Đại Hùng Bảo Điện được hình thành từ nguyện lực tinh khiết, bên trong không gian lộng lẫy vàng son lại toát ra một màu trắng thánh khiết. Bên trong điện, pháp tượng Phật Chủ vô cùng cao lớn, ngồi xếp bằng dán lên vách tường, Lam Dạ Bồ Tát ngồi ở phía trên một tòa bảo tọa bằng sen trắng bên dưới pháp tượng, từng lớp từng lớp cánh hoa xếp chồng lên nhau, còn có mười vị đệ tử chắp tay chữ thập đang đứng hai bên trái phải.
Mái tóc Lam Dạ Bồ Tát phủ tự nhiên lên vai rồi rũ xuống lưng, khuôn mặt đoan trang bình tĩnh, ánh mắt sáng ngời tràn ngập tinh thần, nhìn chằm chằm Miêu Nghị vừa đi vào trong đại điện.
Lúc Miêu Nghị đi vào cũng đang đánh giá đối phương, đến khi hắn đi đến bên dưới bảo tọa bằng hoa sen mới chắp tay chào.
- Ngưu Hữu Đức nhận được pháp chỉ của Khấu Thiên Vương đến đây chúc thọ Bồ Tát! Hắn dâng lên một chiếc vòng tay trừ vật.
Đương nhiên có người ở một bên tiếp nhận lề Vật này.
- Cảm ơn ý tốt của Thiên Vương, mong rằng khi trở về giúp bần tăng vấn an Khấu Thiên Vương.
Ngữ khí Lam Dạ Bồ Tát vô cùng bình tĩnh.
Cả hai bên bắt đầu hỏi đáp một vài vấn đề, hết thảy đều là quy củ cần phải làm, xem như là những lời khách sáo cần phải diễn trên sân khấu, bảo trì lễ tiết cần có, sau đó Miêu Nghị mới xin cáo lui.
Sau khi rời khỏi Đại Hùng Bảo Điện, Diệu Tồn chờ đợi bên ngoài dẫn Miêu Nghị và Diêm Tụ rời khỏi Lam Dạ Tự, bay đến một tòa viện khách nằm ở vùng phụ cận gần đó. Đợi đến nửa tháng sau, vào ngày thọ thần sinh nhật chính thức của Lam Dạ Bồ Tát, mời bọn hắn đến xem lễ.
Ở đây không hề sắp đặt bữa tiệc giống như ở ngoài kia, vào ngày sinh nhật thọ thần sẽ thực hiện một nghi lề pháp sự, sau đó những vị khách được mời sẽ tham gia sự kiện lớn này.
Một tòa tiểu viện đơn lẻ, sau khi sắp xếp xong xuôi, Diệu Tồn và Diêm Tu lưu lại linh tinh của nhau để dễ dàng liên hệ. Nếu có việc gì cũng đều có thể tìm được nàng, hiện tại nàng đã trở thành người chịu trách nhiệm sắp xếp cho Miêu Nghị. Không phải ai cũng được đối đài tương tự như thế, để một đồ tôn của Lam Dạ Bồ Tát đến tự mình đến chăm nom, dù sao Diệu Tồn cũng là một vị đại pháp sư đã được phong Phật hiệu, hiển nhiên cũng vì bối cảnh Khấu Thiên Vương cả thôi, cho dù là Hoàng Phủ gia bên kia cũng chỉ có tăng ni cấp dưới chăm sóc.
Nhưng người của Hoàng Phủ gia đến đây rất nhanh. Hoàng Phủ Quân Nhu tìm tới cửa nàng mặc trên người một bộ váy dài màu tím làm tôn lên tư thái ưu mỹ. Cả người toát lên vẻ xinh đẹp mỹ lệ, khí chất tốt đęp.
Diêm Tu thủ vệ trong sân mang theo bộ dáng phục tùng rũ mắt, làm như không thấy Hoàng Phủ Quân Nhu tìm đến gian phòng của Miêu nghị, thật sự hắn không muốn nhìn thấy chút nào, chỉ mong vị kia đang ở trong phòng có thể tự giác một chút, nhớ rõ hiện tại mình đang ở đâu.
Kỳ thực Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn thấy Diêm Tu cũng khá xấu hổ, dù sao đây không phải là lần đầu tiên Diêm Tu làm nhân chứng cho những lần lén lén lút lút giữa nàng và Miêu Nghị, dù sao nàng vẫn là một người phụ nữ, đương nhiên vẫn có chút mất thể diện, việc thông đồng với người đã có vợ có phải là chuyện vẻ vang gì đâu?
Thế nhưng sau khi vào cửa trông thấy Miêu Nghị...) toàn bộ sự đoan trang trước đó biến mất không còn tăm tích, hàm răng ngọc cắn cắn cánh môi hồng, đối mắt xinh đẹp ẩn ẩn tình ý miên man quyến rũ Miêu Nghị, hai tay chậm rãi khép cửa, đóng chốt, từng bước từng bước chậm rãi đến gần Miêu Nghị.
