- Nếu thế thì lão thân cũng bị tên tiểu tử kia lợi dụng rồi. Hừ hừ, theo ta thấy, nha đầu Phi Hồng kia thực sự quá khổ, một bên thì bị Ngưu Hữu Đức lừa gạt lợi dụng, một bên thì đã bán mạng cho ngươi nhưng lại bị ngươi nghi kỵ, nếu ngươi không tin thì cứ giết nàng ngay lập tức đi, cần gì phải cong cong lượn lượn không để yên cho nàng, ta không hiểu ngươi có mệt hay không nữa.
Tư Mã Vấn Thiên mỉm cười lắc đầu:
- Nếu nói như thế, Lục tỷ tỷ không phát hiện ra điều gì khác thường sao?
Lục Bà Bà khoát tay áo:
- Không có gì bất thường hết, lúc trước ta còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì tại Hành Cung, hiện tại đã nghe ngươi nói thế, trái lại ta có thể xác nhận đứa bé kia đã bị Ngưu Hữu Đức lợi dụng rồi. Tả Sứ đại nhân, đàn ông các người đều cảm thấy rất dễ khi dễ phụ nữ phải không?
- Ha ha! Ha ha...
Vấn đề này đủ khiến cho Tư Mã Vấn Thiên lúng túng không biết trả lời sao, chỉ sờ sờ mũi nói:
- Lời của Lục tỷ tỷ có hơi quá rồi.
Lục Bà Bà đánh giá hắn từ trên xuống dưới:
- Con bé Phi Hồng kia thực sự là một người tốt, ngươi đã mang nàng ấy đến làm tiểu thiếp cho Ngưu Hữu Đức, hiện tại Ngưu Hữu Đức xem con bé như đồ chơi để lợi dụng, e rằng ngươi đã làm không ít chuyện tương tự thế này rồi phải không?
Tả Sứ đại nhân, không nên làm quá nhiêu chuyện thất đức, coi chừng có ngày gặp báo ứng.
Tư Mã Vấn Thiên cười khan nói:
- Thiên hạ của bệ hạ lớn như vậy, dù sao thì có một số việc cũng phải cần có người làm mà.
Lục Bà Bà cất tiếng hừ nhẹ:
- Ngươi không cần phải mang hắn ra dọa nạt ta, ta chỉ chăm sóc vườn của mình thôi, sau này đừng mang những chuyện linh tinh lộn xộn này khiến cho ta buồn nôn. Nếu hắn ta không dặn dò gì với Tả Sứ đại nhân, lão thân có thể lui được chưa?
Tư Mã Vấn Thiên cười khổ, chắp tay đưa tiễn, mãi đến khi thân ảnh Lục Bà Bà biến mất, hắn chỉ có thể thổn thức lắc đầu:
- Lão tỷ tỷ, việc gì mà ngươi phải khổ như vậy chứ...
Lục Ương Viên, Phi Hồng không dám rời khỏi đây quá lâu, nhanh chóng đi vào trong hốc cây, Miêu Nghị đang nằm trên giường nghiêng mắt nhìn, vừa phát hiện đôi mắt Phi Hồng hơi sưng đỏ, hắn không khỏi kinh hãi, truyền âm hỏi ngay:
- Có chuyện gì sao? Giám Sát Tả Bộ đã làm gì ngươi rồi?
Phi Hồng nhận được truyền tin của cấp trên ngay trước mặt hắn, đương nhiên hắn biết rõ ràng, vì thế Miêu Nghị cũng khá lo lắng không biết Phi Hồng có nguy hiểm gì không. Thế nhưng tình huống trước mắt đã như thế rồi, hắn cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể để Phi Hồng nguy hiểm một mình, còn bản thân hắn chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.
Phi Hồng lắc đầu, ngồi ở cạnh bên, cầm bàn tay hắn dán lên gương mặt nàng, tìm kiếm sự an ủi, truyền âm trả lời:
- Thiếp thân gặp được Tư Mã Vấn Thiên.
- Hả?
Miêu Nghị kinh hãi, hắn đã từng gặp qua Tư Mã Vấn Thiên tại Ngự Viên rồi, nhưng chưa từng tiếp xúc lần nào, có điều đã để lại ấn tượng trong lòng hắn là một con cực kỳ thâm sâu âm trầm, hắn cũng đã nghe qua những truyền thuyết vô cùng khủng bố của người này, theo lời đồn đại thì Tư Mã Vấn Thiên chẳng khác nào phường lang sói hay rắn độc, làm cho người ta có cảm giác khủng bố không dám đến gần.
Đáy mắt Phi Hồng toát lên niềm thương nhớ vô hạn, thanh âm gần nức nở nói:
- Thiếp thân cũng gặp được mẫu thân của mình.
- …
Miêu Nghị sửng sốt, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì thế?
Lúc này Phi Hồng mới kể lại tất cả những gì trải qua ban nãy, từ khi gặp Tư Mã Vấn Thiên đến lúc gặp được mẫu thân, không biết sao mà Giám Sát Tả Bộ không muốn hai me con nàng gặp mặt nhau quá lâu, vì thế nhanh chóng mang bà đi.
Miêu Nghị nghe xong thì yên tâm hơn trước rất nhiều, đồng thời cũng im lặng hồi lâu. Tất nhiên hắn đã từng nghe Phi Hồng kể lại lúc nàng còn nhỏ, Giám Sát Tả Bộ đã cưỡng chế tách hai mẹ con nàng ra, xem đó chính là nhược điểm áp chế hai người trong lúc làm việc. Hắn vuốt ve gò má Phi Hồng đang tràn ngập bi thương, an ủi:
- Chỉ cần biết được mẹ ngươi vẫn còn sống là tốt rồi, nếu có cơ hội, nhất định ta sẽ nghĩ cách cứu mẹ ngươi ra ngoài, hiện tại thì mẹ ngươi thế nào?
Nước mắt Phi Hồng cứ tuôn rơi, nội tâm tràn ngập buồn rầu nói:
- Đã già đi hơn xưa nhiều rồi, có lẽ chịu nhiều đau khổ, nếu không phải sợ ảnh hưởng đến an toàn của thiếp thân, e rằng mẫu thân đã muốn nối gót theo phụ thân rồi.
Miêu Nghị có thể tưởng tượng ra trạng thái tinh thần của bà ấy, vốn là một người phụ nữ quyền quý cao cao tại thượng, ăn ngon mặc đẹp, mở mày mở mặt, vô cùng giàu sang, cuối cùng lại rơi vào kết cục bị tù đày nhiều năm. Một người phụ nữ phải chịu cảnh như thế, đã đủ thấy được gian khổ trong đó rồi.
- Phi Hồng, đừng quá đau buồn, chẳng lẽ ngươi không mượn cơ hội này hỏi mẫu thân ngươi đang bị giam ở đâu sao?
Hiện tại mà hắn vẫn còn nhớ đến vấn đề này, đủ khiến cho Phi Hồng cảm động, chứng tỏ là người đàn ông này thực sự muốn cứu mẫu thân nàng ra, vì thế Phi Hồng gật đầu nói:
- Thiếp thân có hỏi, nhưng mẹ cũng không biết bản thân bà bị giam ở đâu nữa, chỉ biết là đang làm việc lâu dài tại một nơi dường như là chỗ luyện khí, theo phán đoán của mẹ ta thì nàng nghi ngờ mình đang bị giam giữ tại nơi luyện chế Phá Pháp Cung.
Nơi luyện chế Phá Pháp Cung? Miêu Nghị tiếp tục cảm thây kinh hãi:
- Sao mẹ ngươi lại có thể kết luận nơi giam giữa nàng chính là chỗ luyện chế Phá Pháp Cung chứ?
Phi Hồng:
- Thiếp thân cũng hỏi vấn đề này, mẹ thiếp cũng không có bất kỳ chứng cứ gì cả, nhưng mẹ thiếp biết rõ Thanh Chủ đang nắm giữ bí mật luyện chế Phá Pháp Cung, hắn luôn che đậy cực kỳ kín đáo nơi rèn luyện bảo vật này, mà bà ấy cũng nói rằng nơi giam giữ cũng là một khu luyện khí cực lớn, phần lớn nhân công đều là gia quyến của các quan lại bị tịch biên, trong đó mẹ thiếp quen biết không ít người, vốn tưởng rằng bọn họ đã chết, không ngờ lại xuất hiện ở chỗ đó. Mẹ thiếp cũng là một người phụ nữ có kiến thức, mặc dù bà ấy không biết được đó là đâu, nhưng căn cứ vào điểm này, bà đã nghi ngờ nơi giam giữ chính là chỗ bí mật luyện chế Phá Pháp Cung.
- Nếu thế...
Miêu Nghị trầm ngâm không nói tiếp, cảm thấy phán đoán của mẫu thân Phi Hồng e rằng rất có thể xảy ra, trong lòng hắn không khỏi cảm thán, xem ra vị phu nhân Tinh Quân này không phải ngồi không, quả thực là có vài phần kiến thức. Vì thế hắn tiếp tục an ủi nói:
- Mẫu thân ngươi đã cung cấp một manh mối quan trọng rồi, ít nhất đã không còn giống như trước kia chẳng tìm thấy tung tích, ngươi yên tâm, ta sẽ cho người âm thầm tìm hiểu chuyện này. Đúng rồi, ngoài những điều đó, mẹ ngươi còn đề cập đến manh mối nào khác không?
Nếu chỉ có phương hướng đại khái thế này, thực sự quá ít rồi.