- Đương nhiên xác nhận, tốt xấu gì ta cũng biết hắn, gặp mặt cũng không chỉ lần một lần hai, cũng đã từng đối diện nói chuyện với hắn rất nhiều, không đến mức mù màu ngay cả tóc hắn màu gì cũng không phân biệt được đâu.
Miêu Nghị lại lặng yên một hồi.
- Trước ngươi nói Bạch Chủ có mị lực khiến nữ nhân tình nguyện lao đầu vào bể lửa, có phải hay không là vì rất đẹp trai?
Thanh Nguyệt có chút cảm gái gật đầu:
- Thật sự rất đẹp, nhìn rất rất đẹp là cũng không biết phải hình dung tướng mạo hắn như thế nào. Tóm lại khí chất và tướng mạo của hắn nói là “phong hoa tuyệt đại” cũng không hề phô trương. Bất kể là tài hay mạo đều là tuyệt đại vô song. Người chưa từng gặp hắn thì không cách nào tưởng tượng được mị lực của hắn đâu, ít nhất ta cũng chưa từng gặp được nham nhân nào đẹp hơn hắn. Hắn chưa từng mang xiêm y mỹ lệ, toàn thân thủy chung vẫn là bộ đồ trắng, trên vai khoác lấy một áo choàng màu xanh, cao quý, ung dung bình dị lại gần gũi. Lần đầu tiên ta đối diện nói chuyện phiếm với hắn, đến nay nhớ lại ta đều tự bật cười, giống như kẻ đần nhìn thấy hắn, tim đập rộn ràng lên, rõ ràng là tư vị mối tình đầu của thiếu nữ. Không sợ bị người khác chê cười, chỉ cần hắn nguyện ý, lúc ấy sợ rằng ta cũng chủ động hiến thân cho hắn, bất quá ta cũng hiểu rõ mình, người ta nào đâu để ý đến ta, cứ tự mình vụng trộm tưởng tượng một chút là được rồi. Đoán chừng năm đó không ít thiếu nữ cũng tưởng tượng như ta, chỉ là đều cảm thấy tự ti mặc cảm không dám thổ lộ nổi lòng mà thôi. Nam nhân như vậy chỉ sợ không có được mấy nữ nhân có thể chiếm được lòng tin của hắn, đều chỉ có thể từ xa nhìn ngắm mà thôi, quá cao không thể chạm đến. Đại nhân, ta thật sự không gặp được một nhân vật nào kinh diễm tuyệt luân như thế.
Miêu Nghị xem nàng như một người mê trai, ngược lại còn cho lời nàng gọi là “thủy chung” là một thân áo trắng, vai choàng một chiếc áo màu xanh thì âm thầm gật đầu, rốt cuộc người đối diện đã bắt đầu thổi hoa thổi gió vào trong lời nói về tướng mạo kia rồi. Chỉ là hiện tại đã có một số chuyện làm hắn hồ đồ, chẳng lẽ Nguyệt Hành cung chủ không phải là người nọ? Ngày đó ở hành cung đã xảy ra chuyện gì?
Suy nghĩ về Nguyệt Hành cung, Miêu Nghị lại hỏi:
- Nếu như Nguyệt Hành Cung Chủ đã từng có một đoạn tình cảm với Bạch chủ vậy thì chắc hẳn cũng đẹp không kém nhỉ.
- Hơ...
Thanh Nguyệt ngạc nhiên:
- Không phải đại nhân vừa mới gặp sao?
Miêu Nghị nói:
- Lúc gặp mặt ở giữa cách một tầng vải mỏng, không nhìn rõ mặt nàng ta.
Thanh Nguyệt có chút buồn cười, cảm xúc đã lộ ra hết từ ánh mắt trả lời nói:
- Hình dạng hiển nhiên cũng không kém, rất đẹp, ít nhất so với tiểu thiếp của ngươi hấp dẫn hơn nhiều, thế nhưng lại không dễ chọc, Bạch chủ đi với nàng đều phải chịu thiệt thòi.
Thiên Cung, Tinh Thần điện, lúc Cao Quan đi vào thì Thanh Chủ đang ở trong chính điện bàn bạc chính sự với mấy tâm phúc.
Sau khi Cao Quân tiến vào hành lễ thì mặt không đổi sắc dâng lên một khối ngọc diệp. Ngọc diệp đến trong tay Thanh Chủ, sau khi xem qua thì hắn ta ha ha cười rộ lên.
Thượng Quan Thanh, Tư Mã Vấn Thiên, Phán Quân cùng Vũ Khúc đều nhìn về phía Cao Quan, không biết Cao Quan đã trình báo lên Thanh Chủ cái gì lại làm cho hân ta không nhịn được mà bật cười.
