Vốn dĩ Đằng Phi thuộc phái hệ Doanh gia, nếu trước mặt hắn là Doanh Cửu Quang, tất nhiên là hắn phải cung kính một chút, nhưng về phần Doanh Vô Mãn, trước mặt hắn thì người này còn chưa đủ kinh nghiệm, cũng chẳng có uy vọng gì để áp chế hắn, vì thế hắn cũng chẳng cần phải quá mức cung kính làm gì chỉ thản nhiên khoát tay áo nói:
- Không phải là có thiện cảm gì đâu, mà bởi vì năm đó ta chứng kiến tận mắt thấy Ngưu Hữu Đức xung phong liều chết trong đội quân trăm vạn người kia, lòng dạ cực kỳ siêu phàm, từ đó có thể thấy được sự dũng mãnh không sợ chết của hắn, khí thế chưa từng có từ trước đến nay, đích thực là không thể xem thường, chỉ cần nhìn thấy sự bình tĩnh của hắn trên đại điện là có thể phán đoán ít nhiều. Thà ức hiếp một người già, còn hơn là khinh khi một người trẻ tuổi, chẳng ai hèn mãi mãi, hắn vẫn còn quá nhiều cơ hội, mọi người cũng cần phải chú ý cẩn thận, kẻo lật thuyền trong mương.
Lời này đã đủ khiến mọi người suy nghĩ cân nhắc thêm, đáy mắt Doanh Vô Mãn thoáng ra hiện vẻ không cam tâm, mặc dù hắn không giống như Doanh Vô Khuyết thể hiện quá mức rõ ràng, nhưng lòng vẫn còn mang nặng tang tóc, không muốn nghe người khác tâng bốc Miêu Nghị chút nào.
Đằng Phi cũng bắt được tia không cam lòng này trong mắt Doanh Vô Mãn, trong nội tâm cười lạnh, đúng là tên tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, nếu có bản lĩnh thì dám bày ra sắc mặt trước mặt lão phu xem sao, thiếu sự ủng hộ của lão phu, vị trí gia chủ Doanh gia chưa chắc là do ngươi ngồi đâu, nếu ngươi mất hứng, lão phu còn quan sát xem ngươi có thích hợp làm đầu lĩnh hay không đây.
Đối với lời nói của Đằng Phi, Khấu Tranh là người thể hội cảm xúc nhiều nhất, dù sào thì trong lòng hắn hiểu rõ Miêu Nghị đang giở trò gì trên đại điện, dám cứng chọi cứng vu oan trên đầu Doanh gia, nhưng Khấu gia cũng không còn cách nào khác phải đứng ra làm chứng, mặc dù trước đó không đứng ra, nhưng về sau thì không thể không làm chứng rồi, chẳng khác nào Miêu Nghị đã lợi dụng toàn bộ Khấu gia, sau đó giúp Thanh Chủ đào móc lợi ích của Khấu gia, thực sự khiến hắn quá mức tức giận.
Sau khi tin tức truyền tới chỗ của phụ thân, phụ thân còn khen hắn là con rể tốt, còn bảo rằng không nhìn lầm người, có bản lĩnh khiến Khấu gia dùng đá đập vào chân mình thì cũng không quá mất mặt.
Khấu Tranh đề nghị Khấu Lăng Hư công bố pháp chỉ Thiên Tẫn Cung từ Hạ Hầu gia, hạ lệnh cho toàn bộ người Khấu gia tại Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị rút về hết.
Nhưng Khấu Lăng Hư không đồng ý, trái lại còn rèn giũa hắn một phen: Kỹ nữ còn lập đền thờ trinh tiết, huống chi là Khấu gia? Chẳng lẽ còn không bằng cả kỹ nữ hay sao? Khấu gia chúng ta đã đi đến độ cao thế này, tại sao lại không giữ thể diện của mình cho tốt? Đứng càng cao, càng cần phải giữ thể diện bởi vì ngươi càng đứng cao, có càng ngày càng nhiều người đặt ngươi ở trong mắt, há có thể trần truồng đứng trước mặt người ta? Ngươi cần phải lưu lại đám người đó, không nên tháo bỏ cả tấm màn che cuối cùng này, vả lại cũng có thể quan sát xem rốt cuộc thì Ngưu Hữu Đức định làm cái quỷ gì đây.
Mặc kệ kết quả sau này thế nào, khi càng hiểu rõ càng nhiều chuyện, Khấu Tranh cũng thấy được năng lực của Ngưu Hữu Đức, nên vô cùng bội phục con mắt của phụ thân, năm đó đã xem trọng Ngưu Hữu Đức từ sớm, nếu không phải bởi vì Thanh Chủ ngáng đường, một việc tốt đẹp thế này cũng đã thành, đợi đến lúc bản thân hắn đã đến tuổi ngồi trên vị trí của phụ thân, nếu có thủ hạ như Ngưu Hữu Đức thì quá tốt đẹp rồi.
