Sau khi ở lại Quỷ Thị hơn một tháng, Vân Tri Thu để đám người Thiên Nhi, Dương Triệu Thanh ở lại, nàng dẫn Diêm Tu, Dương Khánh và Nguyệt Dao trở về tiểu thế giới. Mặc dù Vân Tri Thu cũng muốn ở lại, nhưng thân nàng là một chính thất phu nhân, vậy nên nàng phải về tiểu thế giới nhằm sắp xếp chuyện kết hôn cho Nguyệt Dao thật thuận tiện, vì thế thiếu Vân Tri Thu là không được, nếu không có nàng, thân phận Nguyệt Dao sẽ vô cùng xấu hổ.
Vân Tri Thu bắt đầu không muốn quay trở về, cố ý ghét bỏ Miêu Nghị, nói rằng đây chỉ là nạp thiếp mà thôi, không cần phải làm long trọng đến vậy, chỉ cần tùy tiện là được rồi, bởi vì Miêu nghị không muốn làm Nguyệt Dao tủi thân, mà nếu làm quá lớn cũng không thỏa đáng, vì thế hắn đành phải mặt dày mày dạn ra trận chịu đòn, mới khuyên được Vân Tri Thu trở về thu xếp mọi việc.
Miêu Nghị cũng không biết cụ thể thời gian mình đã rời khỏi tiểu thế giới được bao nhiêu năm, giữa biển sao mênh mông vô bờ, gặp lại tinh cầu xinh đẹp kia, Miêu Nghị vô cùng xúc động.
Lúc nhóm người bọn hắn phá tan lồng khí giáng xuống Vô Lượng Thiên, người của tiểu thế giới đều không biết gì cả, dù sao hiện tại tiểu thế giới đã có liên hệ với Đại Thế Giới, vì thế ngay khi xuất phát từ Quỷ Thị, bọn họ đã vô cùng lặng lẽ không muốn rò rỉ tin tức nào, lo ngại trong lòng người nào đó có quỷ, xuất hiện chặn đường.
Thậm chí Dương Khánh đề nghị gạt luôn cả Tần Vi Vi, sợ rằng người có tâm sẽ nhìn ra đầu mối nào đó trên vẻ mặt Tần Vi Vi, hiện tại đã có quá nhiều người muốn đưa Miêu Nghị vào chỗ chết.
Đám người Tần Tịch ở Vô Lượng Thiên vội vàng đi ra đón chào, thật không đúng lúc là Tần Tịch đã đi ra ngoài tuần tra xem xét, không còn ở Vô Lượng Thiên nữa.
Đã nhiều năm không thấy Thánh Chủ lộ diện, những người trên dưới Vô Lượng Thiên vừa mừng vừa sợ.
Xế chiều hôm đó, Tần Vi Vi đình chỉ tuần tra, quay trở về vội vội vàng vàng.
Tần Vi Vi vẫn mặc một bộ áo trắng như tuyết, ngoại trừ trang sức trên người đã thay đổi, kiểu tóc cũng đã chuyển từ kiểu nữ nhi chuyển thành một phụ nhân, thì vẫn chẳng có thay đổi gì đáng kể. Giữa đôi lông mày đã ngày càng trở nên trưởng thành chín chắn, toát ra thêm vài phần phong tình. Thân thể đã nếm trải tư vị của nam nhân nên ngày càng đằm thắm, sâu sắc, phảng phất mang theo khí thế của một người ở trên cao. Dù sao những năm gần đây, nàng là người cầm quyền cao nhất tại tiểu thế giới này.
Biết rõ Tần Vi Vi trở về vội vã, Miêu Nghị đã đến chỗ Dương Khánh đàm luận về những việc bên trong tiểu thế giới. Tần Vi Vi không thèm chú ý hình tượng, nâng váy chạy vào trong phòng khách, vừa thấy Miêu Nghị liền lập tức dừng lại, ngắm nhìn người đàn ông mình đã ngày nhớ đêm mong xuất hiện trước mắt, tự dưng cảm thấy hơi lo sợ thấp thỏm.
Hàm răng trắng ngà cắn nhẹ lên làn môi mềm mại, điểm tô một chút ngượng ngùng, lại thêm vài phần sung sướng kinh ngạc, đáy mắt lại ẩn chứa chút uất ức nho nhỏ. Dù sao hai người đã cách xa nhau không chỉ là một hai năm, mà đã mấy nghìn năm rồi, nàng cũng không biết người đàn ông này gặp mình sẽ có thái độ gì, e sợ bản thân nàng quá mức nhiệt tình sẽ bị giội một gáo nước lạnh.
