Phiêu Miểu 5 - Quyển Nhiên Tê

Chương 32



Phường Tấn Xương, chùa Đại Từ Ân.

Trăng lên đầu ngọn liễu.

Bùi Tiên được Võ Hậu triệu về Đại Minh Cung hỏi chuyện, không có mặt tại chùa Đại Từ Ân.

Ba La Mật vào thiền phòng lấy Vô Tự Không Minh Thiền.

Trước đó Ba La Mật nghe theo lời khuyên của Ly Nô, sau khi trở về chùa Đại Từ Ân đã lén ném Vô Tự Không Minh Thiền trong Yến Đường khiến Vi Ngạn rơi vào Ma Cảnh. Sau khi Xứ Tịch mất tích, Ba La Mật đoán có liên quan đến Không Minh Thiền bèn đến Yến Đường tìm lại cuốn sách Vô Tự Không Minh Thiền, giấu trong thiền phòng để đọc. Kết quả cũng vào Ma Cảnh và gặp Vi Ngạn.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu đang chờ Ba La Mật bên ngoài tháp Đại Nhạn.

Vi Ngạn hớn hở chạy đến, nói: “Bạch Cơ, cho ta đi cùng với nhé!”

Nguyên Diệu thấy vậy, vội nói: “Bạch Cơ, nếu Đan Dương chủ động muốn đi, chi bằng để hắn đi, ta sẽ ở lại Đại Hùng Bảo điện cùng các cao tăng tụng kinh, cầu nguyện cho các người.”

Bạch Cơ cười nói: “Vi công tử, xem ra ngài nhớ cảm giác bị yêu ma đuổi bắt rồi.”

Vi Ngạn cười nói: “Hiếm khi gặp chuyện kích thích thế này, không đi một chuyến thì tiếc lắm, hơn nữa đích thân đi cứu hai vị cao tăng còn có thể lập công trước thiên hậu. Bạch Cơ, dẫn ta đi cùng nhé.”

Bạch Cơ nói: “Không được.”

Vi Ngạn hỏi: “Tại sao?”

Bạch Cơ cười nói: “Vì việc lập công lĩnh thưởng trước thiên hậu, một mình ta là đủ rồi.”

Vi Ngạn không vui nói: “Con cáo già!”

Bạch Cơ cười nói: “Cảm ơn Vi công tử đã khen.”

Nguyên Diệu nói: “Bạch Cơ, nếu một mình ngài đủ rồi, vậy tiểu sinh không cần đi nữa được không?”

“Hiên Chi chắc chắn phải đi.”

“Tại sao?”

“Bởi vì Hiên Chi không thể chỉ nhận lương mà không làm việc.”

“Nói đến lương, Bạch Cơ, hôm nay là ngày phát lương, hình như ngươi chưa phát!”

“Ôi chao, Ba La Mật thiền sư đến rồi!”

“Bạch Cơ, lương của ta!”

“Hiên Chi, chúng ta phải mau đi cứu hai vị cao tăng! Những chuyện nhỏ nhặt này đừng nhắc nữa.”

“Ôi!”

Ba La Mật lấy ra cuốn Vô Tự Không Minh Thiền, giao cho Bạch Cơ.

Bạch Cơ cầm cuốn Vô Tự Không Minh Thiền, mắt lấp lánh ánh sáng u ám.

“Đi thôi, Hiên Chi.”

“Được rồi.”

Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ba La Mật vào tháp Đại Nhạn còn Vi Ngạn quay về Yến Đường.

Bạch Cơ lên từng tầng một, cuối cùng lên đến đỉnh tháp.

Nguyên Diệu không kìm được hỏi: “Bạch Cơ, tại sao phải lên đỉnh tháp?”

Bạch Cơ đáp: “Đỉnh tháp yên tĩnh hơn, không ai quấy rầy.”

Ba La Mật lo lắng nói: “Không biết sư phụ thế nào rồi, ta thật muốn mau chóng đi cứu người.”

Bạch Cơ nói: “Thiền sư đừng vội, phải đợi đúng thời gian.”

Bạch Cơ đi dạo trong tháp Đại Nhạn, ngắm nhìn những kinh điển Lá Bối và báu vật Phật giáo mà Huyền Trang mang về từ Tây Vực.

Trong tháp Đại Nhạn, mỗi tầng đều thờ một bức tượng Phật.

Tầng thứ bảy thờ Kim Phật với dung mạo trang nghiêm và thần thái từ bi. Kim Phật ngồi kiết già trên tòa sen nghìn cánh, bên dưới tòa sen còn khắc các họa tiết cát tường như cá vàng, lọng báu, hoa cái, bình báu và vô tận kết.

Bạch Cơ đứng trước Kim Phật, nói: “Mượn ngài một vật, khi quay lại sẽ hoàn trả.”

Một lát sau, Bạch Cơ rời khỏi Kim Phật.

Nguyên Diệu muốn biết Bạch Cơ đã mượn gì bèn đến kiểm tra Kim Phật. Xem đi xem lại, chỉ thấy tượng Phật vẫn nguyên vẹn, không thiếu thứ gì.

Trăng tròn lên cao, đất trời tĩnh lặng.

Bạch Cơ đặt cuốn Vô Tự Không Minh Thiền xuống đất.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, rọi lên cuốn sách Vô Tự Không Minh Thiền.

Bạch Cơ lẩm nhẩm trong miệng, trên cuốn sách Vô Tự Không Minh Thiền dần hiện ra những dòng chữ.

“Nam Mô Phật Đà Da!”

“Nam Mô Tăng Già Da!”

“Nam Mô Đạt Ma Da!”

...

Chẳng mấy chốc, những chữ ấy xoắn lại như rắn, dần biến thành một chữ “Ma”.

Nguyên Diệu chỉ thấy trước mắt tối sầm, cơ thể đột nhiên rơi vào hư không, bên tai nghe tiếng gió vù vù, rơi nhanh xuống dưới.

“A a a...”

Không lâu sau, Nguyên Diệu rơi xuống đất, Ba La Mật cũng rơi cạnh hắn.

Xung quanh mờ mịt khói trắng, rừng đá hiện ra lờ mờ trong sương.

Nguyên Diệu vừa đứng dậy, vừa nhìn quanh nhưng không thấy Bạch Cơ.

Nguyên Diệu vội hỏi: “Nhị cữu, Bạch Cơ đâu? Nàng ấy không rơi xuống cùng chúng ta sao?”

Ba La Mật bị ngã đến hoa mắt, mơ màng nói: “Không biết, ta không để ý.”

Chẳng lẽ lại bị Bạch Cơ lừa nữa sao? Con rồng yêu xảo trá đó không muốn tự mình đến vùng đất ma hiểm nguy này, mà lại đưa hắn và Ba La Mật đến đây?!

Nguyên Diệu đang định nổi giận thì thấy trong sương mù xuất hiện một con cá chép khổng lồ màu đỏ.

Cá chép đỏ bơi lượn trong sương như thể đang bơi trong nước, dáng vẻ uyển chuyển đẹp đẽ, đuôi cá như chiếc váy xòe ra.

Bạch Cơ ngồi trên lưng cá chép, vẫy tay gọi Nguyên Diệu và Ba La Mật, nói: “Hiên Chi, thiền sư, mau lên đây.”

Nguyên Diệu kinh ngạc, nói: “Bạch Cơ, sao lại có một con cá?”

Bạch Cơ cười nói: “Cá là một trong tám bảo vật của Phật giáo, đại diện cho huệ nhãn có thể thấu suốt bản chất của sự vật. Cá bơi trong nước, thông suốt vô ngại, có thể nhìn xuyên qua bùn đục nhờ có đôi mắt huệ nhãn. Chúng ta cần mượn huệ nhãn của con cá chép này để xuyên qua màn sương mù, tìm kiếm sự thật.”

Nguyên Diệu và Ba La Mật ngồi lên lưng cá chép đỏ.

Cá chép đỏ vẫy đuôi chở Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ba La Mật lướt qua rừng đá trong màn sương mù.

Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ, con cá này ngài lấy từ đâu thế?”

Bạch Cơ cười nói: “Mượn từ tượng Phật trong tháp Đại Nhạn.”

