Phi Thiên

Chương 2797: Thiên Ma Huyết (1)



Mặc kệ đồ là thật hay giả, nhất định phải xem thử, pháp lực xâm nhập tra xét, đập vào mắt là một bức Tinh Đồ, tinh hải mênh mông những điểm lấp lánh, nhìn gần, trên một hành tinh có đánh dấu hình về chùa miếu, trong đó có hình người mơ hồ.

Miêu Nghị suy nghĩ thứ trong bảo tàng không phải thật sự có thể thay thế cho Phật chủ. liền dò hỏi một câu:

- Ngọc La Sát, trong bản đồ này có ngôi chùa, trong chùa có bóng người mơ hồ là có ý gì? Chẳng lẽ đi vào chùa đó có thể thành Phật hay sao?

Vừa nói vậy, làm cho Ngọc La Sát tim đập thình thịch, nàng cũng đang kỳ quái trong cái chùa có bóng người mơ hồ là ý gì, lời của Miều Nghị lập tức làm nàng sáng tỏ thông suốt, rút pháp lực khỏi quả cầu kim loại.

- Ta chính là Phật, còn cần thành Phật nữa sao?

Giấu lại càng lộ, Miêu Nghị thầm nhủ, nếu đối phương không cố ý giải thích như vậy, ngược lại hắn khó mà nghiền ոgẫm, hiện tại lại làm hắn thật xác nhận suy đoán. Nhưng hắn càng hoài nghi người giấu bảo tàng có ý gì, nếu như bảo tàng thật có thứ tốt thì tại sao phải đưa cho người khác?

Không cho hắn nghĩ nhiều, Ngọc La Sát chợt phản ứng lại.

- Vừa rồi ngươi gọi ta là gì?

- Ngọc La Sát…

- Ngọc La Sát là ngươi kêu được?

- Nhìn cô còn trẻ tuổi xinh đẹp, xưng hô già dặn quá, ta không kêu ra được.

Nói rồi, bản thân Miêu Nghị cũng cảm thấy buồn nôn, đột nhiên nhớ tới Từ Đường Nhiên, phát hiện mình và Từ Đường Nhiên thật ra cũng không có gì khác biệt, chỉ thấy Từ Đường Nhiên nịnh nọt, bản thân sao không phải cũng thế.

- Hừ!

Ngọc La Sát hừ lạnh, không biết có phải vì nịnh nọt nghe thoải mái, hay là cảm thấy không cần thiết phải so đo với Miêu Nghị, bàn tay nâng cầu kim loại.

– Ta làm sao biết được tàng bảo đồ này có phải là thật?

Miêu Nghị than thở:

– Ta thật không thể chứng minh nó có phải thật không, mấu chốt là coi như ta đem ra một trăm phần tàng bảo đồ cho cô, cô cũng sẽ hoài nghi có thật không, kiểm tra thật giả có thể tìm được điểm bảo tàng không là biết.

Không cần chủ nhân đồng ý, cũng mặc kệ thật giả, Ngọc La Sát trực tiếp tịch thu cầu kim loại, lại

đòi hỏi:

- Khẩu quyết, cho ta khẩu quyết tìm bảo.

Miêu Nghị:

- Hiện tại coi như cho cô khẩu quyết cũng không tìm được bảo tàng, không thì đã không cần chờ đến cô tìm tới ta, chính ta đã đi đào bảo tàng lên trước rồi.

Ngọc La Sát:

- Tại sao?

Miêu Nghị:

- Căn cứ khẩu quyết bảo tàng, chỗ bảo tàng ở trong vận chuyển tuần hoàn vô hạn ở Tinh Vực. Mỗi một ngàn năm mới về chỗ cũ, nói cách khác tàng bảo đồ này chỉ có vào thời gian đặc biệt mới phát huy tác dụng, không thì căn bản sẽ không tới được chỗ. Theo ta tính toán, còn phải 900 nữa mới đến thời gian tìm bảo.

Ngọc La Sát lạnh lùng nói:

- Lôi thôi một đống, là muốn kéo dài thời gian?

