Tư Hạ ngã lưng ra sau ghế, hơn 1 tiếng hơn cô chỉ ngồi chăm chú đọc gần nửa cuốn sách mà mình thích quả thật đáng khâm phục. Cô xoa trán ngẫm nghĩ, chợt nhớ ra chiều nay quên bẵng mất chuyện phải mua họa cụ để vẽ, cô lục lọi trong balo, các hủ màu bột đều gần hết sạch, ngày mai cô phải có một bài thi vẽ trên giấy A0 đầu tháng nên không thể đợi chờ được.
Đồng hồ chỉ vừa điểm 7 giờ, cô vội lấy ví tiền, chạy thật nhanh ra khỏi phòng nhưng cũng không quên báo cáo cho hai người bạn cùng phòng của mình. Cô rất hối hả, nhưng rồi lại nhớ ra cửa hàng đồ họa gần nhất ở đây 6 giờ đã đóng cửa nên cô cũng không biết phải đi đâu.
Bàn tay cô với vào trong túi xách vải, thế rồi lại nhắm mắt thở dài ngao ngán vì đã để quên điện thoại trên tủ bàn. Đôi mắt cô dáo dác tìm kiếm khắp nơi trong vô vọng. Ngồi sụp xuống trước cửa phòng bảo vệ kí túc xá, ánh mắt cô chợt va phải chiếc xe hơi màu đen quen thuộc nhưng cũng chẳng dám động đậy vì sợ bị bắt gặp.
- Có ai điên khùng tới đây giờ này làm gì.
Tư Hạ gãi gãi chân, máu cô rất hay hút muỗi, lại còn ngồi trong một góc tối om như vậy. Ngồi hơn 10 phút, mặc dù vẫn còn rất giận nhưng cô quyết định tiến đến chiếc xe trước mặt nãy giờ vẫn im ắng. Gõ gõ cửa kính, cô chỉ nghe tiếng mở cửa xe ghế phụ cô mới nhìn trước ngó sau rồi bước vào.
Nhịp thở đều đặn quen thuộc ập vào tai, cô liền bĩu môi quay sang nhìn lấy gương mặt đang chằm chằm nhìn cô, lại còn có một nụ cười nhẹ trên môi tạo một cảm giác mềm mại cho gương mặt. Bách Triết chỉ nhẹ cầm lấy tay Tư Hạ, xoa xoa mu bàn tay của cô rồi áp sát lòng bàn tay của mình vào mặt của cô.
- Em giận anh đúng không bé?
Tư Hạ giương đôi mắt to tròn che giấu một chút buồn bã nhìn vào con ngươi sâu thăm thẳm của anh, sau đó lại tránh né nó đi, bàn tay nhẹ nhàng gạt bàn tay của anh khỏi gò má của mình.
- Em không giận anh. Chỉ là anh tự ý làm như vậy, em không thoải mái lắm.
Cô nhỏ nhẹ nói, nhưng nhìn thấy gương mặt đang chú tâm lắng nghe của anh thì cô liền muốn nói hết tất cả cảm xúc của mình không muốn che đậy điều gì.
- Anh không cần lên đính chính việc em hẹn hò cùng anh cũng được, anh giả làm người khác, nói rằng anh đang hẹn hò cùng em, vừa phủ nhận em hẹn hò với chính anh, lại vừa thừa nhận em đã trong mối quan hệ khác. Nếu họ lại thấy em đi cùng anh thì sao? Chẳng phải em lại biến thành một người lăng nhăng hay sao?
Bách Triết nghiêm túc ngẫm nghĩ, anh cũng cảm thấy mình làm như vậy thật sự quá vội vàng và ấu trĩ. Lúc vừa đăng bài, anh chỉ nghĩ đến việc phải báo cho tất cả mọi người đều biết cô là hoa đã có chủ, nào ngờ lại rắc rối như vậy. Anh cảm nhận được cô là một người có suy nghĩ rất chín chắn và thông minh, nếu lúc đó anh không lên tiếng, cô chắc chắn cũng sẽ tìm cách để lắng xuống.
Là anh quá vội vã…
- Anh xin lỗi em, sau này có chuyện gì anh cũng sẽ nói với em trước để chúng ta cùng bàn, được chứ?
Anh đưa tay vén những lọn tóc rối trước mặt cô ra sau tai. Có lẽ anh vẫn chưa đủ kinh nghiệm để yêu đương. Tư Hạ nhẹ gật đầu, cô không muốn xé nó thành một cậu chuyện to để cãi nhau với anh. dù sao cũng mới hẹn hò có mấy ngày.
- Em sợ người khác sẽ phát hiện em đang ngồi trong xe của anh.
Bách Triết chỉnh lại dây an toàn, lấy tấm chăn từ ghế sau đặt lên hai đùi của cô. Anh không chút lo lắng sợ hãi, lại còn cười mỉm một cái rồi hôn lên trán cô.
- Không sao đâu. Anh không lộ mặt họ sẽ không biết, xe anh đổi biển số rồi, sau này cũng sẽ đổi biển số rất nhiều lần, mọi chuyện có anh lo hết nên đừng lo lắng.
Tư Hạ không bất ngờ, cô nghịch nghịch chiếc gối cổ trên tay, muốn anh tìm một cửa hàng họa cụ để cô mua một ít, cô không rành đường, cửa hàng gần đó thì đóng cửa. Khi chiếc xe đã lăn bánh, Tư Hạ lúc này mới để ý đến ngoại hình của anh.
Bách Triết vừa tan làm liền chạy đến đây, áo sơ mi đen cùng chiếc quần tây quen thuộc đó vẫn chưa được thay. Tuy vậy, mỗi lúc gàn bên anh cô lại rất dễ chịu vì mùi hương mềm mại trên người của anh.
Tư Hạ bước xuống xe, lập tức chạy nhanh vào cửa hàng đang đông nghẹt khách để tìm kiếm màu bột. Bách Triết tắt máy xe, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đó, thế rồi lại lấy từ ghế sau một chiếc áo khoác đen, mặc nhanh lên người rồi dùng nón áo che lấp đi nửa gương mặt của mình.
- Bé mua hãng xịn vào, không đủ tiền thì anh trả hết cho em.
Tư Hạ đang ngồi xổm trước mặt một kệ màu bột đầy ấp, cô chăm chú xem giá tiền từng loại, thế rồi lại nghe thấy tiếng nói của người đang ngồi bên cạnh với chiếc áo khoác vải mềm đen. Cô nhanh chóng bỏ hai hủ bột trên tay vào giỏ, rồi lại lấy tay che chắn gương mặt của anh lại một cách hoảng hốt.
- Anh không sợ bị phát hiện hả? Trở về xe đợi em đi.
Bách Triết phì cười, kéo hai bàn tay của cô xuống, lộ ra đồng tiền lúm sâu một bên má. Anh ra giấu để cô ghé sát mặt vào người anh để nói chuyện vì ở đây rất ồn ào.
- Anh không sao. Cảnh sát ngầm vẫn được ra ngoài mà, anh không phải thần tượng mà sợ người khác phát hiện đâu.
Tư Hạ che miệng phát ra những tiếng “Ồ ồ” như kiểu bất ngờ, thế rồi lại chăm chú xem giá thành. Anh chăm chú nhìn cô, rồi lại lựa hết tất cả các hãng màu bột xịn bỏ hết vào giỏ của Tư Hạ. Anh còn mua thêm rất nhiều họa cụ khác cho cô như bút chì, gôm hay kể cả các màu vẽ cực kì mắc tiền.
Đứng trước quầy tính tiền, Tư Hạ kiễng chân nói anh hãy tiết kiệm tiền vì chưa được làm nhiệm vụ, Bách Triết không đáp, thậm chí còn đưa ra tấm thẻ ngân hàng xịn xò cho người chủ tiệm.
