Mông Huyết lập tức nhìn về phía Miêu Nghị, hắn không thèm nhìn Giang Nhấtn Nhất, đôi mắt chuyên chú quan sát phản ứng của Miêu Nghị, giọng điệu rét buốt lạnh giá:
- Nói!
Tinh thần Miêu Nghị lúc này khá bất ổn, trên mặt chẳng biểu lộ bất kỳ thái độ nào, lòng thầm phỏng đoán xem Giang Nhất Nhất muốn nói chuyện gì.
- Sau khi ta bị bắt, chịu hết cực hình, nhưng ta vẫn chưa nói gì cả, có thể ta nói điều này ra chẳng có ai tin, vì thế chỉ có thể dùng phương pháp tự sát để chứng mình, chỉ cầu xin các người đừng làm khó dễ muội muội của ta, đừng làm khó dễ gì muội muội của ta.
Mọi người còn đang suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của Giang Nhất Nhất thì một tiếng “phốc” vang lên thật to.
- A!
Vài người kêu to, đồng tử Miêu Nghị co rút lại.
Mông Huyết bỗng quay đầu lại nhìn, đã thấy lông ngực Giang Nhất Nhất tuôn chảy máy tươi, thì ra hắn ta đã tự mổ nát tâm mạch!
Mọi người vây xung quanh Giang Nhất Nhất, Mông Huyết sợ hãi quá mức, vội vàng lách mình nhìn xem, một đám người đều luống cuống chân tay hoảng loạn, tranh thủ thời gian lấy Tinh Hoa Tiên Thảo vội vã cấp cứu.
Miêu Nghị cũng bước nhanh về phía trước quan sát, thân hình Giang Nhất Nhất run rẩy, trước ngực hắn xuất hiện một lỗ thủng đang chảy máu không ngừng, có lẽ lúc trước đã không còn quá nhiều máu, nên sau khi hắn tự nổ tâm mạch, máu chảy ra khá ít.
Đôi mắt Giang Nhất Nhất dần mất đi sức sống nhìn Miêu Nghị đằng sau đám người, khóe miệng giật giật, dường như hắn muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không còn sức nói ra nữa.
Từng đám điểm sáng như sao làm người ta hoa mắt rót vào trong cơ thể Giang Nhất Nhất, không tiếc hết thảy mọi giá nhanh chóng cứu hắn, nhưng vẫn vô dụng. Ánh mắt Giang Nhất Nhất dần dần ảm đạm, cuối cùng đầu ngoẹo sang một bên, không còn động tĩnh, động tác của đám người vây quanh cũng từ từ dừng lại, trợn tròn mắt nhìn Giang Nhất Nhất không còn động tĩnh gì nữa, hiểu rõ hắn chẳng phải diễn trò.
Trái tim nổ mất, nhất định không thể cứu được, mọi người chỉ cố gắng hết sức mà thôi.
Tâm tình Miêu Nghị khá phức tạp, nghĩ đến tất cả các loại tình huống có thể xảy ra, nhưng vẫn không ngờ được Giang Nhất Nhất lại có thể tự làm nổ tim mình ngay tại nơi ngày. Tự sát cần biết bao nhiêu can đảm, hắn không biết Vân Tri Thu đã tác động đến hắn như thế nào, nhưng đã đủ ép Giang Nhất Nhất tự sát không tiếc thân mình!
Mông Huyết đang cầm một cây Tinh Hoa Tiên Thảo trên tay, hắn chậm rãi đứng lên, cho dù hắn là một người chín chắn tỉnh táo, nhưng gương mặt hắn lúc này đã đen như đáy nồi, vô cùng khó chịu, toát ra vẻ dữ tợn muốn ăn thịt ai đó.
Là một trong bà người đứng đầu Giám Sát Hữu Bộ, hắn đứng gần với Giang Nhất Nhất nhất, hắn đã sớm được Hữu Sứ đại nhân dặn dò liên tục bảo rằng nhất định phải mang người sống quay về Hữu Bộ, tuyệt đối không được để hắn chết. Vì thế hắn phải đích thân ra tay đi làm việc này, vậy mà ai ngờ đây hắn lại gặp phải tình huống như thế này, hắn đường đường là một Tổng Giám lại phá hư hết mọi chuyện, người đang sống sờ sờ như thế lại bởi vì sự sơ xuất của mình mà chết đi ngay trước mặt chính mình, vậy thì hắn phải về báo cáo công việc này với Hữu Bộ thế nào đây, làm sao có thể giải thích cho Hữu Sứ đại nhầm được?
