Phi Thiên

Chương 2786: Kỳ quái (2)



Hai là, bởi vì rất có thể Hạ Hầu gia bên kia đã biết bối cảnh của lục đạo hắn. Người khác không biết rõ chuyện, nhưng Hạ Hầu gia rất có thể đã có đường nét khái quát ở trong lòng, đã khóa được Miêu Nghị hắn. Tuy nhiên người của Hạ Hầu gia rõ ràng là chân đạp mấy chiếc thuyền, cũng có tư cách và thực lực nào đó đạp chân trên mấy chiếc thuyền, cho nên sau khi biết năng lượng của Miêu Nghị càng lớn, ngược lại bọn họ sẽ cảm thấy giá trị lợi dụng càng lớn, lợi dụng sáu thánh thay thế yêu tăng Nam Ba, lợi dụng Thanh, Phật, Bạch thay thế sáu đồng tử. Đã có vết xe đổ bày ra đó, thực lực ngươi càng mạnh ngược lại sẽ càng làm cho bọn họ “coi trọng” ngươi, lực độ yểm hộ của bọn họ chỉ sẽ sâu hơn, không cần lo lắng bọn họ sẽ mở cái nắp che của ngươi! Nếu như có cần thiết, không ngại lợi dụng Hạ Hầu gia về điểm này!

Ba là, đoán chừng La Sát Môn đã biết trúng bẫy của đại nhân, tất nhiên muốn tìm đại nhân tính sổ. Mà trên điểm này dự đoán trước đây hẳn không phải sai lầm, bối cảnh của Khấu gia đại nhân bày ra đó. La Sát Môn không dám ngoài sáng công khai làm gì đại nhân, nhiều lắm là hù dọa đại nhân một chút. La Sát Môn cũng không dám vạch trần chân tướng của sự tình, nếu không đối mặt với đại cục của thiên đình và Cực Lạc Giới, La Sát Môn chủ động phá hủy quy củ sẽ không có đường lui, là La Sát Môn trọng yếu hay là cái mạng nhỏ của đại nhân trọng yếu, đương nhiên La Sát Môn sẽ làm ra lựa chọn sáng suốt, cho nên đại nhân không cần sợ La Sát Môn, nhất định phải ổn định!

Rất nhiều chuyện sầu lo trước đó, được Dương Khánh vạch tìm chỉ ra, làm cho Miêu Nghị có cảm giác rộng mở như vạch ra mây mù nhìn thấy trời xanh, cảm giác đè nặng trong lòng cũng lập tức giảm bớt không ít, các loại tạp nhạp trở nên rõ ràng, làm trong lòng hắn buông lỏng.

Nhắc tới cũng thật buồn cười, Miêu Nghị phát hiện: Dương Khánh luôn luôn tính toán không sót cuối cùng cũng có lúc sai lầm. Dù sao không phải có thể biết bấm độn, cuối cùng cũng để lộ ra ngoài. Không biết có phải là đã có kinh nghiệm hay không, lần này Dương Khánh chỉ cung cấp mấy điểm đề nghị, không có giống như trước kia cung cấp trình tự chi tiết từng kế hoạch.

Nói đến Hạ Hầu gia, trên đường trở về, Tín Nghĩa Các bên kia liền liên hệ với hắn, mời hắn đi Tín Nghĩa Các một chuyến, nếu như không tiện, người của Tín Nghĩa Các sẽ tới tổng trấn phủ bên này cũng được. Miêu Nghị biết đây hết tám chín phần mười là Tín Nghĩa Các bên kia đang thử thăm dò mình có đang ở tổng trấn phủ hay không?

Nơi này mới vừa sắp xếp một chút ý nghĩ, rời khỏi bức họa, chuẩn bị đi Tín Nghĩa Các phó ước, lại có lão bằng hữu truyền tin đến, không phải là ai khác, chính là Thiên Mão Tinh Quân.

Ở bên trong phòng chần chừ một lát Miêu Nghị có chút đau đầu, trước hắn đã đoán được người U Tuyền tiêu diệt trong đó nói không chừng có con cái của Thiên Mão Tinh Quân, chỉ là không biết là vị nào, hiện tại đột nhiên truyền tin đến, sợ là muốn tìm mình nói rõ.

Hơi tự định giá, nhắc lên tinh linh đáp lời: “Không biết Tinh Quân có gì chỉ giáo?”