- Ài, cái thằng khỉ gió này thật là ưa thích tạo kích thích.
Thanh chủ trêu ghẹo một tiếng, ném viên ngọc diệp trong tay lên bàn, thấy mấy người phía dưới không hiểu nhìn mình, thích thú thuận miệng giải thích một cái.
- Ngưu Hữu Đức ở trong khu vực U Minh không tìm được nơi tốt để xây dựng phủ, rõ ràng là có chủ ý nhằm vào Nguyệt Hành Cung, muốn mượn đất của Nguyệt Hành Cung làm nơi đặt chân. Trẫm đồng ý với hắn, chỉ cần hắn có thể làm cho Nguyệt Hành Cung đồng ý thì trẫm nên đáp ứng, ai ngờ thằng khi gió này lại bị cưỡng chết phải rời khỏi Nguyệt Hành Cung.
Tư Mã Vấn Thiên hiếu kỳ chắp tay nói:
- Bệ hạ, không lẽ Ly Hoa đã đáp ứng.
Thanh chủ cười ha hả nói:
- Ly Hoa ở trước mặt hắn cũng không nguyện mặt đối mặt, đuổi hắn đi, các ngươi đoán xem cái tên tiểu tử ngốc này làm cái gì? Vậy mà trước mặt mọi người hoài nghi rằng Nguyệt Hành cung chứa chấp tội vào chạy trốn của thiên đình, hạ lệnh điều tra Nguyệt Hành Cung.
Nghe thấy những lời này, mấy người bên dưới ai cũng có biểu cảm rất đặc sắc, chỉ có Cao Quan là vẫn như cũ không chút biểu cảm nào.
Tư Mã Vấn Thiên vui mừng nói:
- Chẳng lẽ bị Ly Hoa cho đánh?
Thanh Chủ bật cười ha hả nói:
- Đánh thì cũng không đánh chỉ là chụp mũ đỉnh đầu giữ lại, Ly Hoa ngược lại thấy rõ hắn, đoán chừng đã nhìn sắc mặt đoán được y đồ của thằng khi gió này không tốt. Tóm lại là làm cho gia hỏa này mặt mũi xám xịt trở về, hiện tại hình như đang sai người xem xét bốn phía tìm kiếm nơi khác để xây dựng phủ.
Tư Mã Vấn Thiên gật đầu.
- Cự tuyệt là chuyện hợp tình hợp lý, nếu như Ly Hoa đồng ý thì thật là kỳ quái.
Thanh Chủ lại nói:
- Nếu như nói đến gia hỏa này, vậy rồi hãy nói tiếp chuyện đi, gia hỏa này báo cáo lên Thiên Tẫn cung, sư tử miệng lớn yêu cầu phân phối cho một vạn Phá Pháp Cung, Thiên Hậu đã tìm đến trẫm. Theo lý thuyết mỗi nơi đội ngũ gồm mười vạn chỉ được cấp cho một nghìn Phá pháp cung, thế nhưng tên tiểu tử kia có rất nhiều lý do. Nói khu vực quản lý của bọn họ rộng thế nên xứng đáng nhận nhiều hơn một chút, hơn nữa thực lực của bọn hắn cũng lớn hơn những đội ngũ khu cực khác. Còn nói đội ngũ trực thuộc trực tiếp của Thiên Tẫn cung chẳng lẽ không có được đối đãi khác các đội ngũ khác sao? Các ngươi nói một chút xem nào, cho hay là không cho đây?
Mọi người cân nhắc một hồi, Cao Quan lạnh nhạt nói:
- Theo lý thuyết, hắn nói như vậy không phải là không có đạo lý. Đội ngũ trực thuộc trực tiếp của Thiên Hậu nương nương có đối đãi khác những đội ngũ khác không phải là không được. Nhưng gia hỏa này lại thích gây chuyện, đội ngũ dưới trướng có thực lực mạnh, sợ là không cam lòng với bổng lộc như vậy. Càng mạnh thì sự khống chế của Thiên Tẫn cung với hắn càng giảm, một lần nữa cấp cho hắn một vạn phá pháp cung quả thực làm hắn như hổ mọc thêm cánh, còn không biết ở trong khu vực U Minh hắn sẽ làm ra những chuyện gì. Ý kiến của thần là, không cho.
Lông mày của Thanh Chủ không nhịn được mà nheo nheo, vuốt râu nhìn về mấy người khác hỏi:
- Ý kiến của các ngươi thế nào đây?
Mấy người nhìn nhau, tựa hồ đều cảm thấy cho hay không cho cũng chẳng có gì thế nên nhao nhao đáp lại: