm thịt muội!

Hắn nâng kiếm đi tới, đến bên cạnh Giang Nhất Nhất vung kiếm chỉa vào tim Giang Nhất Nhất miệng đầy máu, hung ác nói:

- Nói! Có phải là ngươi cố ý tiếp cận Nguyệt Dao không?

Giang Nhất Nhất cúi đầu, bày ra bộ dạng cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được.

Nguyệt Dao giãy giụa trong tay Thiên Nhi nói:

- Đại cai trước khi làm rõ sự việc, vì sao huynh huynh phải nhận định hắn là dâm tặc!

- Lão tử mặc kệ hắn có phải là dâm tặc hay không! - Miêu Nghị vung kiếm chỉ về phía Nguyệt Dao, tức giận nói: - Muội có biết thân phận thực sự của hắn là gì không? Muội có biết không? Muội có biết hay không? Muội có biết hắn là người của Quần Anh Hội không? Hán là thám tử của Quần Anh Hội! Muội có biết Quần Anh Hội muốn làm cái gì hay không?

Nguyệt Dao lập tức kinh ngạc đến ngây người, khó có thể tin được nhìn Giang Nhất Nhất.

Giang Nhất Nhất cũng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Miêu Nghị trong ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Rơi vào trong tay Tín Nghĩa Các, còn có thể chịu nhịn cực hình, đó là vì hắn biết bề trên tuyệt đối sẽ không dễ dàng vứt bỏ hắn, chỉ cần hắn không mở miệng, thì vẫn còn có một cơ hội sống. một khi hắn mở miệng, đừng nói là bề trên, ngay cả Tín Nghĩa Các cũng sẽ không cho hắn một con đường sống. Sau khi bị chuyển giao đến đây, trong lòng hắn càng rõ ràng, sau này sống hay chết cũng không biết, nhưng bề trên chắc chắn sẽ ra tay cứu giúp, sau khi được hắn có khả năng sẽ chết, cũng có thể thay hình đổi dạng, chí ít còn có một cơ hội sống.

Cho dù vừa mới nghe thấy thứ không nên nghe, có Nguyệt Dao ở đây, hắn cũng ý thức được cũng có thể còn có một cơ hội sống.

Nhưng mà bây giờ, sau khi nghe thấy Miêu Nghị nói ra thân phận ở Quần Anh Hội của hắn, hắn liền biết mình đã xong rồi, quyết không để cho hắn có khả năng sống sót rời đi, trừ phi có người ở đây can tâm tình nguyện gánh vác phong hiểm thiên đại này chỉ là có một điểm hắn không nghĩ ra, đối phương làm sao lại đột nhiên biết được thân phận của hắn?

Miêu Nghị lại một lần nữa vung kiếm chỉ vào Giang Nhất Nhất:

- Nói! - Có phải Quần Anh Hội phái ngươi đi trước cố ý tiếp cận không?

Nguyệt Dao giọng run run nói:

“Haiz!” Giang Nhất Nhất khẽ thở dài một tiếng, không nhìn Miêu Nghị mà ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Nguyệt Dao, nói:

- Nguyệt Dao, có thể đồng ý với ta một chuyện được không?

Nguyệt Dao run giọng nói:

- Huynh nói đi.

Giang Nhất Nhất chậm rãi nói:

- Có rất nhiều chuyện ta cũng là thân bất do kỷ, không phải là ai cũng có thể chấp hành nhiệm vụ bí mật của Quần Anh Hội người chấp hành loại nhiệm vụ này bề trên chắc sẽ có khống chế. Ta có muội muội, lúc còn rất nhỏ, Quần Anh hội đã dẫn huynh muội ta đi, đến Quần Anh Hội sau khi bước vào cánh cửa tu hành, huynh muội bọn ta liền tách ra cũng chưa gặp lại. Ta không biết hôm nay muội muội ta lớn lên có dáng vẻ thế nào, đang làm cái gì, đang sống ở đâu, muội muội chắc hẳn cũng không biết dáng dấp hiện nay của ta, đang làm gì đang sống ở đâu, chúng ta chỉ duy nhất có thể xác định được đối phương vẫn sống sót đó chính là cứ cách một khoảng thời gian có thể thu được pháp ấn thư tín của đối phương. Muội muội ở trong tay Quần Anh Hội, có vài chuyện ta không thể không làm, ta vốn tên gọi là Giang Thượng, muội muội tên là Giang Vân. Nguyệt Dao, nhìn thấy bằng hữu phân thượng một hồi, nếu như có cơ hội, ta nói là nếu như có khả năng giúp muội muội ta thoát thân, hi vọng muội có thể giúp nó.