Phi Thiên

Chương 2857: Thắng thua đã rõ (2)



Hạ Hầu Lệnh nói:

- Con hiểu ý của phụ thần, cầu phú quý trong nguy hiểm, bởi vì đệ tử quyền quý không hề thiếu điều kiện, vì thế sẽ không đặt mình vào trong mối nguy hiểm dễ dàng như vậy. Nhưng cùng một đạo lý như thế, hiện tại khảo hạch Luyện Ngục xem như đã hoang phế rồi, không còn người nào muốn tham gia mạo hiểm nữa, nếu như đám sơn thần, thổ địa kia có hùng tâm trang chí. Vì sao lại không thi nhau báo danh tham gia?

Hạ Hầu Thác:

- Người có hùng tâm tráng chí đều chẳng phải kẻ ngu, tại sao chỉ vì một việc không nhìn ra chút hi vọng nào mà phải chạy đến tham gia để rồi toi mạng chứ? Một số ít đệ tử tham gia khảo hạch đều có số lượng lớn tùy tùng theo hỗ trợ, do đó chiếm được nhiều vị trí đầu trên bảng xếp hạng, ngươi cũng thấy rõ, nhưng người xếp trước đều là đệ tử quyền quý, chẳng lẽ ngươi đã quên Hạ Hầu Long Thành rồi sao? Những hạng đầu đều do đệ tử quyền quý nắm trong tay, vậy thì những người sau đó sẽ nhận được vị trí gì đây? Tỷ lệ còn sống sau khảo hạch lại là bao nhiêu chứ? Mặc dù Thiên Nhai thuộc quyền quản hạt của Thiên Tẫn Cung, nhưng đối với những thế lực khác, Thiên Nhai sẽ không bị ảnh hưởng chi hết à? Bằng một phương pháp nào đó, những thế lực ấy sẽ ảnh hưởng và khống chế người Thiên Nhai mà ngươi nhìn không ra thì sao? Có bao nhiêu người dám chống lại đại thần triều đình bằng bất cứ giá nào ngay từ đầu tại Thiên Nhai như Ngưu Hữu Đức? Bất kể là Ngưu Hữu Đức có bối cảnh Lục Đạo hay không, ngươi nghĩ rằng trước kia Ngưu Hữu Đức tình nguyên tham gia khảo hạch Luyện Ngục à? Chỉ cần là người có suy nghĩ đều sẽ không bán mạng mù quáng, kế sách này cực kỳ lợi hại, nếu Ngưu Hữu Đức có thể mời chào được đám người này, chắc chắn sẽ xây dựng được căn cơ trong thiên hạ này, một khi có cơ hội tiến bước nữa, hắn có thể sử dụng rất nhiều người tài giỏi!

Hạ Hầu Lệnh rơi vào trầm mặc.

Cạch! Hạ Hầu Thác đặt một quân cờ xuống, đánh thức Hạ Hầu Lệnh.

Hạ Hầu Lệnh đang muốn đưa tay lấy một quân cờ. Hạ Hầu Thác đã cười ha hả nói:

- Tối nay ta có chút thèm ăn rồi, lão nhị, ta đã không nếm thử tài nấu ăn của ngươi lâu rồi.

- Hắc hắc!

Hạ Hầu Lệnh tươi cười cời mở, đứng lên nói:

- Phụ thân đợi một chút, con sẽ làm vài món nhăm rượu rồi mang đến đây.

Hắn phất tay bảo Vệ Xu giúp hắn tiếp ván cờ này, còn bản thân mình xoay người rời đi.

Vệ Xu đành phải ngồi xuống lấy một con cờ, nhìn chăm chăm bàn cờ cân nhắc xem phải đi thế nào cho tốt.

Ai ngờ Hạ Hầu Thác ngồi đối diện đã cất giọng lạnh nhạt hỏi:

- Nhìn phản ứng của ngươi, phỏng chừng lão tam đã khám phá ra được diệu chiêu của Ngưu Hữu Đức phải không?

Vệ Xu ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hãi, đối diện với hắn là đôi mắt thâm sâu đầy trí tuệ của Hạ Hầu Thác, vẻ mặt hắn tức thì tràn đầy đắng chát, hắn phát hiện thì ra lão gia tử chỉ lấy cớ thèm ăn mà thôi, cốt là muốn Nhị gia rời đi. Vệ Xu không dám giấu diếm, hắn gật gật đầu, thanh âm yếu ở trả lời:

- Tin tức này do Tam gia truyền đến, Tam gia cũng nhắc nhở, nói rằng Ngưu Hữu Đức đã đứng ở thế bất bại rồi.

