Từ Đương Nhiên mỉm cười, trong lòng kỳ thật cũng có vài phần bất đắc dĩ. Bởi vì kể từ hôm nay trên cơ bản hắn sẽ phải thường xuyên chạy đi chạy lại ở bên ngoài. Miêu Nghị giao cho hắn chịu trách nhiệm kiếm con đường kiếm tiền ở bên ngoài. Kiếm tiền còn chưa tính, còn sắp xếp một gia hỏa dọa người cho mình. Thế nhưng hắn cũng không có cách nào cự tuyệt, cũng xem như bản thân hắn được tín nhiệm, hơn nữa còn đẩy hắn lên vị trí phó đô thống.
Bề ngoài Nguyên Công hình như có vài phần lo lắng:
- Đại nhân. Dầu gì chúng ta cũng là đội ngũ Thiên Đình, lén lút chạy ra bên ngoài buôn bán, còn làm một số chuyện buôn bán đen tối làm như vậy thật sự thích hợp sao?
Miêu Nghị nghe vậy thì nói:
- Có cái gì không thích hợp sao? Những đại thần thiên đình ai mà không có vài cuộc buôn bán không thể đưa ra ánh sáng, ngươi xem quỷ thị một chút, người nào mà không biết Hạ Hầu gia. Chuyện mà Hạ Hầu gia giấu kín không lộ ra ánh sáng vì cái gì mà chúng ta không thể làm?
Mạc Tín Hùng cau mày nói:
- Đại nhân, ta có một chuyện khó hiểu. Vì sao không tìm người khác mà lại tìm hai người chúng ta?
Ánh mắt Nguyên Công cũng nhấc lên, lặng lẽ quan sát phản ứng của Miêu Nghị.
Miêu Nghị chỉ chỉ vào hai người nói:
- Bởi vì thời gian bị giáng chức của hai người đã đủ lâu, người quen biết hai người cũng không nhiều lắm. Hơn nữa tu vị của hai người các người ở trong cảnh giới hóa liên được tính là khá cao đấy, bên cạnh ta không nên phái nhiều cao thủ ra ngoài, chỉ có thể phái hai người tương đối khá, vả lại hai người các ngươi không đẹp, không dễ nhìn, tầm thường, sẽ không làm người ta chú ý.
Từ ngữ này, thần tình của Từ Đường Nhiên co quắp một chút, thế mà người kia cũng nghĩ ra cho được.
Nguyên Công và Mạc Tính Hùng im lặng nhìn nhau. Hai lý do trước thì thôi nhưng mà lý do cuối cùng, không đẹp, không dễ nhìn thật sự là lời nói của đại nhân thật quá trực tiếp, quả thật một chút mặt mũi cũng không chừa cho.
Xem xét phản ứng của hai người, sắc mặt Miêu Nghị trầm xuống, đạm mạc nói:
- Như thế nào? Chẳng lẽ các ngươi không muốn?
Hai người nhìn nhau, cùng chắp tay lại nói:
- Nguyện nghe theo sự sắp đặt của đại nhân.
Miêu Nghị đứng dậy:
- Tốt, quyết định như vậy đi. Các ngươi nhớ kỹ, mục đích của các ngươi chính là kiếm tiền. Nghĩ hết cách khai thác tiền tài cho phủ đô thống U Minh, tiền kiếm được càng nhiều thì công lao các ngươi càng lớn. Tiền phân phát cho sự vất vả của mọi người sẽ càng nhiều, thời điểm cất nhắc ta cũng sẽ bẩm báo tốt với các ngươi lên thiên đình, đến lúc đó mọi người cũng sẽ chẳng còn gì để nói. Trái lại, có thưởng đương nhiên cũng phải có phạt. Đương nhiên, ta rất tin tưởng năng lực của Từ phó đô thống, vậy nên hai người các ngươi cần phải toàn lực phối hợp.
- Vâng.
Cả hai người đồng ý.
- Có vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ với ta xảy ra chuyện gì đã có ta chịu trách nhiệm.