Nguyên Diệu bừng tỉnh, lúc này mới hiểu ra trước đó Bạch Cơ mượn thứ gì từ tượng Phật. Dưới tòa sen của tượng Phật thiếu một bức chạm khắc cá, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.

Ba La Mật nói: “Muốn tìm sư phụ, không cần cá, ta có thể dùng pháp thuật tìm dấu vết.”

Bạch Cơ nói: “Cá chép này không phải để tìm thiền sư Xứ Tịch, mà để tìm sự thật trong Không Minh Thiền.”

Ba La Mật ngạc nhiên, nói: “Chúng ta bây giờ không đi tìm sư phụ sao?”

Bạch Cơ nói: “Thiền sư đừng vội, sự thật mới là then chốt. Khi tìm ra sự thật, thiền sư Xứ Tịch cũng sẽ được cứu.”

Ba La Mật suy nghĩ một chút, nói: “Được! Ngài lớn tuổi hơn ta… không, sống lâu hơn ta, ta nghe ngài!”

Cá chép đỏ lướt qua rừng đá trong màn sương mù, đuôi cá tung bay như váy.

Nguyên Diệu phát hiện trong màn sương mù đột nhiên xuất hiện nhiều hình ảnh mờ ảo.

Dưới một gốc cây bồ đề xanh tươi, có hai vị tăng nhân ngoại quốc đang đối thoại, một người là lão giả, một người là trung niên.

Tăng nhân trung niên mũi cao, mắt xanh sáng ngời.

Tăng nhân trung niên cung kính nói: “Sư phụ, đệ tử đã hiểu rõ chân lý Phật pháp. Bốn bể trong thiên hạ, đất trời rộng lớn, đệ tử nên đi đâu để truyền pháp?”

Lão tăng nói: “Bồ Đề Đạt Ma, ngươi có thể đến Trấn Đán* truyền pháp, đi về phương Bắc sẽ thành đại đạo.”

* Trấn Đán: Tên gọi Trung Quốc trong thời cổ đại của người Ấn Độ.

Tăng nhân trung niên nói: “A Di Đà Phật! Đệ tử tuân theo lệnh sư phụ.”

Tăng nhân trung niên lên thuyền đi về phía Đông, trên đường đi thấy nhân gian như lò lửa, chúng sinh như ma quỷ, dân chúng ngu muội, không biết đến chân lý Phật pháp. Người ta tàn sát lẫn nhau làm đủ những chuyện xấu xa độc ác, cả thế giới như địa ngục, tràn ngập máu tanh và tội ác. Ông vượt qua muôn vàn khó khăn, gian khổ đi về phía Bắc, lại gặp tai nạn trên biển, chín lần chết một lần sống.

Cá chép đỏ tiếp tục bơi về phía trước, dáng vẻ uyển chuyển.

Nguyên Diệu thấy nhiều hình ảnh mờ ảo.

Đạt Ma gặp Lương Vũ Đế.

Lương Vũ Đế hỏi: “Quả nhân xây dựng hàng ngàn ngôi chùa Phật. Dám hỏi đại sư, quả nhân có công đức gì?”

Đạt Ma nói: “A Di Đà Phật! Không có công đức gì.”

Lương Vũ Đế tức giận, phủi tay bỏ đi.

Đạt Ma thất vọng rời khỏi Nam triều, chèo một tấm ván qua sông, tiếp tục đi về phía Bắc.

Lương Vũ Đế sau khi hiểu ra chân lý công đức, dẫn người đuổi theo Đạt Ma, muốn giữ ông lại. Lương Vũ Đế đuổi đến bờ sông thì thấy Đạt Ma chèo tấm ván lướt đi trong dòng nước cuồn cuộn, biến mất nơi cuối trời.

Đạt Ma vượt qua muôn vàn khó khăn, đến Lạc Dương Tung Sơn, ông ngồi thiền đối diện với vách đá ở chùa Thiếu Lâm, ngày ngày suy ngẫm, tham ngộ đại đạo.

Suốt chín năm trời.

Người ta thấy vị tăng ngoại quốc này suốt ngày ngồi đối diện với vách đá nên đặt cho ông biệt danh “Bích Quán Bà La Môn”.

Đạt Ma đắc đạo, bắt đầu truyền bá Phật pháp, phổ độ chúng sinh.