Bách Triết tuy là “cậu ấm” của một tập đoàn to lớn, tiền nhiều vô kể nhưng số tiền mà anh có là do anh tự kiếm được từ chứng khoán và những tiền thưởng do làm nhiệm vụ từ 8 năm trước. Anh không hề xin tiền từ gia đình kếch xù của mình.
Tư Hạ đeo dây an toàn, nhìn vào bịch đồ to trên đùi mình mà vui vẻ vô cùng. Bách Triết khởi động máy xe nhưng chưa chạy ra khỏi bãi giữ xe, anh lấy trong hộp nhỏ trữ đồ gần bánh lái một chiếc hộp quà nhỏ, lén lút bỏ vào trong túi xách của cô.
Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà của anh, Bách Triết cùng cô bước xuống xe nhưng không để cô chạy về kí túc xá lại mà giữ cô lại bên mình lâu hơn một chút.
- Ngày mai anh nhậm chức rồi, nếu có em ở đó chắc chắn sẽ rất vui đó bé.
Tư Hạ suy nghĩ, cô không nói trước với anh. Lúc cô thi xong liền được về nhưng cũng đã xế chiều, vì vậy nên cô cũng sợ mình sẽ đến không kịp. Đột nhiên nhìn vào gương mặt điển trai của anh bị nón áo che lấp, cô cảm thấy tim đập rất nhanh. Hôm nay anh đã mua cho cô rất nhiều đồ, cho cô cảm thấy rất vui.
Tư Hạ tiến đến ôm chặt người con trai vạm vỡ trước mặt, vòng hẳn hai tay nhưng không thể ôm hết cơ thể to lớn của Bách Triết. Anh xoa lấy đầu cô, ánh mắt anh nhìn thật chặt vào đôi mắt hồn nhiên to tròn của người con gái mình yêu.
Trong vội vã, anh cúi đầu hôn thật sâu vào đôi môi đỏ mọng của cô khiến Tư Hạ cảm thấy bất ngờ nhưng không thể đẩy anh ra. Một sự vội vàng nhưng lại có chút yêu chiều. Cô không phản kháng, nhưng cũng không biết cách hòa hợp với anh. Trong đầu cô dần trở nên mộng mị rồi chìm vào bể tình cùng Bách Triết.
Anh càng hôn lại càng hăng say không nỡ bỏ ra, khoang miệng của cô lại chất chứa rất nhiều vị ngọt khiến anh càng mê đắm. Thế nhưng anh không biết tuy rằng cô đã từng quen Yên Trì nhưng cậu ta lại không phải người cướp đi nụ hôn đầu của cô.
Mãi đến khi phổi cô trở nên yếu đi, anh chỉ luyến tiếc rời đôi môi căng mọng của cô rồi ôm chặt cô vào lòng, gục đầu vào vai cô.
- Mọi người sẽ phát hiện chúng ta đó.
Tư Hạ vẫn chưa lấy lại tinh thần, cô chỉ khẽ hỏi nhưng lại không nghe thấy anh đáp lại. Anh nũng nịu rời lấy cơ thể của cô, bĩu môi một cái tỏ vẻ không muốn rời đi. Tư Hạ cười khúc khích, rồi lại tạm biệt anh chạy nhanh lên phòng. Bách Triết bước vào xe, liếm môi vài cái rồi cười rất tươi, cơ thể nóng bừng như lửa đốt khiến anh phải tháo vài nút áo để giảm thân nhiệt.
Tư Hạ đem trái tim đập thình thịch như muốn nổ tung chạy lên phòng, gò má không tránh khỏi ửng đỏ vì ngại ngùng. Cảm xúc cô lâng lâng, vừa vui lại vừa sợ hãi bị người khác phát hiện. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bản chất thật của Bách Triết.
Anh thật sự không điềm tĩnh hiền lành như cách mà anh thể hiện.
Thực chất anh có thể rất cuồng nhiệt…hoặc là cực kì thích “skinship*”