Tại phủ Thiên Mão Tinh Quân, trong Tiểu Nhà Các, Bàng Quán và quản gia Trần Hoài Cửu đều sắc mặt khó coi, quang cảnh ngoài cửa sổ sáng rỡ cũng khó mà xua tan lo lắng trong lòng hai người.

Bàng Quán là đại tướng dưới trướng Nam Quân Hạo Đức Phương, trong nhà Thiên Vương gửi lời mời đi U Tuyền săn thú, cũng không phải một lần đầu, trước đây cũng không ai coi ra gì, nên để con thứ dẫn đội ngũ đi cho đủ số. Mãi cho đến đội ngũ săn thú của Hạo, Quảng hai nhà bất động ở U Tuyền, thậm chí đến lúc toàn bộ đội ngũ bị diệt, bên này còn không biết là chuyện gì xảy ra.

Nguyên nhân rất đơn giản, Tứ Đại Thiên Vương không có tiết lộ chân tướng về U Tuyền săn thú ra ngoài, cho dù là đội ngũ của Tứ Đại Thiên Vương phái đi cũng cơ bản đều không biết. Hạo, Quảng bên kia vì giữ bí mật, nghiêm cấm thành viên người săn thú phía dưới tham dự, tiết lộ với bên ngoài bất kỳ động tĩnh của đội ngũ săn thú, nghiêm khắc khống chế sử dụng tinh linh, ngay cả đến lúc tham chiến đều ước thúc.

Trên thực tế Tứ Đại Thiên Vương cũng không cho là chuyện này sẽ bị phá hỏng, cho rằng sau chuyện đó mọi người tự nhiên liền biết, đến lúc đó đương nhiên mọi người có thể hiểu được sự tất yếu của giữ bí mật, ai mà nghĩ tới còn bị phá hỏng, toàn quân bị diệt, cái này thật là làm cho đầu đều lớn.

Nếu là ngoài sáng để phía dưới biết tình huống rồi chiến tới toàn quân bị diệt mọi người cũng không phản đối, trên chiến trường thắng bại là chuyện thường của binh gia, nhưng ngươi gian xảo lừa gạt con cái cùng đội ngũ người phía dưới toàn bộ bị giết chết, đây coi là chuyện gì xảy ra? Cũng không phải là người bình thường, đều là đại thần trong triều a, giải thích thế nào đây?

Bên này tìm tới muốn một lời giải thích, phía trên nói hàm hồ không rõ, ngược lại hạ lệnh điều động đội ngũ đại quy mô, giữa đồng liêu hỏi thăm lần nhau cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mấu chốt là ai mà nghĩ tới U Tuyền săn thú lại là nhằm vào một tên Ngưu Hữu Đức nho nhỏ... nói đùa hay sao?!.

Còn là Trần Hoài Cửu nhắc một câu, Ngưu Hữu Đức thân đang ở Quỷ Thị địa phương U Minh, trên danh nghĩa lại là con rể của Khấu Thiên Vương, nói không chừng Ngưu Hữu Đức có liên hệ với Khấu Văn Bạch tham dự trong đó, không ngại hỏi Ngưu Hữu Đức thử xem có phải biết điều gì hay không?

Lúc này Bàng Quán mới dùng tinh linh liên hệ, thật ra bên này đến nay vẫn chưa hay biết gì, nhưng làm Miêu Nghị đau đầu, dù sao song phương cũng là quan hệ hợp tác, ngươi lại giết chết con cái người ta, ăn nói thế nào đây? Chỉ có thể chối phắt!

- Có liên lạc rồi!

Bàng Quán đáp lời Trần Hoài Cửu một câu, lập tức hỏi Miêu Nghị: “Chỉ giáo chưa nói tới, chỉ là muốn hỏi ngươi một chút, chuyện Khấu Văn Bạch của Khấu gia tham dự U Tuyền săn thú, ngươi có biết hay không?”

Quả nhiên là hỏi chuyện này, Miêu Nghị tự định giá cẩn thận đáp lời: “Biết!”

Bàng Quán: “U Tuyền săn thú dường như xảy ra chút chuyện, ngươi có liên hệ với Khấu Văn Bạch hay không, có biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Kỳ quái, là thử dò xét hay là thật, chuyện đều xảy ra lâu như vậy, vị này lại không biết đã xảy ra chuyện gì? Miêu Nghị rất ngạc nhiên, lại lòng mang cảnh giác, lựa lời đáp: “Đích xác xảy ra chút chuyện... chẳng lẽ trong nhà ngài cũng phái người đi săn thú?”