Cao Quan và Tư Mã Vấn Thiên mới vừa đến, hắn chỉ vừa mở miệng bẩm báo lại sự việc, Thanh Chủ đứng ở đằng sau chiếc trường án đã đứng lên, trừng mắt căm tức:
- Chết rồi? Tại sao lại tự sát chết? Người của Giám Sát Hữu Bộ làm việc như thế nào vậy, chỉ một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, các ngươi còn làm gì được nữa?
- Bệ hạ bớt giận, không phải bọn thuộc hạ bắt người không thuận lợi thực sự là chuyện xảy ra quá mức đột ngột...
Cao Quan chắp tay bẩm báo tình huống xảy ra thật kỹ càng.
- Muội muội? Cái quái gì thế hả, lời nói của tên Giang Nhất Nhất kia hoàn toàn không đầu không đuôi sau đó tự sát là có ý gì đây?
Hai tay Thanh Chủ chống lên mặt trường án, giọng điệu cực kỳ tức giận.
- Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra điểm đáng ngờ nào hay sao, rõ ràng việc này có uẩn khúc gì đó, rồi ràng các ngươi không chịu đào sâu, tại sao lại buông tha dễ dàng như vậy?
Cao Quan lập tức trả lời:
- Thần cũng cho rằng có ẩn tình bên trong đó, trước khi chết Giang Nhất Nhất dường như có truyền lời cho một người nào đó, nếu như thần không đoán sai thì chắc hẳn Thượng Quan Tổng Quản rất rõ chuyện này.
Mấy người đều tập trung ánh nhìn vào Thượng Quan Thanh, hắn hơi lúng túng và phân vân một chút.
Thanh Chủ trợn mắt nhìn hắn, nói:
- Ngươi biết được chuyện gì sao không nói nhanh đi?
Thượng Quan Thanh lúng túng, trưng ra gương mặt già nua nhăn nheo trình bày:
- Dường như, Quần Anh Hội đã khống chế Giang Nhất Nhất, bắt muội muội của hắn làm con tin, xem ra Giang Nhất Nhất lấy cái chết của mình để bảo đảm, chứng mình tuy rằng hắn đã chịu đựng hết thảy cực hình nhưng vẫn hé lộ bất kỳ điều gì.
Thanh Chủ hơi sửng sốt một lúc, quan sát ánh mắt Thượng Quan Thanh, dần dần hiểu rõ, cái gì gọi là dường như, thực ra nội tâm của lão già này rất sáng tỏ, khẳng định chuyện này là có thật, chẳng qua không nên để sự việc quá mức đê hèn lộ ra ngoài ánh sáng, chỉ có thể nói mập mờ mà thôi.
Vì thế hắn cũng không quá miệt mài theo đuổi sâu hơn, hắn cũng hiểu rõ có một số việc đã chẳng còn cách nào khác, để đạt được mục đích đành phải áp dụng một số thủ đoạn ám muội. Hỏa khí trên người Thanh Chủ biến mất hơn phân nửa, hắn chậm rãi ngồi xuống, nói:
- Không tiếc mạng sống để chứng minh! Nói cách khác, rất có thê hắn chưa khai điều gì cả.
Thương Quan Thành không dám cam đoan việc này:
- Thực ra vẫn nhìn phản ứng của Tín Nghĩa Các mới có thể xác định được.
- Còn Ngưu Hữu Đức thì sao?
Thanh Chủ liếc mắt, hỏi:
- Hiện tại quan hệ giữa hắn và Khấu Lăng Hư mật thiết: Giang Nhất Nhất ẩn nấp bên ngoài Tổng Trấn Phủ. Ngươi dám chắc chắn rằng hắn không cạy miệng Giang Nhất Nhất?
- Việc này...
Thượng Quan Thanh tiếp tục chần chờ, không dám bảo đảm.
Cao Quan nói:
- Trước khi chết, Giang Nhất Nhất nói rõ, Ngưu Hữu Đức chưa từng thẩm vấn hắn.
Thanh Chủ xoay chuyển ánh mắt:
- Nếu như Giang Nhất Nhất che giấu việc đã nhận tội với Tín Nghĩa Các, chẳng lẽ hắn không thể ém nhẹm chuyện hắn cũng đã cung khai với Tổng Trấn Phủ? Trẫm thấy việc này vô cùng kỳ lạ, vì sao lại muốn tự sát, chẳng lẽ không thể trở về nói rõ ràng hay sao, giả sử nếu muốn lấy cái chết chứng minh thì phải đợi đến lúc hắn quay về đây rồi tự sát, chẳng phải hợp lý hơn rất nhiều sao?