Cá chép đỏ bơi qua một ngọn núi, đuôi cá vẫy giữa không trung, dáng vẻ uyển chuyển.

Nguyên Diệu lại thấy một số hình ảnh mờ ảo.

Trong những hình ảnh này, Đạt Ma đang tranh luận Phật pháp với hai vị tăng nhân.

Đạt Ma từ trung niên biến thành ông lão, suốt đời ông tranh luận không ngừng với hai vị tăng nhân này.

Hai vị tăng nhân này, một người mặc áo cà sa xanh sang trọng, tay cầm chuỗi tràng hạt bồ đề một trăm lẻ tám hạt. Một người mặc áo cà sa màu trà, trên áo đính đầy ngọc quý.

Ba La Mật không nhịn được nói: “Đây là ba vị tăng nhân biến thành ma vật… vị tăng nhân tên Đạt Ma đó thật kỳ lạ, rõ ràng hóa thành ma vật nhưng lại ra hiệu chỉ đường, dẫn ta và Nguyên Diệu thoát khỏi ma cảnh.”

Nguyên Diệu nói: “Người tặng thiền sư Xứ Tịch cuốn Không Minh Thiền cũng là đại sư Đạt Ma. Bạch Cơ, rốt cuộc là chuyện gì?”

Bạch Cơ nói: “Hai vị tăng nhân đó một là Lưu Chi Tam Tạng, một là Quang Thống Luật Sư, họ và Đạt Ma tổ sư do khác biệt tông phái, suốt đời tranh luận, truyền bá thiền lý và giáo lý của mình. Có truyền thuyết nói rằng Lưu Chi Tam Tạng và Quang Thống Luật Sư vì ghen tỵ mà đầu độc Đạt Ma tổ sư. Ta cho rằng đó là lời đồn vô căn cứ do tranh chấp tông phái trong Phật giáo tạo ra nhưng từ Không Minh Thiền mà xem, ba vị đại sư đến chết vẫn kiên trì đại đạo của mình, không hề nhượng bộ.”

Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh, nói: “Ba vị đại sư tranh luận đến chết sao?”

Bạch Cơ nói: “Không chỉ là tranh luận đến chết, mà ngay cả chết rồi vẫn còn tranh luận không ngừng.”

Ba La Mật kinh ngạc: “Những thiền sư này điên rồi sao? Mọi người đều ăn chay, chẳng ai ăn thịt, không biết có gì đáng để tranh luận.”

Bạch Cơ nói: “Liên quan đến đạo lớn và niềm tin, chỗ đáng tranh luận thì nhiều lắm.”

Nguyên Diệu nói: “Tiểu sinh không rành về Phật môn, xin hỏi ai tranh thắng được?”

Bạch Cơ nói: “Không ai thắng, cũng không ai thua, đạo lớn ngàn cửa, vạn pháp thành tông.”

*

Đúng lúc này, cá chép đỏ chuyển một vòng, rẽ vào một vùng sương mù dày đặc hơn.

Bạch Cơ nhìn chăm chú vào tận cùng hư không.

Chẳng bao lâu sau, từ hư không, một vị hòa thượng ngoại quốc cầm đèn từ từ bước ra. Ông có mũi cao, mắt xanh, ánh mắt buồn bã, mặc chiếc áo cà sa che vai phải.

Bạch Cơ hành lễ Phật, nói: “Đạt Ma Tổ Sư.”

Nguyên Diệu và Ba La Mật nghe vậy, vội vàng hành lễ Phật.

Đạt Ma nhìn Bạch Cơ, ánh mắt buồn bã, ông đưa tay chỉ vào một hướng.

Nguyên Diệu nhìn theo hướng đó, chỉ thấy một đám sương mù.

Ba La Mật cũng ngơ ngác nhìn.

Bạch Cơ nhìn về hướng đó, dường như thấy gì đó, mặt lộ vẻ kinh hãi.

Bạch Cơ nói: “Hóa ra là vậy. Có vẻ như Tịnh Quang thiên nữ không phải điềm lành, triều đại Nữ Đế cũng sẽ không kéo dài, nhiều nhất không quá hai mươi năm. Từ dấu hiệu này, năm mươi ấm ma sẽ mượn ‘Kinh Đại Vân’ mà hiện ra thế gian làm loạn lòng người, đây là điều tồi tệ nhất.”