Miêu Nghị:

- Ta không cần kéo dài thời gian. Nói lại, mặc kệ cô tin hay không, hiện tại nếu đưa cho cô, ta còn sống được sao? Cô đừng nhìn ta như vậy, ngay cả mạng cũng không giữ được, cô có dùng hình thế nào cũng vô ích, Ngưu mỗ dù sợ chết, nhưng cũng phải xem tình huống nào, lúc liều mạng thì sẽ không chịu thua. Đúng như cô nói, ngay cả lễ đón dâu của Thiên để mà ta cũng dám gây chuyện, ta làm chuyện chém đầu cũng không phải chỉ một hai lần, cô dọa ta cũng vô dụng. Nếu thật muốn lấy được bảo tàng, không ngại chờ đến 900 năm sau, chúng ta cùng đi một chuyến, là thật hay giả tự nhiên đều sáng tỏ. Nếu lừa cô, đến lúc đó cô mới giết ta cũng không muộn. Chỉ là 900 năm, búng tay mà thôi, cô sẽ không đến mức không chờ được chứ?

Ngọc La Sát:

- Chuyện U Tuyền làm lớn như vậy, ta sợ không đợi được 900 năm sau.

Trong ánh mắt lóe lên tàn khốc.

Miêu Nghị:

- Đây là chuyện của cô, tầng thứ của các người quá cao, ta không xen vào được, không giúp được cô, nhưng mà ta lại có chuyện cần cô hỗ trợ.

Ngọc La Sát:

- Nói nghe xem.

Miêu Nghị:

– Ta không muốn để cho người biết chuyện U Tuyền liên quan tới ta, nhưng mà bên Khấu gia đã phát giác ra ta có liên lạc với La Sát Môn, ngay trước khi ta đến đây, Khấu Tranh vừa rời phủ tổng trấn Quỷ Thị, vì tự bảo hộ, ta buộc phải nói ra chuyện bảo tàng Nam Vô Môn, nhưng cô yên tâm, ta không nói ra chuyện vừa mới nãy...

Tóm tắt lại chuyện đã nói với Khấu Tranh.

- Đây cũng là mục đích ta đến đây, biết rõ là

người La Sát Môn muốn tìm ta, nhưng ta vẫn tới một mình, chính là muốn làm phiền La Sát Môn phối hợp một chút đừng cho người ta biết chuyện U Tuyền là ta gây ra, bằng không trên dưới Thiên Đình sẽ không bỏ qua ta.

Ánh mắt Ngọc La Sát lấp lóe.

- Đã sợ hãi như vậy, làm gì phải dây dưa ở đây, trực tiếp biến mất là được, ta có thể đợi 900 năm, ngươi đi theo ta là được.

Miêu Nghị:

- Phu nhân của ta ở trong tay Khấu gia, bị giam lỏng ở phủ Thiên Vương, nếu cô có bản lĩnh cướp phu nhân của ta từ trên tay Khấu gia, bảo đảm an toàn của nàng, ta lập tức đi theo cô. Nếu cô không làm được, đừng nói mấy thứ vô dụng, ta không thể đi theo cô.

Ngọc La Sát cười lạnh:

- Không phải là một nữ nhân thôi, đi theo ta, muốn kiểu nữ nhân gì cũng có thể cho ngươi, bảo đảm mỗi người càng tuyệt diệu hơn phu nhân ngươi, cho ngươi đổi mỗi ngày, mùi vị đệ tử La Sát Môn ta đảm bảo cho ngươi hồi tưởng không ngừng.

Miêu Nghị:

- Đệ tử La Sát Môn thì làm sao, coi như tôn giá tự mình hầu hạ, cũng không bằng một phần vạn phu nhân ta.

Đối với lời xâm phạm như vậy. Ngọc La Sát lại cho coi như ngỗ nghịch, chuyện nam nữ thì nàng thấy không có gì, nếu có thể làm nàng nổi giận mới là kỳ quái. Nghe vậy liền im lặng, nàng tự nhiên cũng nghe qua chuyện Dậu Đinh Vực, người này vì nữ nhân kia dẫn nửa Hổ Kỳ cứng rắn chống đỡ trăm vạn đại quân tinh nhuệ, thật đúng là không muốn sống nữa, tình ý đối với nữ nhân đó, nàng nghe qua cũng phải xúc động.