Miêu Nghị, Dương Khánh, Tần Tịch đang ngồi trong phòng khách đều nghiêng đầu nhìn nàng, nhìn thấy con gái sống rất tốt, vẻ mặt Dương Khánh tràn ngập vui mừng. Tần Tịch khẽ nhếch miệng mỉm cười, lặng lẽ quan sát phản ứng của Miêu Nghị phát hiện vẻ mặt Miêu Nghị hoàn toàn chẳng thay đổi gì, trong lòng hơi sợ hãi.
Nhưng tâm trạng đó nhanh chóng được buông lỏng, bởi vì Miêu Nghị đã đứng lên, nở nụ cười, kêu một tiếng:
- Vi Vi!
Tần Vi Vi ném bay tất cả rụt rè, chạy như bay đến, giống như một con yến non tìm được rừng xanh, bay nhào vào trong ngực Miêu Nghị, ôm hắn thật chặt, mặc kệ cha mẹ mình có đang ở đây hay không, hai người vành tai, tóc mai chạm cùng một chỗ.
Vợ chồng Dương Khánh cũng đứng lên, nghìn nhau cười cười, nhưng vẫn giữ trầm mặc, không lên tiếng, cũng chẳng quấy rầy phiền nhiễu.
Sau một hồi lâu, Tần Vi Vi cứ nhắm mắt ôm Miêu Nghị không chịu tách ra, Dương Khánh đành phải giả vờ ho khan hai tiếng:
- Khụ, khụ!
Lúc này Tần Vi Vi mới ý thức được vẫn có người đang ở cạnh mình, gương mặt không khỏi đỏ lên, lập tức rời khỏi vòng tay Miêu Nghị vẻ mặt nàng ngượng ngùng xoay người tiến lên hành lễ.
- Cha, mẹ, ở Đại Thế Giới cha vẫn khỏe chứ ạ?
- Hừ!
Dương Khánh bắt đầu diễn trò giả bộ, chậm rãi hừ lạnh:
- Đúng là gả con gái giống như tát nước ra ngoài. Vừa đến đây đã không thèm để mắt gì đến ta rồi!
Lời nói này khiến Tần Vi Vi cảm thấy hơi bất an, vội vàng nhận lỗi, lúc trước nàng thực sự quá vô tình.
- Được rồi, được rồi, cố ý hù dọa con gái mình thì thú vị lắm sao?
Dương Khánh lập tức cười to, khoát tay tỏ vẻ mình đang nói đùa, sau đó chợt bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở:
- Đi bái kiến phu nhân trước đi!
Tần Vi Vi giật thót, lập tức gật đầu đồng ý, chuẩn bị rời đi, nhưng vừa đặt chân đến cửa nàng vẫn không quên quay đầu nói với Miêu Nghị.
- Xin đại nhân chờ một lát, thiếp thân sẽ quay lại ngay.
Ý của nàng muốn Miêu Nghị không cần đi đâu hết, Miêu Nghị gật gật đầu, lúc này nàng mới yên tâm đi mất.
Miêu Nghị ngồi xuống lần nữa, sắc mặt đầy vẻ ngưng trọng:
- Dương Khánh, ta có việc quan trọng cân bàn bạc với ngươi.
Việc quan trọng? Dương Khánh biến sắc, quay đầu trao đổi ánh mắt với Tần Tịch. Tần Tịch hạ người lánh tạm đi nơi khác. Lúc này Dương Khánh mới hỏi, giọng điệu cung kính:
- Ty chức xin ngửa tai lắng nghe.
Miêu Nghị trầm ngâm, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ta chuẩn bị đưa ngươi đến Luyện Ngục Chi Địa, thay ta quản lý Vô Lượng Đạo, đồng thời chỉnh hợp thống nhất thế lực lục đạo!
- Địa Ngục sao?
Dương Khánh vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, hỏi:
- Sao đại nhân lại nói lời này? Chẳng lẽ đại nhân muốn ty chức tham dự khảo hạch Luyện Ngục Chi Địa sao?
Miêu Nghị trả lời:
- Ta có cách đi vào trong Luyện Ngục Chi Địa, thực ra bọn Vân Ngạo Thiên đã đi vào Luyện Ngục từ sớm rồi...
Miêu Nghị bắt đầu kể rõ ràng những chuyện liên quan đến Luyện Ngục Chi Địa và tình hình bên trong đó.
Bên Vân Tri Thu cũng biết đã rất lâu rồi Tần Vi Vi mới gặp được Miêu Nghị, nàng hiểu rõ câu nói cửu biệt thắng tân hôn, vì thế nàng không thể nào không đồng ý chuyện Tần Vi Vi chiếm lấy Miêu Nghị sau khi nói chuyện với nhau được một lúc, Vân Tri Thu cũng ngầm chấp nhận thả Tần Vi Vi đã gấp gáp đến mức khó kìm lòng được.