Cao Quan:
- Có lẽ hắn sợ rằng sau khi trở về sẽ không còn cơ hội tự sát nữa, nếu không phải vì hắn thừa dịp thoát khỏi phong ấn pháp lực, mượn cơ hội này tự nổ tâm mạch, hắn căn bản chẳng còn cơ hội nào khác cả.
- Phải không?
Thanh Chủ cười lạnh, từ chối cho ý kiến.
Tư Mãi Vấn Thiên đang trầm mặc đứng yên từ này đên giờ, sau đó âm thầm truyền âm cho Thanh Chủ:
- Bệ hạ... thám tử được sắp xếp bên cạnh Ngưu Hữu Đức đã báo cáo rằng hắn hoàn toàn không hề thẩm vấn Giang Nhất Nhất, hắn chỉ suy xét mỗi chuyện ý đồ của Tín Nghĩa Các bỗng dưng giao Giang Nhất Nhất cho hắn là gì, không dám hành động thiếu suy nghĩ gì với Giang Nhất Nhất. Ngưu Hữu Đức cũng không ngờ Giang Nhất Nhất sẽ tự sát.
Lông mày Thanh Chủ cau lại, sau khi nghe xong những lời này, vẻ mặt nghi ngờ dần dần biến mất.
Cao Quan và Thượng Quan Thanh liếc nhìn nhau, bọn họ đều nhận ra Tư Mã Vấn Thiên âm thầm truyền âm cho Thanh Chủ, không biết đã nói cái gì, chỉ nghe Thanh Chủ hừ lạnh, nói:
- Thực sự là mỏi mắt chờ xem, lão quỷ Hạ Hầu kia có chất vấn gì không, nếu việc này đã phát sinh, ngươi chính là người mà lào ta muốn lấy đầu để cảm ơn thiên hạ!
Hắn chỉ vào mùi Thượng Quan Thanh chửi ầm lên, sau đó phất tay áo bỏ đi.
Thượng Quan Thanh chỉ có thể xụ mặt cúi đầu, trong nội tâm hiểu rõ, việc này đã bị đâm thủng rồi, ai chẳng biết hắn khống chế Quần Anh Hội, vì thế hắn chỉ có thể gánh nổi oan ức này, hắn không chịu. chẳng lẽ để Thanh Chủ bị bêu danh hay sao? Thanh Chủ là người sĩ diện, đã quen cao cao tại thượng, thần thánh không thể xâm phạm, làm sao chịu đựng được chứ.
Sau khi Thanh Chủ rời đi, Tư Mã Vấn Thiên đi đến bên cạnh Thượng Quan Thanh, vỗ vỗ lưng hắn:
- Yên tâm đi bệ hạ chỉ nói vậy thôi, ai mà chẳng biết, nếu việc này bung bét cả ra thì Hạ Hầu gia cũng chẳng có chỗ tốt gì, cùng lắm thì bọn họ dùng việc này áp chế, nếu Hạ Hầu gia biết, sẽ dùng việc này để trao đổi lợi ích, bệ hạ sẽ nhường bước, không lấy đầu ngươi để cảm tạ trời đất đâu!
- Ài! Tại sao lại thất bại chứ, tên Giang Nhất Nhất này chưa bao giờ thất bại đó!
Thượng Quan Thanh lắc đầu, buông tiếng thở dài.
Hai tay Tư Mã Vẫn Thiên lồng vào trong tay áo:
- Đúng là chưa từng thất bại, nhưng phải xem là đang chống lại người nào, ra tay dưới mí mắt của Tín Nghĩa Các lại phái ra một người quan trọng như Giang Nhất Nhất, ta không thể hiểu nổi ngươi đang muốn làm gì nữa.
Thượng Quan Thanh nhìn chung quanh. Sau đó mới nhỏ giọng nói:
- Lúc ấy bệ hạ không nuốt trôi được vẻ kiêu ngạo đắc ý của Khấu lão quỷ, muốn quấy nhiều Ngưu Hữu Đức và Vân Tri Thu kia, vừa khéo là Ngưu Hữu Đức và Giang Nhất Nhất đều có liên quan đến chuyện tình ở Dậu Đinh Vực, hơn nữa đây cũng là sở trường của Giang Nhất Nhất, bệ hạ không muốn chịu bất kỳ hoài nghi hay bị bêu danh, ta không phái Giang Nhất Nhất thì phái ai bây giờ? Ta cũng chẳng thể bẩm báo với bệ hạ rằng việc này rất khó khăn, đợi khi nào có phương pháp xử lý ổn thỏa rồi tính tiếp, nếu nói thế, ngươi có tin rằng bệ hạ tức khắc sẽ chê ta vô dụng, nhất định sẽ mắng to đến mức máu cho phun đầy đầu? Các ngươi nghĩ rằng bệ hạ không biết thân phận Giang Nhất Nhất?