Phò Mã 16 Tuổi

Chương 92: Phiên Ngoại 5



Vạn An, Tô phủ.

Tô Hạo rất muộn mới về, vốn tưởng rằng Trường Ninh đã ngủ, đi vào phòng ngủ nhìn lên, Trường Ninh thân mặc quần áo ngủ màu trắng, nằm nghiêng người, một tay chống lên gối nâng lên quai hàm, một tay lật một quyển sách, bộ dạng chăm chú đọc, biểu hiện cực kỳ lười biếng, nghe được tiếng bước chân của Tô Hạo vào cửa, ngẩng đầu lên, khẽ nói, "Phò mã trở về?"

Tô Hạo gật gù, "Ừ."

Tô Thị vốn là đại tộc ở Vạn An, gần đây có chút sa sút, Tô Hạo lại là con trai trưởng của dòng họ, đầu tiên là thi đỗ Trạng Nguyên, lại được Hoàng đế khâm định làm phò mã, sau lại có đại công dẹp loạn tam vương, được tân đế ban chiếu phong làm Quan Tây hầu, có thể thấy rõ thị tộc lại phục hưng, toàn bộ dòng họ Tô Thị ở Vạn An vô cùng phấn chấn, bởi vậy sau khi nhóm người Tô Hạo trở về Vạn An, ở trên từ đường Tô Thị phải tiến hành rất nhiều nghi thức, đều là Tô Phu nhân không có cách nào thay mặt đứng ra, Tô Hạo bị ép xã giao mệt đến nỗi chân không chạm đất, mấy ngày gần đây trở lại Vạn An, chỉ có buổi tối mới có thể gặp mặt Trường Ninh.

Tô Hạo sau khi thay y phục sau nằm xuống bên cạnh Trường Ninh, đối mặt Trường Ninh nằm nghiêng, ôn nhu hỏi.

"Điện hạ đang xem sách gì vậy?"

Trường Ninh khẽ mở môi đỏ, "Không biết."

Tô Hạo,  "......"

Trường Ninh lật trang thứ nhất, "Từ thư phòng phò mã mang tới, không đọc tên sách, chỉ thấy bên trong sách có chú giải lít nha lít nhít của phò mã, liền cầm đến phòng ngủ đọc cho giết thời gian."

Nói xong ngáp một cái, khép sách lại, "Đã muộn, Phò mã cả ngày hôm nay cũng mệt rồi, nên ngủ sớm một chút đi."  Nói xong nhắm hai mắt, lật thân, hướng phía trong nằm ngủ.

Trong lòng  Tô Hạo không nói ra được biết bao thất vọng, mấy ngày trước đây trở về, Trường Ninh đều đã ngủ, thật vất vả lắm mới có ngày còn tỉnh, chưa nói được mấy câu liền bỏ nàng đi ngủ ------- rõ ràng lúc ở Hàng Châu có nói trở về Vạn An thân mật một phen, xem tình hình rõ ràng là lời nói gió bay rồi.

Trong đêm yên tĩnh, Tô Hạo lăn qua lộn lại không ngủ được, đành ngồi dậy thắp lên cây nến trước giường, đem quyển sách Trường Ninh vừa mới lật xem ngồi đọc trước nến.

Vẫn không có động tĩnh, Trường Ninh lật thân, mở mắt sáng, nhìn bóng lưng Tô Hạo,  "Phò mã khuya khoắt không ngủ, ở đây thắp đèn đọc sách, định lại lần nữa đi khảo Trạng Nguyên hay sao?"

Tô Hạo thấy trong lời nói của  náng có ý chế giễu, trong lòng rất oan ức, chu cái miệng nhỏ nhắn, vẫn đọc sách, cũng không xem Trường Ninh, "Điện hạ  cứ đi ngủ, đừng động Phò mã, Phò mã ngày hôm nay không mệt."

Giận hờn nói xong, mặt bất giác đỏ, quay đầu đến xem Trường Ninh, trên môi người đối diện vẫn chưa có phản ứng nào, vẫn ung dung tự tại nhìn nàng.

Mặt Tô Hạo thoáng chốc đỏ đến mang tai, đáp ra quyển sách, nến cũng chẳng buồn thổi tắt, mau lẹ nằm xuống, hai tay túm lấy chăn bịt kín đầu.

Trường Ninh mím mím miệng, xa xăm nói,  "Phò mã vừa mới nói không mệt phải không?"

Bên dưới chăn ngủ nghe thấy tiếng nhỏ như muỗi trả lời, "...... Hiện tại buồn ngủ......"

Trường Ninh tằng hắng một cái, không nhanh không chậm nói,  "Nhưng  bây giờ Bổn cung không buồn ngủ, làm sao bây giờ?"

Nói xong nhấc lên một góc chăn, đối diện với khuôn mặt đỏ bừng của Tô Hạo truy hỏi,  "Phò mã, ngươi nói làm sao bây giờ? Hả?" Giọng nói  ép  cực thấp, một mực càng thêm ám muội.

Lông mi Tô Hạo run rẩy, đem đầu chui vào trong chăn, muốn tránh khỏi tầm mắt Trường Ninh.

"Trời nóng như vậy, đắp chăn kín đầu làm gì a."

Tay nhỏ Trường Ninh hơi dùng sức, đem chăn ngủ kéo xuống, Tô Hạo không còn chỗ trốn, lấy tay bụm mặt, đem đầu vùi vào trong lòng Trường Ninh, ngón tay Trường Ninh bắn ra một tia chưởng phong thổi tắt cây nến trước giường, nhẹ nhàng ôm Tô Hạo, lại trêu tức Tô Hạo nói, "Được rồi, lần này phò mã không cần thẹn thùng."