Miệng Đạt Ma khẽ động, phía sau ông mây biến hóa, hình thành chữ “Diệt.”

Bạch Cơ nói: “Hóa ra đây là lý do ngài tặng cho Xứ Tịch Không Minh Thiền. Nhưng ngài chắc chắn muốn diệt sao? Chân thân của ngài đã thành Tam Muội Ma. Không Minh Thiền diệt, ngài cũng sẽ biến mất khỏi thế gian, từ đó không còn tồn tại.”

Đạt Ma mỉm cười, chữ phía sau ông dần biến thành chữ “Không.”

Bạch Cơ nói: “Thôi được, tam giới vốn dĩ chẳng có gì, bất kể là ai, đều từ không mà đến, về không mà đi.”

Đạt Ma gật đầu.

Bạch Cơ nói: “Thế gian vạn sự, đều có cái giá của nó. Ta thỏa mãn nguyện vọng của ngài, ngài dùng gì để trao đổi?”

Ngọn đèn trong tay Đạt Ma bỗng biến thành một đóa hoa năm cánh, cánh hoa tinh khiết như đóa sen kỳ diệu.

Đạt Ma nhặt hoa, mỉm cười rồi biến mất.

Trong sương trắng chỉ còn lại một đóa hoa năm cánh.

Bạch Cơ đưa tay ra, đóa hoa năm cánh bay vào tay nàng.

Bạch Cơ cười nói: “Một hoa nở năm cánh, quả nhiên là một bảo vật.”

Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ, tiếp theo, chúng ta đi đâu?”

Ba La Mật nói: “Đương nhiên là đi cứu sư phụ.”

Bạch Cơ cười nói: “Thiền sư, ngài nhìn kỹ xem, sư phụ của ngài đang ở đây mà.”

“Gì cơ?”

“Ở đâu thế?”

Nguyên Diệu và Ba La Mật quay đầu nhìn khắp nơi, chỉ thấy sương mù mờ mịt.

Cá chép đỏ nhả ra một bong bóng, bong bóng dần lớn rồi vỡ tan.

Mọi sự hữu vi như mộng ảo, bọt bóng như sương cũng như điện nên được xem như thế.

Sương mù tan đi, rừng đá hiện ra, năm vị hòa thượng ngồi tĩnh tọa trên đỉnh núi đá, đang tham thiền. Năm vị hòa thượng này là Đạt Ma, Lưu Chi Tam Tạng, Quang Thống Luật Sư, Huyền Trang và Xứ Tịch.

Cá chép đỏ chở Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ba La Mật bơi trong hư không, lượn lờ trên đầu Đạt Ma, Lưu Chi Tam Tạng, Quang Thống Luật Sư, Huyền Trang và Xứ Tịch.

Đạt Ma, Lưu Chi Tam Tạng, Quang Thống Luật Sư, Huyền Trang và Xứ Tịch dường như bị sương mù che mắt, không nhìn thấy cá chép đỏ.

Nguyên Diệu nhìn Đạt Ma đang ngồi tĩnh tọa trên đỉnh núi đá, nói: “Bạch Cơ, tại sao lại có hai vị Đạt Ma đại sư?”

Bạch Cơ nói: “Vị này mới là chân thân nhưng đã bị tà kiến nhập thể, tham thiền nhập ma. Vị Đạt Ma Tổ Sư vừa rồi là do hoa năm cánh biến thành là linh trí của ông ấy khi nhặt hoa cười. Dù Đạt Ma Tổ Sư có nhập ma, linh trí vẫn muốn cứu chúng sinh, độ chúng sinh! Tuy hành vô tướng mà độ chúng sinh là hành Bồ Tát.”

Nguyên Diệu cảm thán trong lòng.

Con cá chép đỏ bơi đến phía trên chỗ Xứ Tịch, Bạch Cơ đang đứng quan sát và suy nghĩ.

Ba La Mật không thể kiềm chế, nhảy vọt xuống.

"Sư phụ ơi, con đến cứu sư phụ đây!"