Miêu Nghị vứt lại lời nói này sau đó thì phất tay rời đi.
- Đi thôi, chuẩn bị một chút rồi lên đường.
Từ Đường Nhiên cũng vui cười hớn hở bỏ lại một lời nói rồi bước ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người đối mặt nhìn nhau, cuối cùng chỉ còn đồng thời lắc đầu buông tiếng thở dài.
Thiên Ông phủ đệ, Cẩm Viên, Hạ Hầu Thác vẫn năm ngủ dưới cây đại thụ chóng trời mà hắn yêu thích.
Vệ Xu bước nhanh đến sau đó cố ý thả nhẹ bước chân, cúi người đền gần nói:
- Lão gia, từ bên phía Lục gia truyền tin tức, phía bên đó đã gặp chút phiền toái.
Hạ hầu Thác bỗng nhiên mở lớn hai mắt, nghiêng đầu nhìn sang:
- Phiền toái gì?
- Ngưu Hữu Đức phái hai người Lục gia đi theo Từ Đường Nhiên ra bên ngoài làm việc buôn bán đen tôi khai thác tiền tài cho phủ đô thống U Minh.
Vệ Xu khái quát lại tình huống báo cáo.
Hạ Hầu Thác đột nhiên ngôi bật dậy, híp mắt nói:
- Lão Lục có phải hay không đã để lộ chuyện gì?
Vệ Xu lắc đầu:
- Theo sự phán đoán của mình về Lục gia thì hẳn là không bị bại lộ gì, đi không phải một mình người của hắn, còn có một người tên là Mạc Tín Hùng, tu vi cũng không sai biệt lắm, mặt khác còn giao cho hắn một nghìn tinh binh tướng xứng.
- Mạc Tín Hùng vội, chậm rãi đứng dậy.
- Cho dù có Mạc Tín Hùng, thì dưới tay Ngưu Hữu Đức cũng có đến hơn ba mươi cao thủ cảnh giới pháp lực vô biên, vì sao hết lần này đến lần khác lại nhìn trúng lão Lục, ngươi không cảm thấy có vấn đề sao?
Vệ Xu buông một tiếng thở dài:
- Theo Lục gia nói, nguyên nhân Ngưu Hữu Đức sắp xếp hai người bọn họ cùng đi là rất hợp lý, thậm chí còn cân nhắc chu đáo.
- Chu đáo?
Hạ Hầu Thác hồ nghi nói:
- Chu đáo ở điểm nào?
Vệ Xu đáp:
- Ngưu Hữu Đức nhìn trúng hai người Lục gia bọn họ đầu tiên là do thời gian giáng chức của bọn họ đủ lâu, nếu ra ngoài làm ăn đen tối kiếm sống thì người bên ngoài sẽ không mấy ai biết được bọn họ. Tiếp theo Ngưu Hữu Đức cũng không tiện phái quá nhiều cao thủ hóa liên ra ngoài, Thanh Nguyệt và Long Tín hiển nhiên không có khả năng bị phái đi làm chuyện này, mà ở lục gia chỉ có hai người bọn họ là có thực lực cao hơn một chút trong cảnh giới hóa liên. Còn có...
Đang lắng nghe với thậm chí suy nghĩ một chút, Hạ Hầu Thác liếc xéo một cái.
- Còn có cái gì? Có điều gì khó nói hay sao?
Vệ Xu có chút lúng túng nói:
- Ngưu Hữu Đức còn nói, hai người Lục gia bọn họ xấu trai không dễ nhìn, rất thầm thường sẽ không bị quá nhiều người chú ý.
Hạ hầu Thác nghẹn họng im lặng, trong vô thức đưa tay sờ lên mặt mình. Điều này ngay cả hắn cũng không thể không thừa nhận. Hạ Hầu gia hoàn toàn không có một ai lớn lên nhìn đẹp mắt, chỉ là vì không dễ nhìn nên bị phái ra ngoài làm chuyện đen tối để kiếm tiền, không khỏi... Gương mặt hắn hung hăng co quắp lại một cái.