Phi Thiên

Chương 2709: Giết người diệt khẩu (1)



Hắn vừa nói dứt lời, một tờ giấy được xé ra từ trên án, đề bút dính mực rất nhiêu, nghiêng đầu, rõ ràng mất thần, hiển nhiên lại đang câu tứ cho bức vẽ.

Tuyết Linh Lung nhìn hắn chằm chằm một lát, thần tình có chút phức tạp. Nàng buông tiếng thở dài nhẹ nhàng, xoay người nhặt lên từng tấm giấy được vẽ xong lại bị ném xuống đất, nàng sắp xếp xong, đặt ở trên bàn. Nàng nhìn lại phát hiện Từ Đường Nhiên vẫn như cũ không hạ bút, muốn nói lại thôi một hồi, cuối cùng hỏi dò:

- Nghe nói Thiên Hậu mang thai rồi.

Từ Đường Nhiên thuận miệng đáp lại một câu:

- Thiên đế cũng đại xá thiên hạ rồi, còn có thể giả bộ sao? Hắn nhanh chóng ý thức được không đúng, đây rõ ràng là nhiều lời, giờ này làm gì còn sẽ có người hoài nghi điều này. Hắn bèn ngẩng đầu nhìn, chế nhạo nói:

- Phu nhân, nàng dường như trong lời còn có ý khác hả! Thế nào? Trước mặt ta còn cần che đậy điều gì sao?

Tuyết Linh Lung trợn mắt, lại đi tới một đầu khác, хӑn tay áo mài mực:

- Thiếp nghe nói tình huống của Ngưu đại nhân có chút không ổn. Con nối dòng của Thiên Hậu đã lập, cũng có nghĩa là mối quan hệ hợp tác giữa Khấu gia và Hạ Hầu gia đã xong. Tín Nghĩa các cũng sẽ không cung cấp che chở Ngưu đại nhân nữa, có phải như vậy hay không?

Từ Đường Nhiên nhìn nàng im lặng, hỏi:

- Phải thì có sao đâu chứ không phải thì có sao đâu chứ?

Tuyết Linh Lung hỏi ngược lại:

- Vậy tình cảnh của Ngưu đại nhân chẳng phải là rất nguy hiểm sao?

Từ Đường Nhiên hơi nhoẻn miệng cười, cúi đầu xuống bút, tùy ý phác họa ra hoa hoa cỏ cỏ.

- Nàng lo lắng e rằng không phải Ngưu đại nhân, mà là sợ chúng ta bị dính líu chứ gì?

Tuyết Linh Lung đáp:

- Chẳng lẽ chàng một chút cũng không lo lắng?

Từ Đường Nhiên không ngừng đầu ngón tay:

- Có một số việc lo lắng hữu dụng không chứ? Phu nhân, ta biết nàng muốn nói gì, thái độ của ta nàng cũng đã sớm biết, xem ra không cần ta nhiều lời nữa. Tóm lại ta tin tưởng đại nhân có biện pháp độ qua cửa ải này.

Tuyết Linh Lung gương mặt lo lắng nói:

- Nhưng lần này và trước kia thật không giống nhau. Người xuất thủ căn bản không phải Ngưu đại nhân có năng lực ngăn cản.

Từ Đường Nhiên hỏi lại:

- Không phải là còn có Khấu gia sao?

Tuyết Linh Lung nói:

- Nhưng thiếp nghe nói Ngưu đại nhân đi đến trình độ này, Khấu gia cũng có ý từ bỏ. Chẳng lẽ chàng một chút cũng không suy tính đường lui hay sao?

- Đường lui ư?

Đầu bút lông mạnh mẽ của Từ Đường Nhiên dừng lại, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía nàng, mặt lạnh nói:

- Khấu gia phái nhiều người đến bảo vệ đại nhân như vậy cũng không lừa gạt được qua tầm nhìn của một người phụ nữ như nàng. Nàng từ đâu nghe nói Khấu gia muốn bỏ đại nhân chứ?

Tuyết Linh Lung cắn cắn môi:

- Nhưng mà những người được phái tới cũng không phải cao thủ chân chính. Dựa vào những người này căn bản không ngăn được những đại lão đó của Thiên Đình.

Từ Đường Nhiên mắt lạnh không thay đổi:

- Trả lời ta, nàng từ đâu nghe nói Khấu gia muốn từ bỏ đại nhân? Ngàn vạn đừng nói là sự phán đoán của chính nàng!

Tuyết Linh Lung cúi đầu do dự vùng vẫy thật lâu. Từ Đường Nhiên lẳng lặng nhìn nàng im lặng, không khí bên trong lập tức trở nên đè nén dị thường.