Bạch Cơ vội nói: "Thiền sư không được! Hỏng rồi, lần này lộ rồi! Ta vốn định âm thầm hành động!"

Khi Ba La Mật nhảy xuống, Đạt Ma, Lưu Chi Tam Tạng, Quang Thống Luật Sư, Huyền Trang, và Xứ Tịch lập tức nhìn thấy con cá chép đỏ, cũng như Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Ba La Mật.

Xứ Tịch vui mừng: "Ba La Mật! Cuối cùng các ngươi cũng đến!"

Huyền Trang chắp tay lại, nói: "A Di Đà Phật!"

Đạt Ma, Lưu Chi Tam Tạng, và Quang Thống Luật Sư đều nhìn nhau, sau đó dần dần hóa thành đá.

Ba vị cao tăng biến thành ba Tam Muội Ma. Hình dáng của Tam Muội Ma giống như con chó ác, to lớn như núi, toàn thân phủ lông đen, một cái răng nanh sắc nhọn, và một con mắt khổng lồ màu đỏ máu.

Tam Muội Ma há miệng lớn, lộ ra những cái răng nanh, lao tới con cá chép đỏ.

"Grrrrr..."

"Grrrrr..."

"Grrrrr..."

Nguyên Diệu sợ đến đứng ngây ra.

Bạch Cơ thấy vậy, đột nhiên biến thành một con rồng khổng lồ.

Rồng trắng bay lên không trung, bay lượn giữa không trung. Nó gầm rú như sấm, râu tóc dựng ngược, miệng phun lửa địa ngục đỏ rực, thiêu đốt Tam Muội Ma.

Ba con quái vật bị lửa rồng thiêu đốt, trong ngọn lửa vùng vẫy, lúc thì phát ra tiếng gầm rú như dã thú, lúc thì lại niệm kinh.

"Quan Tự Tại Bồ Tát, hành thâm Bát Nhã Ba La Mật Đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách! Ba la yết đế, ba la tăng yết đế bồ đề ta bà ha!”

"Bồ Đề Tát Đỏa, y Bát Nhã Ba La Mật Đa cố, tâm vô quái ngại, vô quái ngại cố! Vô hữu khủng bố, viễn ly điên đảo mộng tưởng, cứu cánh Niết Bàn, Ba la yết đế, ba la tăng yết đế bồ đề ta bà ha!"

"Tam thế chư Phật, y Bát Nhã Ba La Mật Đa cố, đắc A Nậu Đa La Tam Miệu Tam Bồ Đề, cố tri Bát Nhã Ba La Mật Đa, năng trừ nhất thiết khổ, chân thật bất hư. Ba la yết đế, ba la tăng yết đế bồ đề ta bà ha!"

Ba La Mật ngơ ngác nói: "Ba La Mật? Những con quái vật này sắp bị thiêu chết còn gọi ta làm gì?"

Xứ Tịch nói: "A Di Đà Phật! Phật từ bi! Ba La Mật, chúng đang niệm kinh, không phải gọi ngươi. Bình thường bảo ngươi bớt ăn đi, niệm kinh nhiều hơn, ngươi đều không nghe, mau im lặng đi để người khác khỏi cười chê ngươi."

Trong tiếng niệm kinh, ba con quái vật trong ngọn lửa thân hình bỗng tăng vọt, đột nhiên lớn gấp mười lần.

Ba con quái vật mắt đỏ như máu, cùng nhau lao tới Rồng trắng.

"Grrrr..." Rồng trắng gầm lên như sấm, quay người phun ra một ngọn lửa địa ngục mạnh mẽ hơn nữa.

Ba con quái vật vùng vẫy trong ngọn lửa, thân chúng đột nhiên nứt ra như núi lửa phun trào.

Rồng trắng thấy vậy, vội vàng gầm lên: "Không ổn rồi! Tam Muội Ma sắp tự thiêu, toàn bộ Không Minh Thiền sẽ bị biển lửa nuốt chửng, tro bụi biến mất! Hiên Chi, các ngươi mau cưỡi cá chép rời khỏi đây đi!"

Rồng trắng thoắt ẩn muốn rút lui, ba con quái vật như kẻ theo đuôi, cùng nhau bao vây lấy nó.