Miêu Nghị đổ cả mồ hôi hột, hắn không muốn gặp mặt Hoàng Phủ Quân Như ở chỗ này, nhưng bởi vì Hoàng Phủ Quân Nhu liên tục đưa tin cho hắn, hắn quá bất đắc dĩ, không còn cách nào khác, chỉ đành nói vị trí chỗ ở của mình, nhìn bộ dáng của nàng, dường như không chỉ gặp mặt đơn giản vậy đâu.
- Ngươi đóng cửa làm chi thế? Nếu để người khác nhìn thây, cho dù chúng ta không làm gì cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Hoàng Phủ Quân Nhu ấn chặt lấy tay hắn từng chút từng chút một thân thể mềm mại chậm rãi dán lên ngực Miêu Nghị, hai tay vòng qua cổ hắn, cả người như thế dính hắn trên người Miêu Nghị. Đôi mắt vụt sáng lâp lánh nói:
- Không làm gì thì ngươi cần gì phải sợ thế? Hơn nữa... ngươi thực sự không muốn làm cái gì sao?
Kết quả Hoàng Phủ Quân Nhu vẫn bám lấy không tha, gương mặt hiện lên một màu đỏ ửng nhàn nhạt, hơi thở như hoa lan phả ra, mang theo thanh âm kiều mỹ, thấp giọng nói:
- Có nhớ ta không?
- Quân Nhu, đừng như vậy nữa. Bên ngoài có người sẽ nghe thấy động tĩnh ở trong này.
- Thủ hạ của ngươi không phải không biết chuyện giữa chúng ta.
- Đừng như vậy, nếu bị mẹ ngươi phát hiện thì phải làm sao đây?
- Ta còn không sợ thì ngươi sợ cái gì chứ? Ngươi cho rằng mẹ ta không biết chúng ta ở cùng một chỗ sao? Dù sao thì nàng vốn đẩy ta đến bên cạnh ngươi đó...
Nói đến đây, Hoàng Phủ Quân Nhu đã động tình, mũi chân nhón nhẹ, đôi môi anh đào khóa lấy môi của Miêu Nghị, chủ động dâng tặng nụ hôn này, nhiệt tình như lửa.
Thành thực mà nói, từ khi bị Hoàng Phủ Đoan Dung đẩy sang chỗ Miêu Nghị, nữ nhân này đã mất đi một tầng kiêng kỵ, về mặt tình cảm lại có đột phá một tình cảnh mới, sau khi được giải thoát lại càng mãnh liệt hơn trước kia, bởi vì lén lén lút lút càng cần đến sự can đảm nhiều hơn là quang minh chính đại. Nói trắng ra là, hiện tại nàng đã không còn e sợ mẫu thân mình nữa, ít nhất là ở trên chuyện này, không e sợ dù chỉ một chút, nàng đã phát hiện mẹ mình cố ý lảnh tránh không đề cập việc này trước mặt nàng, nội tâm chột dạ áy náy con gái mình bày ra vô cùng rõ ràng, đương nhiên không có mặt mũi nói con gái mình thế nào nữa.
- Không được!
Cho dù hắn đã bắt đầu rục rịch, nhưng Miêu Nghị vẫn dùng sức đẩy nàng ra, thực sự hắn không có lá gan làm chuyện xằng bậy ở đây, hắn chỉ vừa mới đến, tình huống ở đây thế nào hắn còn không biết cụ thể, làm sao có thể làm chuyện đó với nàng được, nếu không thì hắn thực sự đã điên rồi.
Hoàng Phủ Quân Nhu bị đẩy lui về sau lảo đảo, sau khi chân đã đứng vẫn, nàng từ từ cúi đầu, phần nhiệt tình tràn ngập trước khi bị dội nước lạnh thẳng thừng, nàng thấp giọng nói:
- Ngươi chê ta không biết thẹn cứ quấn quýt lấy ngươi, phải không?
- Ta...
Miêu Nghị không còn các nào khác đánh sửa lời:
- Ý của ta là ở đây không được đâu, ngươi không nhìn xem nơi đây là đâu chứ. Lam Dạ Tinh cũng có nơi phàm tục, vậy thì chúng ta đi đến đó một chuyến đi, thuận tiện xem thử thế tục ở đây là như thế nào.
Lúc này Hoàng Phủ Quân Nhu mới nguôi giận, ngẩng mặt lên liếc hắn. Sau đó gật đầu nói:
- Ta nói trước một tiêng νόi mẹ ta đã.
- Được!
Miêu Nghị tranh thủ thời gian phất tay thi pháp mở cửa phòng, bước nhanh ra ngoài, cũng không dám ở lâu trong đó, e sợ người khác hoài nghi.
Vừa mới ra ngoài, ánh mắt hắn chạm phải cái nhìn của Diêm Tu, nội tâm Miêu Nghị cũng khá lúng túng. Diêm Tu lập tức quay đầu sang hướng khác, làm như mình không biết chuyện gì hết dù sao thì hắn cũng không cần biết.
Hoàng Phủ Quân Nhu nhanh chóng bước ra vẻ mặt phiền muộn thông báo một việc:
- Mẹ ta dẫn cha ta tới đây.
- Hả?
Đôi mắt Miêu Nghị mở to nói:
- Bọn họ đến đây làm gì? Ngươi nói ngươi đang ở chỗ của ta à?