- Phía ngoài có người tiếp xúc với thiếp. Nguyện ý lần nữa cho chàng một cơ hội lựa chọn, điều kiện tiên quyết là muốn chàng lập công biểu thái.

Tuyết Linh Lung cúi đầu đáp lại.

Từ Đường Nhiên hí mắt nói:

- Là muốn ta phối hợp bọn họ động thủ với đại nhân đúng không?

Tuyết Linh Lung ngạc nhiên ngẩng đầu:

- Làm sao chàng biết?

Từ Đường Nhiên nhẹ buông tay, bút động trên giấy ngã xuống lạch cạch, mặt không chút thay đổi nói:

- Lúc này nơi này dưới loại tình huống này đôi với ít người mà nói. Từ mỗ ta ngoại trừ chút giá trị này còn có giá trị lợi dụng khác sao?

Tuyết Linh Lung khẽ thở dài:

- Chàng cần gì phải coi rẻ bản thân mình như vậy. Chàng thật ra vẫn có năng lực.

Từ Đường Nhiên khoanh tay đứng thẳng:

- Nói đi, là người nào liên hệ với nàng

Tuyết Linh Lung lắc đầu:

- Thiếp cũng không biết, nhưng tầng thứ ám hiệu của đối phương rất cao.

Từ Đường Nhiên liếc nói:

- Nàng ngay cả là ai cũng không biết rõ, liền dám chạy tới làm thuyết khách hay sao?

Tuyết Linh Lung:

- Đối phương nói rồi, chỉ cần chàng đáp ứng, có thể gặp mặt nói chuyện với chàng, đến lúc đó tự nhiên sẽ cho chàng hiểu rõ thân phận của hắn. Đồng thời cũng sẽ cho chàng bảo đảm đỡ phải nỗi lo về sau, tránh cho chàng đến lúc đó sợ đối phương qua sông chặt đứt cầu.

- Người đó gặp mặt nàng khi nào?

- Ngày hôm qua...

- Cái gì? Chuyện ngày hôm qua, nàng bây giờ mới mói với ta?

- Thiếp tiếp Phi Hồng phu nhân, chàng lại tiếp đại nhân đi Địa Tàng tự...

- Ngu xuẩn!

Từ Đường Nhiên khó có được lên tiếng mắng nàng một tiếng, gương mặt xạm lại đi vòng qua trường án, đi qua đi lại bồi hồi. Sau khi hắn im lặng rất lâu, cuối cùng bước chân nhất định, biểu tình âm trầm lạnh nhạt nói:

- Địa điểm gặp mặt ta chọn, giúp ta hẹn hắn.

Đèn đuốc của Quỷ Thị ngoài cửa sổ như đầy sao lấm chấm trong màn đêm. Nơi này vĩnh viễn đắm chìm trong bóng đêm, mãi mãi không thấy mặt trời. Sự rực rỡ của đèn đuốc nhen nhóm cũng tựa như vĩnh hằng.

Mấy bồn hoa tươi phía trước cửa sổ tự mang ánh huỳnh quang, hơi tỏa hương thơm. Lâm Bình Bình và Phi Hồng pha trà cạnh bếp, châu đầu ghé tai nhẹ giọng cười, không biết đang len lén nghị luận điều gì.

Hai người liếc mắt trong phòng thấy Miêu Nghị đứng chắp tay nhìn chằm chằm bức “Yêu ma tứ ngược đồ” im lặng thật lâu. Phi Hồng ý thức được. Miêu Nghị dường như lại đang suy nghĩ chuyện gì, lúc này trước môi anh đào trước mềm mại dựng lên một ngón trỏ, làm ra nhắc nhở chớ có lên tiếng với Lâm Bình Bình.

Lâm Bình Bình quay đầu lại liếc nhìn Miêu Nghị. Nàng dường như cũng ý thức được tiếng cười trộm vừa rồi của mình có chút hơi lớn, giơ tay lên che che miệng.

Đối với phản ứng của nàng, khóe miệng Phi Hồng nhấc lên một nụ cười nhu mỹ, tự mình lấy trà nóng được nấu sôi châm ngược lại, thần thái điềm tình thỏa mãn. Từ khi Vân Tri Thu dẫn theo Thiên Nhi, Tuyết Nhi đi, nàng không có nhờ thị nữ nữa, nàng thích tự mình động thủ hầu hạ Miêu Nghị, không muốn nhờ vả tay của người khác. Bởi vì nàng rất hưởng thụ trạng thái sinh hoạt trước mắt, quý trọng mỗi một ngày ở cùng một chỗ với hắn. Có lẽ là sợ hãi mất đi, mới càng trở nên quý trọng.

Nếu là như thế, Lâm Bình Bình trái lại thành bạn thường nhật của nàng.