Rồng trắng gầm lên một tiếng, lao vào ba con quái vật chiến đấu ác liệt.

Nguyên Diệu nghe thấy Không Minh Thiền sắp tan thành mây khói, vội cúi đầu nhìn Huyền Trang, Xứ Tịch, Ba La Mật.

Huyền Trang chắp tay lại, miệng lẩm nhẩm, đôi chân hóa đá của ông ta trên thân dần dần bong tróc, dần dần hồi phục lại như bình thường.

Huyền Trang đứng dậy, màn sương trắng xung quanh dần dần chuyển sang đỏ, biến thành ngọn lửa.

Trên một đỉnh núi khác, đôi chân hóa đá của Xứ Tịch vẫn còn dính liền với đỉnh núi.

Nhìn thấy ánh sáng đỏ rực khắp nơi, Xứ Tịch không thể động đậy, không khỏi lo lắng. Ba La Mật càng lo lắng hơn, nó thi triển nhiều pháp thuật nhưng không thể phục hồi đôi chân của Xứ Tịch.

Ba La Mật lo lắng đến mức xoay quanh.

Xứ Tịch nhìn thấy sương trắng hóa thành ngọn lửa, nói: "Thôi rồi, hôm nay không thể thoát thân, ta tự hy sinh thân mình vì Phật. A Di Đà Phật! Ba La Mật, ngươi mau đi đi, sau này sư phụ không còn nữa, ngươi phải tự lo liệu, nhớ bớt ăn lại, để khỏi bị người ta chê bai."

"Không! Sư phụ ơi!"

"Ba La Mật, ngươi luôn thích ăn khoai môn, chùa của chúng ta nghèo, không mua được nhiều. Ta ở dưới núi tìm nhà nông xin được một ít hạt giống, vốn định sau khi trở về từ Trường An sẽ trồng ở đất chùa, đợi khoai môn chín ngươi có thể ăn thỏa thích. Xem ra, ngươi phải tự trồng rồi. Ngươi mau đi đi!"

Ba La Mật khóc lớn: "Sư phụ ơi..."

Không biết từ lúc nào, Huyền Trang đã leo lên từ dưới núi, đến bên cạnh Xứ Tịch.

Huyền Trang ngồi xuống, dùng tay chạm vào đôi chân hóa đá của Xứ Tịch, miệng lẩm nhẩm.

Một tia sáng vàng lướt qua, đá trên chân của Xứ Tịch dần dần bong ra, đôi chân hồi phục như thường.

Xứ Tịch đứng dậy, chắp tay niệm Phật: "A Di Đà Phật! Đa tạ Thiền sư Huyền Trang đã cứu mạng!"

Ba La Mật ngạc nhiên hỏi: "Lão hòa thượng này còn có chút bản lĩnh, lại biết pháp thuật?!"

Xứ Tịch vội nói: "Ba La Mật, không được vô lễ!"

Huyền Trang mỉm cười, nói: "A Di Đà Phật! Bần tăng nếu không có chút bản lĩnh, sao có thể một mình tây du năm vạn dặm, còn mang về được chân kinh?"

Ba La Mật hỏi: "Lão hòa thượng, ngươi đã có bản lĩnh thoát thân, sao trước đó không cùng sư phụ chạy trốn?"

Huyền Trang nói: "A Di Đà Phật! Thời cơ chưa đến, không thể thoát được."

Cá chép đỏ chở Nguyên Diệu bơi xuống, Huyền Trang, Xứ Tịch và Ba La Mật vội vàng lên ngồi.

Cá chép đỏ chở Nguyên Diệu, Huyền Trang, Xứ Tịch và Ba La Mật bơi nhanh trong biển lửa.

Xung quanh đã là ngọn lửa rực cháy, mặt đất dần dần nứt ra, tuôn trào nham thạch đỏ như lửa. Nguyên Diệu chỉ cảm thấy nhiệt khí hừng hực, tóc dường như bị cháy xém, hít thở khó khăn, mồ hôi tuôn ra như tắm.

Nguyên Diệu nhìn xuống dưới thì thấy trong các khe nứt dưới đất, xuất hiện vô số ma quái hình thù kỳ dị. Chúng di chuyển chậm chạp, cơ thể phủ đầy nham thạch đỏ rực, hình dạng đáng sợ.

