8 trăm vạn (8 triệu) cây Phá Pháp cung... Suy nghĩ của Dương Khánh trong nháy mắt trở nên bấn loạn, trong lúc hi lý hồ đồ kết thúc liên hệ với Miêu Nghị.
Đợi cho thoáng tỉnh thần lại, ngồi ở lầu các nội cười khổ lắc đầu lia lịa, nhớ lại tình hình trước đó khi mới vừa được biết tin tức săn thú ở U Tuyền đã khổ khuyên Miêu Nghị, loáng thoáng nhớ lại Miêu Nghị nói câu nói kia:
“Ta lần này chính là muốn dùng cứng đối cứng phá cục của bọn họ. Ngươi yên tâm, chưa chắc tới lượt ta phải động thủ“.
Hắn lúc đó còn tưởng rằng cái gọi là cứng đối cứng của Miêu Nghị là dùng sức mạnh cướp giết, hoặc tìm mấy người cao thủ ám sát, lại muốn chơi cái trò liều mạng kia.
Không ngờ náo loạn cả nửa ngày cái gọi là cứng đối cứng lại là cái này, không ngờ lại muốn điều tập đại quân từ Luyện Ngục đi tiễu trừ, quản ngươi bẫy rập cái gì, trực tiếp lấy đại quân dùng sức mạnh nghiền nát đi qua.
Phân bá đạo này khiến cho hắn không biết nên nói cái gì cho phải, lại dám dùng loại thủ đoạn này đối phó Doanh gia đùa gì thế!
Hắn không biết có phải là ảo giác sai lầm của mình hay không, mơ hồ cảm giác Miêu Nghị từ sau khi trở về từ Cực Lạc giới dường như có thay đổi gì, dường như có cái cơ sở chống lưng gì đó, biết rõ đối mặt hoàn cảnh ác liệt như vậy, thế nhưng lại dùng cách đơn giản, thô bạo, trực tiếp thực hiện như trước đây lại trở về rồi. Hắn không biết Miêu Nghị ở Cực Lạc giới rốt cuộc gặp được cái gì, nhưng suy đoán khẳng định gặp được chuyện gì có thể khiến cho tâm thái của Miêu Nghị biến đổi.
La Sát Môn hành vi một mực khiến cho hắn không nghĩ ra. Hắn không khỏi liên tưởng đến trên người của La Sát Môn, Miêu Nghị tâm thái biến hóa có dính líu với La Sát Môn sao?
Suy nghĩ hồi lâu không nghĩ ra, mà Miêu Nghị một khi xác nhận phương hướng lớn rồi, hắn từ trước đến nay cũng không có lực biến đổi, chỉ có thể là làm theo, liên hệ người của Lục đạo để gặp gỡ chạm trán.
Không bao lâu, mấy vị chủ sự của Lục đạo đều đã tới rồi là Lục Thánh bao gồm Kim Mạn ở bên trong đó.
Ma đạo Tướng chủ Dạ Hành Không, Tiên đạo Tướng chủ Trường Tôn Cư, Yêu đạo Tướng chủ Lục Ca, Phật Đạo Tướng chủ Tinh La, Quỷ đạo Tướng chủ Ly Sinh. Vô Lượng Đạo Tướng chủ Kim Mạn đã thành Thánh chủ, mà Tướng chủ nguyên bổn chính là người của Lục đạo đề cử ra thống lĩnh mọi người. Giờ này Kim Mạn thành Thánh chủ, chính thức thành thống lĩnh người của Vô Lượng Đạo, Vô Lượng Đạo cũng không tất yếu phải thiết đặt vị trí Tướng chủ nữa.
Dương Khánh thẳng thừng trần thuật ý kiến của Miêu Nghị giải thích tình huống cho rõ. Nhưng mà hắn không có nói phải đi U Tuyền, cũng không có nói là nhằm vào người nào, chỉ nói là phải rời khỏi Luyện Ngục tác chiến.
Vừa nghe lại muốn ra ngoài, Lục đạo cao tầng chấn động, có người hưng phấn hai mắt phát sáng, có người hưng phấn sắc mặt đỏ bừng, dù sao cũng đều bị khốn ở Luyện Ngục nhiều năm như vậy rồi, bao nhiều lần mơ ước có thể ra ngoài, không ngờ rằng cơ hội cứ như vậy đột nhiên đến như thế.
Dương Khánh liếc mắt nhìn phản ứng của mọi người. Lại lên tiếng giội bồn nước lạnh đối với mọi người.
