Phi Thiên

Chương 2689: Oan ức theo kiểu vậy đây (1)



- Huynh trừng mắt nhìn như vậy làm gì, muốn ăn thịt người hả? Dê nhìn cũng không cần nhìn ta lom lom như vậy chứ? Quá dọa người rồi đấy.

Vân Tri Thu tận lực nói giỡn:

- Ta nói huynh sẽ gấp lên cho coi, thử một lần là trúng, còn cứng họng cãi. Xem ra ta cái vị phu nhân này hoàn toàn không trọng yếu bằng huynh đệ trong nhà của huynh hử?!

Miêu Nghị nhìn chằm chằm nàng không rời:

- Ta không gấp, nàng dùng cái gì kết luận có quan hệ cùng lão nhị chứ?

- Trên cao nhìn xuống, huynh không vượt lên trên đầu ta được, ta không chơi cái bộ dạng đó của huynh. Ngồi xuống, ngồi xuống nói.

Vân Tri Thu tiếp tục chỉ chỉ:

- Ta nói ta chỉ hoài nghi, huynh vội gì chứ?

- Ta không gấp!

Miêu Nghị đặt mông ngôi xuống, đề tài không buông:

- Nói mau chuyện gì xảy ra một bộ bản đồ đã lâu như vậy, sao lại kéo tới trên đầu lão nhị thê chứ?

Vân Tri Thu biêt trong lòng hắn vội vàng, nêu tiếp tục đùa thì hai người sẽ cải nhau. Nàng không đùa với hắn nữa:

- Điểm ban đầu của bản đồ đã tìm được rồi, mục đích vẫn như cũ ở tỉnh vực không biết tên. Vẫn như cũ cần dựa theo bản đồ tìm được địa điểm cuối cùng mới có thể xác nhận suy đoán của ta.

Vẻ mặt của Miêu Nghị co giật hỏi:

- Thu tỷ à, nàng đùa bỡn ta đó hả. Vậy nàng dựa vào đầu suy đoán ta và lão nhị có quan hệ?

Vân Tri Thu quả quyết nói:

- Điểm ban đầu đến gần gần cửa vào của Cực Nhạc Giới ở Đinh Mão Vực!

Miêu Nghị nói:

- Không hiểu! Dựa vào cái gì nhấc lên quan hệ giữa lão nhị và Đinh Mão Vực.

Lời nói chợt ngừng, tự mình cau mày lẩm bẩm lên:

- Đinh Mão Vực, Đinh Mão Vực!

Hắn lại ngẩng đầu, hồ nghi hỏi:

- Sự liên tưởng của nàng là truyền ra tin tức của Yêu Tăng Nam Ba, yêu hồ ba đuôi đó hiện thân ở

Đinh Mão Vực sao?

Vân Tri Thu gật đầu một cái.

- Không chỉ như thế, nếu chỉ bởi vì Đinh Mão vực địa phương này ta sẽ không liên tưởng như thế. Mục đích biểu thị của bản đồ là trên viên tinh cầu kia, cố ý chỉ ra một ngôi chùa, trong chùa còn có một bóng người mơ hồ. Chùa miểu gì mà đáng được cố ý biểu thị ra trên tinh đồ chứ? Biểu thị ra chùa miểu thì cũng thôi đi, còn cό ý hiện lên một bóng người mơ hồ bên trong đó là sao? Trừ phi đối với tấm tinh đồ này mà nói, bóng người nọ rất trọng yếu!

- Chùa miểu? Bóng người sao?

Ánh mắt của Miêu Nghị hoảng hốt. Hắn nhớ lại lời nói của yêu hồ ba đuôi do Cao Quan thuật lại, bên trong một ngôi miếu phong ấn một người thấy không rõ diện mạo, không khỏi ánh mắt chấn động, hít ngược một hơi khí lạnh, thốt ra.

- Yêu Tăng Nam Ba!

Vân Tri Thu lần nữa gật đầu, nhưng lại lắc đầu

- Đây chỉ là ta kết hợp điểm khả nghi trong lời ngươi lúc trước nói với ta mà làm ra, cụ thể có đúng hay không, ta cũng không thể khẳng định.

- Nam Vô môn..... bị hủy trên tay Yêu Tăng Nam Ba... Di tích của Nam Vô môn... Tàng bảo nhân... Tàng bảo địa... trong Nam Vô Di Thương... Yêu Tăng Nam Ba!

Miêu Nghị lại đứng lên, bước đi thong thả đến dưới mái đình nghỉ mát. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, từ từ thở ra một hơi hí mắt suy tư điều gì.