Nguyên Diệu hoảng sợ.

Huyền Trang nói: "A Di Đà Phật! Đây là chân tướng của Không Minh Thiền. Năm mươi ma quỷ do tà kiến sinh ra, xâm thực nhân tâm làm mê loạn tính người, tuyệt đối không thể để chúng xuất hiện ở nhân gian."

Nguyên Diệu vội vàng tìm kiếm Bạch Cơ.

Trên bầu trời, rồng trắng vẫn đang chiến đấu với Tam Muội Ma, ba con ma đã biến thành màu đỏ rực.

"Phụt..."

"Phụt..."

"Phụt..."

Ba tiếng nổ vang trời, Nguyên Diệu chỉ cảm thấy bị thứ gì đó thổi bay, cả người tung lên không trung.

Trước mắt Nguyên Diệu lửa cháy bập bùng, đỏ rực lan tràn. Hắn cảm thấy Huyền Trang, Xứ Tịch và Ba La Mật dường như cùng hắn bay lên không nhưng lại không thể nhìn rõ.

Nguyên Diệu chỉ cảm thấy xung quanh ngày càng nóng như rơi vào biển lửa.

Bất chợt, một tia sáng trắng chói lòa lướt qua.

Nguyên Diệu nhắm mắt lại vì quá chói nhưng nghe thấy tiếng của Bạch Cơ bên tai.

"Phù, cuối cùng cũng kịp."

Nhiệt độ nóng bỏng biến mất, cái nóng biến mất, trước mắt không còn màu đỏ máu và trắng xóa.

Nguyên Diệu rơi xuống đất, mông đau điếng.

"Ôi chao! Sắp chết mất thôi!"

"A Di Đà Phật! Đây là đâu?"

"Ôi! Đập đầu rồi, đau chết mất!"

"A Di Đà Phật!"

Nguyên Diệu mở mắt ra thì thấy mình đã ở trong tháp Đại Nhạn. Huyền Trang, Xứ Tịch và Ba La Mật cũng ngã bên cạnh hắn nhưng không thấy bóng dáng Bạch Cơ đâu.

Bên trong tháp Đại Nhạn vẫn giống như lúc mới vào Không Minh Thiền.

Một cuốn sách Vô Tự Không Minh Thiền nằm phẳng dưới ánh trăng.

Nguyên Diệu hốt hoảng nói: "Bạch Cơ đâu? nàng không trở về sao?"

Xứ Tịch nói: "A Di Đà Phật! Dường như Long thí chủ không ra ngoài được..."

Ba La Mật nói: "Ta thấy rồi, rồng trắng đưa chúng ta ra ngoài nhưng lại bị ba con ma toàn thân bốc lửa kia quấn lấy, không thể ra ngoài."

Nguyên Diệu nghe vậy, nhảy lên chộp lấy cuốn sách Vô Tự Không Minh Thiền trên mặt đất.

"Cái gì?! nàng còn ở bên trong, ta cũng phải vào!"

Dưới ánh trăng, cuốn sách Vô Tự Không Minh Thiền dần dần tan biến, hóa thành tro tàn.

Nguyên Diệu quỳ bên cạnh cuốn sách Vô Tự Không Minh Thiền, hoảng hốt nói: "Cuốn sách này sao lại biến mất?"

Huyền Trang chắp tay niệm Phật: "A Di Đà Phật! Sách Vô Tự Không Minh Thiền biến mất, ma cảnh đã thành tro tàn, không ai có thể vào Không Minh Thiền, cũng không ai có thể ra ngoài."

Bạch Cơ không thể ra ngoài, nàng cũng theo ma cảnh mà hóa thành tro tàn sao? Tim Nguyên Diệu như bị lưỡi dao sắc nhọn cắt đi một miếng, máu chảy đầm đìa, đau đớn không thể thở nổi. Hắn đưa tay chộp lấy cuốn sách còn lại nhưng chỉ nắm được một ít tro bụi.

Bạch Cơ không thể trở về!

Nguyên Diệu buồn bã, bật khóc nức nở.

Xứ Tịch và Ba La Mật cũng không kìm được nỗi đau lòng.