Phi Thiên

Chương 2658: Tung tích không cố định (1)



Vậy mà tưởng thật! Miêu Nghị nhanh chóng khoát tay từ chối, nói:

- Nêu như quá mức phiền toái như vậy thì thôi, ta thực sự không dám khiến Cư Sĩ phí tâm, cứ để Diệu Tôn đi cùng ta là được rồi...

Thân phận của Phổ Lan Cư Sĩ thực sự quá đáng chú ý, nếu hai người kết bạn đồng hành cùng nhau, tất nhiên sẽ khiến rất nhiều người phóng mắt nhìn xem, việc hắn cần làm không thể để quá người người biết đến.

Trước khi hắn không biết vì sao Phổ Lan lại nhìn chằm chằm vào mình, không tiện từ chối, hiện tại Phổ Lan đã nói hai người đã có giao tình từ trước, vì thế hắn không ngại cương quyết cự tuyệt.

Không phải là hắn không tin Phổ Lan, nhưng hắn đã không còn là Ngưu Hữu Đức mà Phổ Lan quen biết trước kia, hiện tại Ngưu Hữu Đức đã mất đi dáng vẻ đơn thuần từ lâu rồi, việc gì cần đề phòng đều cố gắng hết sức đề phòng, không thể nào tin tưởng tất cả những gì Phổ Lan vừa nói, hắn cũng không còn một bầu nhiệt huyết xông thẳng lên đầu giống như trước kia, cùng Yến Bắc Hồng giao cả tính mạng cho nhau. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có một số việc có được rồi cũng có mất, hắn không thể nào dễ dàng tín nhiệm người khác, người khác cũng không thể nào dễ dàng tín nhiệm hắn, ai cũng không phải là người ngu, rất nhiều việc đều ảnh hưởng lẫn nhau, hiện tại hắn làm sao có thể giao tính mạng mình cho bằng hữu như Yến Bắc Hồng năm đó, chẳng biết đây là may mắn hay bất hạnh nữa!

Tóm lại, sau khi hắn liên tục từ chối, mặc dù Phổ Lan Cư Sĩ có ý tốt, nhưng chỉ có thể không làm nữa, sau khi để lại liên lạc trên linh tinh của đối phương, nàng nói:

- Chuyện Linh Sơn, bần tăng sẽ cố gắng sắp xếp, mong rằng sẽ không để cho Ngưu Tổng Trấn thất vọng.

Mục đích chuyến đi này của Miêu Nghị không phải là Linh Sơn, nhưng nếu như đã đến Cực Nhạc Giới, có thể mở mang kiến thức một chút tại Linh Sơn thì cũng không sao cả, đương nhiên sẽ vô cùng vui mừng, cho dù được hay không được hắn đều chắp tay cảm ơn.

Sau khi Phổ Lan Cư Sĩ đi không lâu, Diệu Tồn lại xuất hiện, tiếp tục chịu tránh nhiệm dẫn đường.

Gặp lại nàng, vẻ mặt Diêm Tu cực kỳ u ám, chỉ nói:

- Thực sự rất khó có thể liên lạc được với đại pháp sư.

Diệu Tồn có chút không quen nhìn thấy gương mặt của Diêm Tu, chỉ cần nhìn đã đủ khiến người ta sợ hãi rồi, ánh mắt nàng cố gắng không nhìn tới Diêm Tu, hơi lúng túng đáp lại:

- Bởi vì Cư Sĩ hỏi tình huống của Tổng Trấn đại nhân, bần tăng không thể không đáp, bởi vì Cư Sĩ cũng muốn đi du lịch, cố ý muốn hay bần tăng, bần tăng chỉ có thể nghe lệnh làm việc thôi.

- Đại nhân nhà ta đã đợi ngươi rất lâu rồi, đã liên hệ qua linh tinh hết mấy lần. Chỉ một câu hồi âm cũng khó đến thế sao?

Diêm Tu cười hắc hắc lúc trước không thèm hồi âm lại cho hắn đã đủ khiến lòng hắn không thoải mái rồi.

- Được rồi!

Miêu Nghị quay đầu lại quát hắn, ý bảo không cần phải nói nhiều lời vô dụng đắc tội người khác nữa, ở điểm này, Dương Khánh vẫn thông minh hơn Diêm Tu.

Diêm Tu hơi hơi khom người, ngậm miệng.

Bên trong một đỉnh nghỉ chân nhỏ trên vách núi, Đa Lực La Hán không vội vã rời khỏi cùng thưởng thức trà với đệ tử của Lam Dạ Bồ Tát là Hoài Ngọc La Hán. Hoài Ngọc là một nữ La Hán đầu trọc, cũng quen biết với Đa Lực La Hán này.

