Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ

Chương 34: Duẫn Tuyệt Ca (Mười) Gặp lại người cũ



Ngồi trong xe khiến ta chán đến chết, đã niệm câu “Bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi” (12) nhiều như vậy mà bây giờ mới biết cảnh chỉ lọt vào trong mắt, mà không thể quán triệt trong lòng được, “Bất vi ngoại vật sở dịch” thì ra lại khó như vậy, khó trách các vị thánh hiền lại luôn miệng cằn nhằn niệm kinh là việc chỉ nên làm khi trong lòng không vướng bận gì cả. Nhưng trên đời nghịch cảnh nhiều vô số kể, ví dụ như khi thấy những người sống đầu đường xó chợ tâm sẽ không khỏi bị dao động, thế gian khó đạt được sự tiêu sái, đành phải viết trên giấy để đạt được đến cảnh giới đó thôi.

Nhớ khi gia gia qua đời, ngay cả cảm giác bi thương, khổ sở, cô đơn lạnh lẽo khi đó cũng chưa bằng bây giờ, cảm xúc hụt hẫng như lúc này rốt cuộc là gì? Vô luận nó là cái gì, ta cũng hy vọng nó có thể biến mất trong ba tháng tới.

Xe ngựa đi không nhanh, nhưng rất nhanh đã tới nơi, xa phu vén màn lên, ta ló đầu ra nhìn xung quanh, nhìn thấy một đại môn được sơn màu đỏ, bên trên viết hai chữ “Lạc phủ” rất rõ ràng.

Đây là chỗ Hoàng Thượng an bài cho ta ở? Ta không khỏi cười khổ, ngũ vị hỗn tạp quấy nhiễu trong lòng, cuối cùng lưu lại một hậu vị thật chua xót, phủ kín tất cả giác quan, âu cũng là việc tốt.

Nó bắt đầu như thế nào thì chấm dứt như thế đi!

Lạc phủ hạ nhân ra ngoài đón. Trước đây ta chỉ mới đọc được tư liệu của Lạc Mông Dực và Thích Ngưng Sương, bây giờ mới được nhìn thấy chân nhân, không thể để xảy ra sơ sót được, ta cũng muốn nhìn một chút, có thể phát triển Lạc thị sản nghiệp lên tầm cao như vậy đến tột cùng là thần thánh phương nào.

Tiến vào quý phủ, ta lại bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ, tiền viện hoa viên mặc dù không lớn, nhưng mỗi gốc cây, mỗi cây trong chậu, mỗi đóa hoa hay cành cây đều là giống quý. Những bông hoa và cây cảnh trong vườn chỉ có thể xưng là tuyệt phẩm, dù chỉ một gốc cây bất kỳ trong đó cũng đã vô giá, nên nếu nói khoảng sân này trồng toàn cây tiền tài cũng không sai.

Lên phía trước là một cây cầu nhỏ, bên phải là hòn non bộ giả sơn giả thủy, đứng trên đây có thể nhìn thẳng vào phòng khách, quẹo qua trái là tới một chòi nghỉ mát, dưới đình là một tòa tiểu hồ, trong hồ có rất nhiều giống cá chép quý, một góc nhỏ trồng hoa sen lay động trong gió, trời sắp vào hè càng làm tăng thêm mấy phần phong tình.

Lạc phủ tuy rất phú hậu, nhưng không ngờ từ hoa viên, sân, cầu, chòi nghỉ mát, đến tận phòng khách lại có thể gợi lên hứng thú của người khác nhiều như thế, chủ nhân nơi đây đúng là có gu thẩm mỹ rất cao cấp.

Chính sảnh ngoài đồ dùng trong nhà ra, trên tường còn treo rất nhiều tranh chữ, những bức họa chắc chắn cũng do những danh họa nổi tiếng vẽ, không hề có đồ vật dư thừa, đồ đạc được bài trí gọn gàng khiến không gian thật rộng rãi, thể hiện được việc chủ nhân rất hào phóng.

Lạc Mông Dực và Thích Ngưng Sương an vị ở chính sảnh, vừa nhìn thấy ta đã rảo bước ra cửa đón. Lạc Mông Dực ánh mắt sáng ngời rất có thần và uy nghiêm, không giống thương nhân lắm, ngược lại giống một quyền thần đương triều hơn; Thích Ngưng Sương tuy là muội muội song bào của Hoàng Hậu nương nương, diện mạo tương tự, nhưng không có vẻ nhã nhặn lịch sự đoan trang như Hoàng Hậu, mà trông có vẻ rất thông minh linh động, phong nhã hào hoa. Đôi mắt Lạc Dương Trần rất giống mẫu thân của nàng, đáng tiếc vẻ nghịch ngợm tính trẻ con đó lại che giấu đi đôi mắt này.

Ta giờ phút này lại nhớ tới Lạc Dương Trần, không khỏi cảm thấy chua xót. Phải tới khi nào mới có thể quên đi sự thật tàn khốc này trong đầu chứ? Thật có ngày ấy sao?

(12): Không vui vì cảnh, không buồn vì mình