Bỗng nhiên Mông Huyết quay đầu nhìn Miêu Nghị, đáy mắt hiển hiện ánh sáng hung ác, bọn hắn gian ngoan độc ác đã quen, ý nghĩa trong đầu hắn chớp nhoáng, muốn đẩy trách nhiệm lên người Miêu Nghị, nhưng bối cảnh của Miêu Nghị vẫn còn tồn tại, Khấu Thiên Vương không phải chỉ để làm cảnh ngồi không. Nếu đổi lại chỉ là một người bình thường thì hắn đã trực tiếp giết chết để người đó gánh tội thay. trốn tránh trách nhiệm, nhưng lại chẳng thể làm vậy với Miêu Nghị.
Người bình thường chết là hết, nhưng nếu sự việc liên quan đến Miêu Nghị thì cần phải có lời giải thích mới được thực lực hai bên cách xa. Vì sao lại không bắt sống về tra hỏi mà lại để chết không đối chứng? Câu nói đầu tiên của Khấu Thiên Vương đã đủ hắn không thể có bậc thang leo xuống rồi. Khấu Thiên Vương hoàn toàn có quyền bắt buộc thẩm vấn những người tham dự vào việc này, đến lúc đó kết cục của hắn còn thảm hại hơn.
Tia hung ác trong mắt Mông Huyết dần biến mất.
Miêu Nghị đang đề cao cảnh giác, trong lòng âm thầm kinh hãi. Biết rằng mình vừa dạo quanh một vòng quỷ môn quan, cũng ý thức được bối của Khấu gia đã làm đối phương kiêng kỵ sâu sắc, nếu không chỉ bằng năng lực của Mông Huyết đã đủ giết chết một Tổng Trấn nho nhỏ, chẳng gợi ra được bao nhiêu sóng gió.
- Mông Tổng Giám ta không hiểu lời nói của hắn là có ý gì ta cũng không có bắt muội muội của hắn.
Bờ môi Mông Huyết kéo căng ra, không thèm để ý đến, lấy linh tinh liên hệ với Cao Quan, báo cáo tình huống hiện giờ, cuối cùng xin chỉ thị: Có cần phải bắt người trong Quỷ Thị để điều tra cặn kẽ hay không?
Bên Cao Quan vẫn chưa hồi đáp, sau một hồi trầm mặc đưa ra câu trả lời thuyết phục: Không cần, việc này ắt hẳn có uẩn khúc nào đó, ngươi không cần phải chịu trách nhiệm rút lui đi!
Vừa biết rằng trách nhiệm không đặt trên vai mình, Mông Huyết thở phào nhẹ nhõm, may mắn rằng hắn đã không xúc động làm xằng làm bậy, nếu không thì thực sự sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức.
Nếu Cao Quan đã nói thế, hắn cũng chẳng còn ý kiến nào khác, mở miệng chào hỏi chuẩn bị rời đi.
- Mông Tổng Giám, hãy đưa giấy tờ ra rồi hẳn đi.
Miêu Nghị xoay người nhìn về phía Mông Huyết vốn định rời khỏi quát lên.
Bước chân Mông Huyết dừng lại, lấy ra một miếng ngọc điệp, trao đổi văn thư giữa hắn và Miêu Nghị. Miêu Nghị còn nói muốn tiễn hắn, nhưng người ta không thèm khách sáo, kêu khỏi cần.
Đám người Vân Tri Thu ở bên ngoài nhà tù, trơ mắt nhìn thi thể Giang Nhất Nhất được đám người kia nâng lên, rời khỏi đó.
Miêu Nghị là người cuối cùng đi ra, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người hắn. Vân Tri Thu đã biết mà còn cố hỏi lại:
- Có chuyện gì xảy ra thế?
Miêu Nghị khẽ thở dài, tâm trạng vô cùng phức tạp, nói:
- Tự nổ tâm mạch, không thể cứu chữa, đã chết rồi!
Sau khi mọi người nghe xong đều thổn thức, việc tự sát này không phải ai cũng có can đảm dám làm. Vân Tri Thu nhìn Phi Hồng đang cúi đầu, nói:
- Muội muội, chúng ta đi thôi.
Những người phụ nữ đã đi khỏi, Dương Khánh đến gần Miêu Nghị, hỏi, giọng điệu nghi hoặc: