Bạch Cơ và Nguyên Diệu rời khỏi Phiêu Miểu các, đi ra khỏi hẻm, lên đường phố.
Dưới ánh trăng lưỡi liềm, phố phường yên tĩnh.
Đi một lúc thì Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ, chúng ta đi đâu vậy?”
“Chùa Thanh Long.” Bạch Cơ đáp.
Nguyên Diệu chùng mặt xuống, khổ sở nói: “Chùa Thanh Long cách chợ Tây xa thế, chẳng lẽ là đi bộ sao? Nếu giữa đường có người thấy tiểu sinh mặc long bào thì dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.”
Bạch Cơ che miệng cười: “Hiên Chi đã mặc long bào rồi, dù thế nào cũng không rửa sạch được, đừng lo lắng nữa. Nhưng chùa Thanh Long thực sự quá xa, nếu đi bộ thì lúc về trời đã sáng rồi.”
Nguyên Diệu đề nghị: “Hay là để tiểu sinh gọi Ly Nô đến, để nó chở chúng ta đi.”
Bạch Cơ cười quỷ quyệt: “Nếu ngươi không sợ bị nó ăn thì cứ gọi.”
Tiểu thư sinh im lặng.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi qua một ngôi nhà có cửa đỏ và tượng thú bằng đá, Nguyên Diệu vì mặc long bào nặng nề nên đi lại khó khăn, thật sự không thể đi nổi nữa, dựa vào tượng thú bằng đá thở hổn hển: “Tiểu sinh thật sự không đi nổi nữa…”
“Này, ngươi là ai thế? Sao lại mặc long bào của Thái Tông?” Một giọng nói trầm hùng đột ngột vang lên.
Nguyên Diệu tưởng là cấm quân tuần tra, sợ quá bèn nấp sau tượng thú bằng đá.
Nguyên Diệu nhìn xuống, phát hiện mình đang đạp lên một cái đuôi giống đuôi hươu. Hắn ngẩng lên theo cái đuôi, thấy một con vật kỳ lạ, đối diện với đôi mắt to như đèn lồ ng. Đó là một con vật có đầu rồng, móng ngựa, mắt sư tử, lưng hổ, eo gấu, vảy rắn.
“Á!” Nguyên Diệu nhảy lùi lại, hít một hơi lạnh. Tượng kỳ lân mà hắn dựa vào sống lại rồi sao?
Kỳ lân trừng mắt nhìn Nguyên Diệu, tức giận nói: “Này, ngươi đạp lão phu đau lắm đó!”
“Ờ, xin lỗi.” Nguyên Diệu xin lỗi.
“Hừ, xin lỗi có ích gì?” Kỳ lân rất tức giận, muốn phun lửa đốt Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu sợ hãi trốn sau lưng Bạch Cơ.
Kỳ lân nhìn thấy Bạch Cơ thì nói: “Thì ra là Bạch Cơ.”
Bạch Cơ cười: “Đây là nô lệ mới mua của ta, hắn hơi vụng về, mong thánh quân kỳ lân đừng trách.” Bạch Cơ lấy ra một chiếc vòng khảm vàng ngọc bích đưa cho kỳ lân: “Ta có một chiếc vòng khảm vàng ngọc bích, rất hợp với vẻ oai phong của thánh quân, mong ngài nhận lấy, coi như là lễ tạ lỗi.”
Kỳ lân rất thích chiếc vòng khảm vàng ngọc bích này, rất vui nhưng hơi ngại ngùng, rồi vẫn vui vẻ nhận lấy: “Bạch Cơ khách sáo rồi, không công bất nhận lộc, món đồ quý giá thế này, lão phu sao dám nhận?”
Bạch Cơ che miệng cười: “Ta đang đi đến chùa Thanh Long, nhưng đường xa quá…”
Kỳ lân nhiệt tình nói: “Lão phu đi nhanh, để ta chở ngươi một đoạn.”
Bạch Cơ che miệng cười: “Ngài là bán thần, làm thế này thật ngại quá.”
Kỳ lân nói: “Bán thần gì chứ, chỉ là tọa kỵ của thần tiên thôi. Bạch Cơ đừng khách sáo, lão phu cũng rảnh rỗi, cứ để ta chở ngươi một đoạn.”
Bạch Cơ cười: “Vậy đa tạ thánh quân.”
Kỳ lân chở Bạch Cơ và Nguyên Diệu, bốn móng đạp lên mây lành đi về phía chùa Thanh Long ở Lạc Du Nguyên.
Gió rít bên tai, cảnh phố xá lùi nhanh ra sau, Nguyên Diệu há hốc miệng kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên hắn ngồi trên lưng kỳ lân, sợ bị ngã xuống bèn bám chặt lấy vảy kỳ lân.
Kỳ lân tức giận, quay đầu phun lửa vào tiểu thư sinh: “Đau chết mất! Thằng nhóc thối, ngươi muốn bứt hết vảy của lão phu sao?!!”
Cửa Diên Hưng, phường Tân Xương.
Kỳ lân dừng trước chùa Thanh Long, yên lặng không một tiếng động.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu xuống đất. Kỳ Lân nói với Bạch Cơ: “Ngươi đến chùa Thanh Long chắc chắn là vì viên Long Châu trong Tàng Kinh Các đúng không? Trong Chùa Thanh Long không chỉ có kết giới của Phật Đà, mà trong Tàng Kinh Các còn có tám vị Kim Cang La Hán canh giữ, ngăn chặn yêu quái xâm nhập để lấy Long Châu. Pháp thuật của ngươi mạnh như thế nhưng e rằng cũng không vào được.”
Bạch Cơ cười nói: “Không sao, ta có thể vào được.”
“Vậy được, lão phu sẽ chờ các ngươi ở đây.” Kỳ Lân nói.
“Hiên Chi chúng ta đi nào.” Bạch Cơ dẫn Nguyên Diệu tiến đi về phía chùa Thanh Long.
Cổng chùa Thanh Long đóng chặt, Nguyên Diệu đang lo lắng Bạch Cơ lại bắt hắn trèo tường, thì Bạch Cơ đã lấy ra hai người giấy ra, đưa một người giấy cho Nguyên Diệu: “Hiên Chi, cột một sợi tóc vào người giấy này đi.”
Nguyên Diệu tuy không hiểu vì sao phải làm vậy nhưng vẫn làm theo. Bạch Cơ cũng nhổ một sợi tóc, cột vào cổ người giấy. Nguyên Diệu đưa người giấy có cột tóc cho Bạch Cơ, Bạch Cơ thổi một hơi vào hai người giấy.
Hai người giấy đáp xuống đất biến thành hai người không có ngũ quan. Nhìn từ hình dáng và trang phục, một là Bạch Cơ, một là Nguyên Diệu. Hai người giấy tiến về chùa Thanh Long, vừa chạm vào cổng chùa thì bốc cháy, trong chớp mắt hóa thành tro. Đồng thời, hai cánh cổng đóng chặt cửa chùa cũng mở ra.
Bạch Cơ bước vào chùa, Nguyên Diệu vội vàng theo sau.
Bạch Cơ dẫn Nguyên Diệu đi qua Đại Hùng Bảo Điện, xuyên qua tăng xá, đến Tàng Kinh Các. Nguyên Diệu đứng trước Tàng Kinh Các, thấp thoáng cảm thấy có một không khí trang nghiêm khó tả trong tòa các cổ kính này, tựa như có khí tím bao quanh, mây lành trôi bồng bềnh.
Nguyên Diệu nói: “Tiểu sinh cảm thấy trong Tàng Kinh Các dường như có thứ gì đó rất đáng gờm.”
Bạch Cơ nói: “Trong Tàng Kinh Các của chùa Thanh Long có một viên Địa Long Châu, nó hấp thu tinh khí của địa mạch, ngưng tụ thành một bảo vật quý giá.”
Nguyên Diệu nhớ lại lời của Kỳ Lân: “Hóa ra ngươi đến để lấy Long Châu?”
Bạch Cơ cười quỷ dị: “Ta đã nhắm vào nó từ lâu rồi. Nhưng nó là vật của Phật Nhiên Đăng*, luôn được tám vị Kim Cang La Hán canh giữ, ngàn yêu trăm quỷ cũng khó lòng vượt qua.”
* Phật Nhiên Đăng: Một trong tam thế Phật. Vì khi ngài sinh ra, mọi thứ xung quanh đều sáng như đèn, nên gọi là Phật Nhiên Đăng, hay còn gọi là Phật Định Quang. Tam thế Phật là chỉ các Phật quá khứ, hiện tại, tương lai. Phật quá khứ chỉ Phật Ca Diếp và bảy Phật quá khứ, hoặc đặc biệt chỉ Phật Nhiên Đăng, Phật hiện tại là Phật Thích Ca Mâu Ni, Phật tương lai là Phật Di Lặc.
Vừa nói, Bạch Cơ vừa dẫn Nguyên Diệu đến trước cửa chính của Tàng Kinh Các. Đột nhiên, từ trong bóng tối phát ra vài tia kim quang, tám vị Kim Cang La Hán xuất hiện, họ cao lớn và oai nghiêm, cầm pháp khí như kim cương và thiền trượng. Vị Kim Cang La Hán đứng đầu lớn tiếng nói: “Yêu quỷ từ đâu tới, dám xâm nhập chùa Thanh Long ban đêm?!”
Nguyên Diệu kinh hãi, những Kim Cang La Hán này trông thật hung dữ đáng sợ, liệu hắn và Bạch Cơ có bị họ đánh chết không?
“Bạch Cơ, chúng ta quay về đi, họ đông người quá…”
Lời của tiểu thư sinh như gió thoảng bên tai, Bạch Cơ tiến tới gần tám vị La Hán.
Mồ hôi lạnh chảy xuống trán Nguyên Diệu. Nàng định làm gì thế? Định xông vào Tàng Kinh Các sao? Đối phương là Phật mà nàng chỉ là yêu, nếu đánh nhau thì e rằng nàng sẽ bị đánh trở lại nguyên hình, hắn còn phải kéo một con rồng về Phiêu Miểu các sao? Nghe Ly Nô nói, hình dạng thật của Bạch Cơ rất to lớn, từ đầu đến đuôi rồng có thể quấn một vòng quanh Đại Minh Cung, không biết hắn có thể kéo về được không, hay phải về gọi Ly Nô lão đệ đến giúp một tay?
Bạch Cơ mỉm cười đi tới trước tám vị Kim Cang La Hán, lấy trong tay áo ra một tờ giấy: “Chư vị Kim Cang Bồ Tát, ta không phải xâm nhập ban đêm, mà là được Hòa thượng Hoài Tú của Chùa Thanh Long mời tới.”
Mặt trăng ló ra khỏi đám mây, ánh trăng sáng như bạc. Tám vị Kim Cang La Hán nhìn rõ hai chữ trên tờ giấy: “Chuẩn nhập.”
“À, là chữ của Hòa thượng Hoài Tú!”
“Hòa thượng Hoài Tú là trụ trì của Chùa Thanh Long, hắn đã cho phép vào nên chúng ta không có lý do gì để ngăn cản…”
“Vậy, chỉ có thể nàng vào thôi.”
Tám vị Kim Cang La Hán bàn bạc xong, đứng tách ra hai bên, nhường đường.
“Hiên Chi, đi thôi.” Bạch Cơ quay đầu, cười như không cười nói.
“À, được.” Nguyên Diệu bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, vội vàng theo sau.
Bạch Cơ dẫn Nguyên Diệu vào Tàng Kinh Các, leo lên cầu thang gỗ. Ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, sáng như nước. Nguyên Diệu cảm thấy mình như đang trôi trong giấc mơ, các nhân vật trong bức tranh tường Phật giáo trên tường dường như sống dậy, các vị Phật, Bồ Tát, La Hán, Thánh Tăng, Già Đà, Tỳ Kheo, Ưu Bà Di đưa mắt theo bước chân của Bạch Cơ và Nguyên Diệu, Nguyên Diệu thậm chí có thể nghe thấy tiếng họ thì thầm: “Chuyện gì thế? Sao có người và phi nhân vào đây được?”
“Hình như họ được Hoài Tú cho phép vào Tàng Kinh Các, Kim Cang La Hán không thể ngăn cản…”
“Họ chắc chắn đến để lấy Long Châu!”
“Đó là bảo vật của Phật Nhiên Đăng, sao có thể để yêu nghiệt lấy đi?”
“Ồn ào quá!” Bạch Cơ cau mày.
Nguyên Diệu run rẩy hỏi: “Họ là Phật Đà sao?”
Bạch Cơ lạnh lùng nói: “Phật Đà chỉ có ở Tây Phương Cực Lạc, những yêu linh trên bức bích họa này chẳng qua là sau khi nhận hương hỏa, bị nhiễm một chút Phật tính, cũng là phi nhân. Buồn cười là họ lại nghĩ mình là Phật.”
Đi đến tầng ba, xung quanh đột nhiên yên tĩnh. Ánh trăng trong trẻo, gió mát rượi trên các kệ gỗ chất đầy những quyển kinh cũ kỹ, trong không khí lơ lửng mùi thơm của mực. Lò hương bằng vàng không ngừng cháy, đèn ngọc sáng mãi nghìn vạn ngọn. Trên thần án phía tây, có một tượng Phật Nhiên Đăng, dáng vẻ trang nghiêm, vẻ mặt từ bi. Trong lòng bàn tay Phật Nhiên Đăng đang nrâng một viên ngọc xanh, ánh sáng lấp lánh, rực rỡ.
Nguyên Diệu thấy viên ngọc xanh rất đẹp, nhất là ngọn lửa xanh biếc bao quanh, nhìn như một đóa sen nghìn cánh nở rộ. Viên ngọc xanh nằm giữa nhụy sen, sáng bóng và đẹp đẽ.
Nguyên Diệu không kìm được đưa tay định chạm vào viên ngọc xanh, nhưng bị Bạch Cơ ngăn lại: “Đừng dùng tay chạm vào, linh lực của Địa Long Châu rất mạnh, dù là người hay phi nhân cũng không chịu nổi linh khí mạnh mẽ này mà bị tan thành tro bụi, ngay cả ta cũng không dám chạm vào nó.”
“Vậy sao ngươi lấy được nó?” Nguyên Diệu rụt tay lại, hỏi. Bạch Cơ đêm nay đến Chùa Thanh Long là để lấy Địa Long Châu, nếu không thể chạm vào thì làm sao nàng lấy nó?
Bạch Cơ không trả lời Nguyên Diệu, nàng chắp tay cúi lạy Phật Nhiên Đăng ba lần. Sau đó, nàng kết ấn pháp bằng hai tay, nhẹ nhàng nâng viên Long Châu lên.
Áo bào của Nguyên Diệu dưới ánh trăng phát ra ánh sáng vàng tối, hình thêu giao long trên ngực uy phong lẫm liệt, sống động như thật. Viên Long Châu di chuyển về phía Nguyên Diệu, khi Long Châu chạm vào ngực Nguyên Diệu, giao long đột nhiên sống dậy, mở miệng lớn ngậm lấy Long Châu. Sau một tiếng rống trầm thấp và mạnh mẽ, giao long ngậm châu lại biến thành hình thêu, đứng yên không động đậy.
Nguyên Diệu cúi xuống nhìn, khác với hình thêu trước đó, giao long đang ngậm một viên Long Châu màu xanh.
Nguyên Diệu ngước lên nhìn, trong tay Phật Nhiên Đăng đã thiếu mất một viên Long Châu.
Bạch Cơ cười nói: “Long Châu tất nhiên phải được ngậm trong miệng rồng rồi. Người đứng đầu loài người là vua, đặt Địa Long Châu lên áo bào của Thái Tông thì có thể mang đi được rồi.”
Nguyên Diệu lúc này mới hiểu lý do Bạch Cơ bảo hắn mặc long bào đến Chùa Thanh Long: “Ngươi cũng là rồng, ngươi mở miệng ngậm Long Châu là được rồi, cần gì để tiểu sinh lo lắng mặc long bào đi khắp nơi.” Tất nhiên là câu này tiểu thư sinh cũng không dám nói ra.
“Xong rồi. Hiên Chi, đi thôi.” Bạch Cơ vui vẻ nói.
“Ờ, được.” Nguyên Diệu bừng tỉnh, đáp.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi trở lại theo đường cũ. Khi đi qua các bức bích họa ở tầng hai và tầng một, Nguyên Diệu lại nghe thấy tiếng thì thầm của các vị Phật, Bồ Tát, La Hán, Thánh Tăng, Già Đà, Tỳ Kheo, Ưu Bà Di: “Ồ, nàng ta đã lấy Địa Long Châu đi!”
“Địa Long Châu là của Phật Nhiên Đăng, nàng ta dám lấy đi đúng là quá đáng, không thể để nàng ta rời đi được!”
“Nàng ta đã lấy Long Châu, Kim Cang La Hán chắc chắn sẽ không để nàng ta đi.”
“Yêu nghiệt đáng ghét, không kính trọng Phật Tổ, chắc chắn sẽ bị đày xuống địa ngục.”
“Ồn ào quá!” Ánh mắt Bạch Cơ quét qua các bức bích họa, lạnh lùng nói.
Xung quanh lập tức yên tĩnh, các vị Phật, Bồ Tát, La Hán, Thánh Tăng, Già Đà, Tỳ Kheo, Ưu Bà Di trên bích họa lập tức im lặng, không dám nói gì.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu tiếp tục đi ra ngoài, khi đến cổng Tàng Kinh Các, tám vị Kim Cang La Hán chặn đường, nhe răng trợn mắt: “Ngươi đã lấy Địa Long Châu, chúng ta không thể để ngươi đi.”
“Ngươi có thể vào nhưng không thể ra!”
Bạch Cơ cười tươi, lấy trong tay áo ra một tờ giấy: “Hòa thượng Hoài Tú không chỉ cho phép ta vào, mà còn cho phép ta rời đi.”
Tám vị Kim Cang La Hán nhìn rõ hai chữ “chuẩn xuất” trên tờ giấy, nhìn nhau.
“Đó là bút tích của Hòa thượng Hoài Tú.”
“Xem ra, chỉ còn cách để nàng ta đi thôi.”
“Thôi thì để nàng ta đi.”
Tám vị Kim Cang La Hán bàn bạc xong thì nhường đường.
“Cảm ơn các vị Kim Cang Bồ Tát.” Bạch Cơ cúi lạy, dẫn Nguyên Diệu rời đi.
Bạch Cơ nhẹ nhàng đi trước, Nguyên Diệu theo sau.
“Đúng là suôn sẻ như tưởng tượng.” Bạch Cơ vui vẻ nói.
Nguyên Diệu lo lắng nói: “Ngươi đã lấy Địa Long Châu, không sợ Phật Nhiên Đăng đến Phiêu Miểu các đòi lại sao?”
Bạch Cơ cười ranh mãnh: “Phật Nhiên Đăng đã tịch diệt mười kiếp* rồi, làm sao còn đến đòi lại? Địa Long Châu mang danh nghĩa là của Phật Nhiên Đăng, nhưng thực tế là vật vô chủ, ai lấy được thì thuộc về người đó.”
* Kiếp: Theo kinh Phật, một kiếp tương đương với một ngày đêm của Đại Phạm Thiên, hoặc một ngàn thời đại (phạn ngữ yuga), tức là bốn trăm ba mươi hai triệu năm ở nhân gian.
“Dù Phật Nhiên Đăng không còn, mất đi vật quý như vậy thì ngày mai các tăng nhân chùa Thanh Long sẽ đến quan phủ báo án thôi?”
“Địa Long Châu là bảo vật của phi nhân giới, nhân giới rất ít người biết giá trị của nó. Ngày mai, các tăng nhân chùa Thanh Long sẽ phát hiện tượng Phật thiếu một viên ngọc, nhưng cũng chỉ cho rằng yêu nghiệt quấy phá, hoặc Phật Tổ hiển linh để thu hút thêm hương khách thôi, nên sẽ không báo án.”
Đã là canh hai, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi qua tăng xá, phát hiện trong phòng thiền của Hoài Tú vẫn còn sáng đèn.
Bạch Cơ theo hành lang tối tăm lướt qua: “Đêm khuya thế này mà hòa thượng Hoài Tú còn chưa ngủ, không biết đang làm gì.”
“Chắc là đang chép kinh. Bạch Cơ, chúng ta mau rời khỏi chùa đi. Nếu bị các tăng nhân phát hiện, tiểu sinh sẽ bị tru di cửu tộc…” Nguyên Diệu đau khổ kéo áo long bào theo sau.
Bạch Cơ cười nói: “Chúng ta đến đây là khách, nên đi chào chủ nhân một tiếng chứ.”