Vân Tri Thu đi tới phía sau hắn, hoàn cánh tay kéo thắt lưng của hắn, dính vào phía sau lưng hắn, thấp giọng nói:

- Ta biết huynh lo lắng cho an nguy của lão nhị, nhưng đây chỉ là một sự suy đoán của ta mà thôi, huynh không nên nóng lòng.

- Có khả năng rất lớn!

Miêu Nghị lắc đầu nhę nhàng, phát ra cảm khái giống như phiên muộn vô hạn: -

Nếu địa điểm được biểu thị trên bản đồ quả thật là Phong ân chi địa của Yêu Tăng Nam Ba, ta nghỉ ta hắn có thể xác nhận thân phận của tàng bảo nhân rồi.

- Vậy à?!

Vân Tri Thu buông hắn ra, đi vòng qua một bên, nhìn vào bên sườn của thân thê cường tráng rõ rệt hỏi:

- Sao nói vậy? Miêu Nghị thấp giọng trầm ngâm đáp:

- Từ dấu hiệu phát hiện chỗ tàng bảo xem ra. tàng bảo nhân cùng Nam Vô môn hẳn là có không ít quan hệ. Nếu không sẽ không ngăn lại người tầm bảo lấy tài vật của Nam Vô môn để lại. Sau khi Nam Vô môn bị phá hủy rất nhiều năm, Yêu Tăng Nam Ba mới bị phong ấn, nếu bản đồ này chỉ rõ đúng là nơi phong ấn của Yêu Tăng Nam Ba, nhất định là nhiều năm sau mới bị người thả vào tàng bảo điểm. Yêu Tăng Nam Ba là bị 6 người đệ tử phong ấn, cũng chính là Lục đạo Thánh chủ. Mà

Lục đạo Thánh chủ lúc còn sống, không thể để cho ngoại nhân biết Yêu Tăng Nam Ba phong ấn ở đâu. Nếu không dựa vào hành vi tự cao tự đại coi trời bằng vung của Yêu Tăng Nam Ba, một khi thoát vây tất nhiên muốn thanh lý môn hộ. Đây là chuyện tuyệt mật. Lục đạo Thánh chủ đến chết mới có khả năng thổ lộ, còn sống sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào. Thậm chí có khả năng ngay cả chết cũng không dám thổ lộ! Nghe nói Yêu Tăng Nam Ba pháp lực cao sâu đã đến trình độ có năng lực nắm trong tay sinh tử luân hồi. Người khác có lẽ không dám xác nhận, chúng ta lại là người nhìn qua hết cả bản m Hồn Thông Dương Quyết. Thấy rõ cảnh giới cao nhất của m Hồn Thông Dương Quyết chính là như thế. Mà m Hồn Thông Dương Quyết chính là Yêu Tăng Nam Ba sáng chế ra. Hay nói cách khác một khi Yêu Tăng Nam Ba thoát vây. Lục đạo Thánh chủ cho dù chết lâu hơn nữa, Yêu Tăng Nam Ba cũng có biện pháp bắt được kiếp sau của bọn họ để nghiêm trị. Nàng nói Lục đạo Thánh chủ có sợ không? Vân Tri Thu cũng hít ngược một hơi khí lạnh, trầm ngâm nói tiếp:

- Thế nên Phong ẩn chi địa của Yêu Tăng Nam Ba không thể để cho người bên ngoài biết. Nếu như để cho người ngoài biết cũng tất nhiên là báo cho cừu nhân của Yêu Tăng Nam Ba, hoặc là người có biện pháp gạt bỏ Thần Hồn của Yêu Tăng Nam Ba.

Miêu Nghị mím mím môi khó nhọc nói:

- Tin là không chờ đến lúc Sáp chết, Lục đạo Thánh chủ không thể nào dễ dàng nói ra Phong ấn chi địa, cái này không quan hệ gì tới có tín nhiệm hay không người nào đó. Mà cuối cùng người bức tử Lục đạo Thánh chủ có lẽ phải phù hợp với hai điều kiện mà nàng đã nói, ít nhất phải phù hợp với một cái trong đó. Sư phụ của hắn chết trên tay của Yêu Tăng Nam Ba, đích xác trên tính toán là cừu nhân của Yêu Tăng Nam Ba. Quan trọng nhất chính là, người cuối cùng mà Lục đạo Thánh chủ gặp được trước khi chết phải là hắn, cũng là người có khả năng nhất phó thác cơ mật trước khi chết.