Trong phút chốc, Hạ Hầu Thác chậm rãi nhắm mắt lại, thần sắc thống khổ hiện lên trên mặt:

- Không hiểu được khó khăn của thế gian, sao có thể hiểu rõ ẩn tình bên trong đó, vậy thì khống chế một gia tộc khổng lồ thế nào đây? Có đôi khi tự tin chính là quá mức mù quáng tự đại! Lão tam đã trải nghiệm được chuyện này rồi, lão nhị lại không bằng. Mà ngươi, dường như rất sợ lão nhị thì phải.

Vệ Xu kinh hãi đến mức run tay.

Hạ Hầu Thác híp mắt nhìn phản ứng của hắn, thở dài vô cùng mệt mỏi:

- Ngươi không cần nghĩ nhiều đâu, chỉ cần làm tốt chuyện của ngươi là được rồi, ngươi theo ta lâu như vậy đầu, cái đầu của ngươi chính là bảo vật hiếm có, cho dù là ai ngồi lên vị trí này đều không thể diệt trừ ngươi được, mà sẽ coi trọng ngươi. Hi vọng lão nhị có thể nghe lọt tai, rèn luyện bản thân mình thật tốt.

Gió đêm cứ thổi, dưới ánh đèn lồng treo trên tán cây, Vệ Xu cúi đầu không nói lời nào.

Hạo Thiên Vương Phủ, trong thư phòng của Hạo Đức Phương, Tô Vận nói rõ tình huống xảy ra lúc Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị dựng bia tuyển người, sau khi phân tích lợi hại bên trong đó. Hạo Trạch trầm giọng nói:

- Phụ thân, nếu đã như thế, xem ra phải diệt trừ Ngưu Hữu Đức sớm thôi.

Bất kẻ là Doanh gia hay Hạo Gia, sau khi đưa những người đại biểu gia tộc ra triều đình, mấy vị Thiên Vương đã tiếp xúc trao đổi với con trai mình rất nhiều lần, nói trắng ra chính là dạy bảo bồi dưỡng.

Hạo Đức Phương tựa trên ghế phía sau trường án hừ lạnh:

- Diệt trừ thế nào? Nếu ngay cả như thế cũng không bảo vệ được làm sao mà Thanh Chủ có thể ngồi vừng ở vị trí này chứ, chúng ta đã không còn cơ hội ra tay nữa rồi.

Hạo Trạch suy tư một lúc, hỏi:

- Không biết có cách nào ngăn cả đám sơn thần, thổ địa đó đến không?

Hạo Đức Phương than nhẹ, bảo:

- Sao có thể ngăn cản được? Ngươi biết ai sẽ tìm đến đó gia nhập không? Ngươi ngăn cản được toàn bộ sơn thần, thổ địa không? Thiên hạ này lớn như vậy, tinh không mênh mông vô cùng, những người kia trải rộng khắp tầng chót, ngươi phái bao nhiêu người mới ngăn cản đủ? Ngoại trừ bảo cấp trên cảnh cáo bọn họ vài lần thì còn có thể làm gì khác nữa đâu, mà bọn họ cũng đã gặp tình huống đè đầu thế này nhiều lần rồi, chẳng lẽ bọn họ chưa từng trải qua à? Đe dọa những người này cũng vô dụng mà thôi, nếu thức thời thì cũng không thảm đến mức đó rồi, hiện tại lại có cơ hội thoát ly sự quản hạt của bốn quân, lại có ý chỉ Thiên Đế, không cần phải lo lắng quá nhiều, chỉ cần vỗ mông rời đi mà thôi, bọn họ đã xem quan trên như kẻ thù từ lâu rồi, sao có thể để vào mắt lời cảnh cáo của đám quan trên chó má kia? Coi như là có thể ngăn cản đi, ngăn cản quá nhiều người sẽ gây ra động tĩnh cực lớn. Thanh Chủ không phải kẻ mù, cũng chẳng điếc. Nếu chúng ta ra tay ngăn cản, sẽ bộc lộ nhược điểm của chính bản thân mình, xem như đánh cuộc lần này chúng ta thua rồi. Người sống trong nhung lụa quá lâu cũng không phải là việc tốt đẹp gì, ngươi đó, phải rút thời gian tiếp xúc với những người ở tầng chót nhiều một chút.

Hạo Trạch cắn răng nói:

- Phụ thân, chẳng lẽ chúng ta trơ mắt ra nhìn thế sao, không còn biện pháp nào khác?

Hạo Đức Phương tựa đầu vào ghế, than thở:

- Hắn vừa xuất chiêu, thắng thua đã rõ, thua rồi, dương mưu đường đường chính chính! Khấu lão quỷ thực sự đã bỏ sót một vị tướng tài... Tô Vận, ngươi nên nghĩ cách mời chào hắn mới là thượng sách! Trước hết để hắn quy phục chúng ta, đến thời cơ thích hợp sẽ có lúc sử dụng đến!