Cùng lúc đó, Thiên Hậu Hạ Hầu Thừa Vũ cũng mời Thiên Ông Hạ Hầu Thác gặp mặt một mình.
Vừa thấy Hạ Hầu Thác, Hạ Hầu Thừa Vũ đã bước nhanh về phía trước, hành bán lễ:
- Cháu gia chúc gia gia vĩnh thọ vô cương.
- Không thể, không thể, đứng lên, mau đứng lên đi, ngươi đang có thai đó.
- Nương nương gọi lão thần đến đây, không biết có dặn dò gì không?
Hạ Hầu Thừa Vũ đưa tay mời, hai người đi thật chậm, nàng dò hỏi:
- Gia gia, ngươi cảm thấy việc tuyển người của Ngưu Hữu Đức có nắm chắc hay không?
Hạ Hầu Thác thỉnh thoảng nâng tay đỡ nàng cùng đi sắc mặt vui vẻ hỏi lại:
- Vì sao nương nương lại quan tâm đến chuyện này?
Hạ Hầu Thừa Vũ cười khan trả lời:
- Dù sao thì hắn cũng là Tổng Trấn Quỷ Thị, là thuộc hạ trực thuộc Thiên Tẫn Cung của cháu gái mà.
- Ồ!
Hạ Hầu Thác gật gật đầu mang theo thâm ý, liếc nhìn nàng, lần đầu tiên thầy nàng xem trọng vị trí Tổng Trấn Quỷ Thị này, sau đó lắc đầu thật nhẹ nói:
- Khó mà nói trước được điều gì, lão thần cũng không thể phán đoán chính xác được.
Hạ Hầu Thừa Vũ hỏi tiếp, giọng điệu mang theo vài phần lo lắng:
- Nói cách khác, hắn không thể thành công hay sao?
Hạ Hầu Thác:
- Xem ra nương nương hi vọng hắn thành công thì phải.
Hạ Hầu Thừa Vũ:
- Dù sao thì hắn cũng là thuộc hạ trực thuộc của cháu gái, thế lực của hắn có thể khuếch trương cũng chẳng ảnh hưởng xấu gì đến cháu gái mà phải không? Nếu Hạ Hầu gia có thể giúp đỡ hắn một chút, hẳn là không phải việc khó gì, vì thế...
- Nương nương à!
Hạ Hầu Thác nhanh chóng cắt ngang. Sau đó nói chậm rãi:
- Hiện tại việc ngươi nên làm là hầu hạ bệ hạ thật tốt, đừng chạm tới những việc tranh quyền đoạt lợi như thế này làm gì. Vả lại e rằng bệ hạ cũng không hy vọng thấy hậu cung quá mức tham quyền đâu.
Hạ Hầu Thừa Vũ sờ lên chiếc bụng to của mình:
- Cháu gái cũng chẳng muốn tham quyền làm gì, nhưng cũng cần phải có một tâm phúc cho hài nhi chào đời sau này chứ.
Hạ Hầu Thác vẫn cười vui vẻ nói:
- Nương nương suy nghĩ quá nhiều rồi, không cần nương nương phải quan tâm việc này đâu, bệ hạ sẽ sắp xếp thật tốt cho tương lai sau này của thiên tử. Lão thần vẫn giữ câu nói cũ, chỉ cần Hạ Hầu gia không ngã, ai cũng không dao động được địa vị của ngươi. Nha đầu này, không nên bỏ gốc lấy ngọn, hiểu chưa?
Lục Ương Viên tràn ngập sức sống lại vô cùng yên tĩnh, Phi Hồng lặng lẽ bay khỏi đó, đi thẳng vào trong một sơn cốc cũng vắng lặng không kém.
Dòng suối chảy róc rách, ngược lên thượng nguồn, Phi Hồng xem xét bốn phía cẩn thận từng ly từng tí, cuối cùng cũng phát hiện một người đang ngồi đọc sách một mình trên tảng đá dưới ánh sáng chiếu từ khe hở phía trên sơn cốc, không phải ai khác, chính là Giám Sát Tả Sứ Tư Mã Vấn Thiên, khiến nàng kinh hãi phải dừng bước.
Cấp trên truyền tin bảo nàng đi đến đây, kết quả là nàng không thấy cấp trên đâu, lại bắt gặp thủ lĩnh Giám Sát Tả Bộ, nàng đã gặp mặt Tư Mã Vấn Thiên không chỉ một lần, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc với Tư Mã Vấn Thiên lần nào, nàng đã có tâm lý oán hận với Giám Sát Tả Bộ, cho nên khi đối mặt đơn độc với một nhân vật tầm cỡ như Tư Mã Vấn Thiên, nàng càng hãi hùng khiếp vía, bởi vì nàng hoàn toàn chẳng có được tâm lý vững như bàn thạch mà đứng trước triều đình hùng biện như Miêu Nghị đâu.