Tiểu thư sinh giật mình: “Tiểu sinh còn mặc long bào! Chưa kể,chúng ta không mời mà đến, còn làm khách trên mái nhà thì sao mà dám gặp chủ nhân?”
Chưa kịp đến gần phòng ngủ thì Nguyên Diệu đã nghe thấy những âm thanh kỳ lạ. Tiếng sột soạt của quần áo, tiếng th ở dốc nặng nam nhân, hòa lẫn với tiếng r3n rỉ, trong cảnh chùa đêm khuya nghe rất quái dị.
Vì đêm hè nóng bức, cửa sổ phòng không đóng, Nguyên Diệu nhòm vào trong, mặt dần đỏ bừng. Trong phòng thiền, dưới ánh đèn, một nam một nữ tr@n truồng, tứ chi quấn quýt, đang hoan lạc rất mãnh liệt. Nam nhân là Hoài Tú, nữ nhân yêu kiều xinh đẹp là Trúc Phu Nhân.
Tràn đầy cảnh xuân, mùi hương thơm phức, gợi cảm. Theo tiếng r3n rỉ quyến rũ và mê hoặc của Trúc Phu Nhân, d ục vọng của Hoài Tú cũng dần dần dâng lên, hết lần này đến lần khác tràn đầy, tìm kiếm cảm giác khoái lạc mãnh liệt hơn. Trong khoảnh khắc này, vị cao tăng đắc đạo đã quên đi Phật, quên đi Thiền, thần thái của hắn giống như dã thú, tâm hồn rơi vào địa ngục.
Mặt Nguyên Diệu đỏ như gấc nhìn vào thiền phòng, tâm trạng phức tạp. Bất giác hắn nhớ đến bút tích của Hoài Tú dành cho hắn: “Sắc tức là không, không tức là sắc.” Hắn chưa bao giờ hiểu được câu kinh văn này và cũng không hiểu được Hoài Tú. Tình khó hiểu, dục khó hiểu, lòng người càng khó hiểu.
“Hì hì, thú vị ghê.” Bạch Cơ che miệng cười.
“Thú vị gì chứ?” Nguyên Diệu quay đầu lại hỏi Bạch Cơ.
“Thiền sư Hoài Tú thật thú vị.” Bạch Cơ cười gian.
“Thiền sư Hoài Tú chỉ là bị Trúc Phu Nhân mê hoặc thôi.” Nguyên Diệu nói. Hắn nhớ lại lần trước ở Phiêu Miểu các, Trúc Phu Nhân cũng từng xuất hiện để dụ dỗ hắn, nhưng vì sợ quá nên hắn mà chạy đi ngủ với Ly Nô.
“Hì hì, làm gì có Trúc Phu Nhân nào, đó chỉ là một chiếc giá đỡ tay thôi.” Bạch Cơ cười nói.
“Hả?” Nguyên Diệu không hiểu, hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong thiền phòng, dưới ánh đèn, Hoài Tú vẫn đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn. Hoài Tú đang nhắm mắt thiền định, trong tay cầm một chiếc bệ kê tay làm bằng tre xanh, gương mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm như khi Nguyên Diệu nhìn thấy lúc trước, bị tình d*c làm mờ, không giống Phật. Tâm hồn của hắn đang rơi vào địa ngục, không thể thoát ra được.
“Ờ, chuyện này là sao? Rõ ràng vừa nãy ta thấy Trúc Phu Nhân…” Nguyên Diệu kinh ngạc nói.
Bạch Cơ cười nói: “Đó là vì trong lòng ngươi có một Trúc Phu Nhân.”
“Nói bậy, trong lòng ta làm gì có Trúc Phu Nhân nào?” Nguyên Diệu phản bác.
Bạch Cơ hì hì cười: “Đi thôi, Hiên Chi, đã muộn rồi, phải về thôi.”
“Được. Nhưng, tình trạng thiền sư Hoài Tú như vậy sẽ không sao chứ?”
Bạch Cơ liếc nhìn Hoài Tú, nói: “Đó là tâm ma của hắn, người ngoài không thể giúp được.”
Bạch Cơ dẫn Nguyên Diệu rời đi. Nguyên Diệu quay đầu nhìn lại Hoài Tú lần cuối, chiếc giá kê tay bằng tre trong tay Hoài Tú xanh biếc như ngọc, quyến rũ động lòng người.