- Nếu ta nhớ không lầm, hình như đó là đệ tử của ngươi phải không.

Đưa mắt nhìn Diệu Tôn cùng đi với đám người Miêu Nghị bay về phía chân trời, Đa Lực La Hán đặt chén trà xuống, thản nhiên hỏi một câu.

Hoài Ngọc La Hán gật đầu nhẹ nhàng:

- Đúng là tiểu đồ đệ Diệu Tôn, có vấn đề gì không?

Đa Lực lắc đầu:

- Tại sao lại có qua lại với con rể Khấu Lăng Hư Ngưu Hữu Đức kia?

Hoài Ngọc:

- Người tới là khách, dù sao cũng cần phải có người chiêu đãi chứ.

Đa Lực:

- Nàng ấy tiễn khách trở về à?

Hoài Ngọc:

- Vị Ngưu Hữu Đức kia mới tới Cực Nhạc Giới, vì thế muốn đi dạo một phen, tiểu đồ đi dẫn đường rồi.

- Ồ!

Đa Lực hỏi:

- Có nhã hứng như thế, không biết muốn đi đâu du lịch đây.

Hoài Ngọc nâng tay áo châm trà, nói tiếp:

- Tiểu đồ cũng không biết, hắn là kẻ mới tới, hẳn là gặp đâu thì đi đó thôi.

Đa Lực:

- Nghe nói tên Ngưu Hữu Đức này không an phận chút nào ưa thích làm loạn. Ngươi cũng nên cẩn thận thì hơn.

Hoài Ngọc:

- Dù sao nơi đây cũng không phải là Thiên Đình, có lẽ sẽ không đến mức đó đâu, tình huống trên đường thế nào, tiểu đồ sẽ lập tức thông báo tất cả.

Đa Lực khẽ gật đầu, không nói thêm điều gì nữa, nâng chén lên kính trà, hai người ngồi đối diện chầm chậm thưởng thức hương vị nước trà trong chén.

Chẳng qua là sau đó mấy ngày, khi hai người gặp mặt thảo luận phật pháp. Đa Lực Vân mở miệng hỏi thăm:

- Tên Ngưu Hữu Đức kia không làm náo loạn gì chứ?

Di chuyển trong tinh không mênh mông chừng được gần nửa tháng, Diệu Tồn hoàn toàn không biết Miêu Nghị muốn đi thăm thú điều gì. Tóm lại, Miêu Nghị mở bản đồ tinh vực ra, tùy tiện chỉ vào một nơi nào đó, mọi người liền đi. Sau khi nhóm người bọn họ đến nơi, giống như cưỡi ngựa xem hoa thăm thú khắp lượt, sau đó lại đổi một nơi khác, hoàn toàn chính xác là đi du lịch.

Nhưng trên thực tế, đích đến lần này của Miêu Nghị rất đơn giản, chính là nhằm vào Lục Đại Kỳ Công Thiên Tự Bộ. Việc hắn đi dạo lung tung khắp nơi chỉ nhằm tránh người khác hoài nghi việc làm của mình mà thôi, biện pháp tốt nhất chính là làm bộ thuận tiện đi đến đích đến, sau đó nhanh chóng lấy thứ đó cầm trong tay, như thế, thì thần không biết quỷ không hay, việc lần này sẽ được giải quyết một cái thỏa đáng nhất, vì thế hắn muốn du lịch, phải giả bộ cho ra bộ dáng đi du lịch.

Sau khi màn đêm buông xuống, mặt trời lặn dần xuống chân trời, năm tên hòa thượng từ trên trời đáp xuống một đỉnh núi, mi tâm hiển hiện pháp tướng Thái Liên lần lượt biến mất.

Vị hòa thượng cầm đầu tên Duẫn Chiếu quan sát bốn phía, thở dài:

- Lần này không biết phải đợi bao lâu đây, tìm kiếm bốn phía xem, có chỗ nào thích hợp cho chúng ta nghỉ chân không.

Ba gã hòa thượng còn lại bay về ba hướng khác nhau bắt đầu tìm kiếm duy chỉ còn một người ở lại, đứng ở phía sau lưng hắn chính là sư đệ Duẫn Minh.

Duẫn Minh tiến lên trước một bước đứng sóng vai với hắn, nhíu mày nói:

- Lại chạy nữa rồi! Tung tích của hắn không cố định, chẳng biết được hắn sẽ đi đâu, chúng ta đến, bọn họ đi rồi, thậm chí còn không biết bọn họ đi đầu, sau khi nhận được tin tức thì chúng ta lại chạy đến đó, người lại đi mất. Sư huynh, chúng ta cứ khăng khăng đuổi theo sau bọn hắn như thế thì chừng nào mới đuổi kịp?