- Luyện Ngục vẫn là cần người trấn giữ đây, chuyện nhỏ như con thỏ không cần lao động chư vị, người ra ngoài xong, đội ngũ của Lục đạo tạm thời giao cho Lục đạo đại tướng quân đã ra ngoài trước một bước tự thân thống lĩnh, sau khi xong, đội ngũ lập tức quay trở về.
Miêu Nghị có thể làm chưởng quỹ phẩy tay phó mặc cho người làm giống như đem chuyện ném ra ngoài, cứ quản sát không quản chôn, hắn lại không thể không bày mưu tính kế, nếu không Miêu Nghị cần Dương Khánh hắn làm cái gì?
Ma đạo Tướng chủ Dạ Hành Không mày rậm tung bay, hừ lạnh nói:
- Hay là không tin chúng ta?
Mọi người ngồi hai bên, Dương Khánh đứng giữa trong đại điện, từ từ xoay người nhìn về phía ngoài cửa, ánh mắt thản nhiên nói:
- Muốn người khác tin tưởng mình, trước tiên tự bản thân mình nhất định phải lấy ra thái độ khiến cho người khác tin tưởng! Lời vô dụng nói nhiều thêm cũng không có ý nghĩa gì ta chọn thứ trọng yếu để nói. Thánh vương nói rồi, sau chuyện, mỗi bên Lục đạo đều cấp cho 500 ngàn cây Phá Pháp cung.
Nói xong ánh mắt quét qua phải quét qua trái nhìn mọi người đều lộ thần sắc kinh ngạc:
- Thánh vương xuất thủ có đủ rộng lượng chưa?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, mỗi bên được 500 ngàn cây, sáu nhà chính là 3 triệu cây. Bộ hạ cũ của Lục đạo ở Luyện Ngục tổng cộng cũng chỉ có tám trăm đến vạn người. Sau chuyện này tương đương với gần nửa số người đó đều được trang bị Phá Pháp cung, cái này gần như là trang bị của cận Vệ quân rồi.
Đầu tiên là hưng phấn, tiếp theo là giội nước lã, hiện tại lại là dùng lợi thực lợi lớn quăng tới mọi người nhanh chóng khôi phục tỉnh táo, không tiếp tục làm những ảo tưởng không thực tế đó nữa, đều rơi vào trầm mặc.
Dương Khánh cũng không nói thêm nữa. Chẳng qua là yên lặng quan sát phản ứng của mọi người, kết quả là có thể đoán trước, rất đơn giản, làm sao khiến cho bọn họ có lợi, làm sao đối với bọn họ bất lợi...Những lão gia hỏa này không đến mức không có cách nào phán đoán.
- Mang người đi ra ngoài dễ dàng, làm thế nào mang người về? Chúng ta sợ là cần phải thương lượng cho kỹ một chút.
Trường Tôn Cư trầm ngâm xong từ từ lên tiếng.
Ly Sinh yên lặng gật gật đầu nói:
- Không thể để cho người ra ngoài mang theo tinh đồ, về phần biện pháp giám thị, vì phòng ngừa có người đầu phục phản tặc bên đó, ở Địa Ngục đã nhiều năm như vậy chúng ta sớm đã thông thạo rồi.
Cách nói chớp mắt thay đổi, một đám người mồm năm miệng mười nghị luận.
Dương Khánh trầm mặc không chen miệng vào, trong lòng thở dài, trăm vạn tinh nhuệ đại quân của Lục đạo là cái khái niệm gì? Cái này có thể nói đều là năm xưa liều mạng mới trốn khỏi đại kiếp, lại bị Thiên Đình nhiều lần thanh tiễu may mắn còn tồn tại lại, giờ phối hợp với Phá Pháp cung, phát điên lên, hình ảnh quả thật có chút máu tanh.
Dương Khánh cảm thấy lấy chừng mười vạn ra ngoài là đủ rồi, bởi vì Doanh gia thiết đặt bẫy rập như thế nào đi nữa cũng không có khả năng làm ra quy cách quá lớn đối với một vị Miêu Nghị nho nhỏ, nhiều lắm điều động thêm một số cao thủ tránh khỏi thất thủ, nhưng mà Miêu Nghị lần này lại điều động trăm vạn đại quân tinh nhuệ, xem ra thật đúng là muốn giết người bày ra bẫy rập không chừa mảnh giáp, cái tên đó điên rồi!