Tô Hạo đem mặt cọ cọ vào trong lồng ngực Trường Ninh lầu bầu nói, "...... Nhân gia không thẹn thùng......"

Trường Ninh hé miệng cười, "Ơ? Thật không?" Trong giọng nói có giọng điệu chế nhạo.

Một ngọn lửa giận trong lòng Tô Hạo bùng lên.

Tô Hạo trở mình, cánh tay ôm chặt Trường Ninh, dùng sức đem thân thể Trường Ninh đặt dưới thân thể mình.

Trường Ninh vẫn chưa có một tia không vừa lòng, tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Tô Hạo, ôn nhu nói, "Phò mã đây là muốn đem Bổn cung làm gì a? Hả?"

Lửa giận trong lòng Tô Hạo trong nháy mắt vụt tắt, thay vào đó là một loại tình cảm ôn nhu, cúi đầu hôn lên thùy tai Trường Ninh, khẽ cắn một cái, đem cái lưỡi mềm ướt át của mình chậm rãi nhúc nhích trong tai Trường Ninh, hai tay nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngủ dây lưng Trường Ninh.

Trường Ninh một bên phối hợp, một bên nhẹ nhàng cởi bỏ đi ràng buộc trên người Tô Hạo, từ đó hai cỗ thân thể trơn bóng đẹp như mỹ ngọc không còn trói buộc cuốn chặt lấy nhau, cảm giác tê dại mau lẹ truyền khắp toàn thân, tiếng rên khe khẽ không kìm được mà phát ra.

Chỉ cần như vậy là tốt rồi, thế giới chỉ có ngươi và ta, lẳng lặng ôm nhau, không hề cách trở...... Chỉ mong thời khắc này hóa thành vĩnh hằng......

Tô Hạo hôn lên môi Trường Ninh, từng điểm từng điểm khơi lên khát vọng trong đáy lòng, hai tay xoa xoa lên bầu ngực cao ngạo trắng như tuyết của Trường Ninh, tay phải xoa, nắn, vuốt ve, nhéo lên bộ ngực tuyệt mỹ như đang đem đàn cổ gảy lên vô cùng nhuần nhuyễn.

Tiếng đàn duyên dáng từ trong miệng Trường Ninh phát ra, du dương dịu dàng, nhỏ bé ngân nga.

Lưỡi  nhạy bén cũng không thua gì tay, đầu lưỡi thay thế cho ngón tay, lưu luyến với hai ngọn núi cao ngạo, Trường Ninh phát ra tiếng ngâm "a a a" như muốn dội thẳng vào trong thần trí Tô Hạo.

Nương theo tiếng đàn du dương uyển chuyển, môi Tô Hạo từ trên bầu ngực trằn trọc trở lại trên môi Trường Ninh, ngón tay nhỏ một đường di chuyển qua da thịt nhẵn nhụi đi tới nơi cỏ thơm ướt át, tìm được hoa hạch sáng lạn yêu kiều kia, Tô Hạo lấy lòng bàn tay ôn nhu lại bá đạo xoa xoa chà sát lấy tiểu hạch ấy, tiếp theo tách ra cánh hoa đi sâu vào trong địa phương tư mật kia thăm dò, cuối cùng cho thêm một ngón tay đi vào.

Thân thể Trường Ninh  một trận rung động, trong con ngươi phủ lên một tầng sương mờ, "Ân...... A...... Hạo......" Hai tay vòng ôm lấy lưng Tô Hạo, dùng sức ôm sát.

Tô Hạo ôn nhu nhu đáp lại, "Điện hạ...... Hạo nhi tại...... Mãi mãi bồi tiếp Điện hạ...... Vĩnh viễn......" Ngón tay không ngừng thăm dò, tìm được điểm mẫn cảm, động tác không khỏi càng lúc càng nhanh.

Lúc lên đỉnh, tiếng rên khe khẽ vang lên như thân ngâm, Tô Hạo nằm nhoài trên người Trường Ninh không nhúc nhích, mệt đến một điểm khí lực cũng không còn.

Trường Ninh nhẹ nhàng nâng  mặt Tô Hạo lên, ôn nhu hôn lên đôi môi cùng gò má tràn đầy mồ hôi của Tô Hạo.

Tô Hạo nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn của Trường Ninh, khóe môi bất tri bất giác nở ra nụ cười, trên mặt hiện lên vẻ mặt thỏa mãn, như đứa trẻ ăn no thỏa mãn.

Hạnh phúc liền như thế lướt qua ngón tay Trường Ninh, Trường Ninh không khỏi hé miệng  cười, lấy ngón tay nhỏ  nhẹ nhàng bóp bóp chóp mũi Tô Hạo, ôn nhu nói, "Phò mã ngoan, đã muộn, ngủ đi."

Nói xong lật thân, đem Tô Hạo đặt xuống giường, kéo qua chăn ngủ che lên trên người Tô Hạo, đề phòng sau khi ngủ Tô Hạo cảm lạnh.

Tô Hạo khó có thể chịu đựng cảm giác trống vắng mất mát lúc này, lại tiếp tục bò lên trên người Trường Ninh, như cây nhỏ quấn chặt lấy Trường Ninh.

Khóe môi  Trường Ninh  ngoắc ngoắc, "Phò mã không thấy nóng sao?"

Đầu Tô Hạo trong ngực Trường Ninh cọ cọ, "Không nóng."

Trường Ninh cố ý nói, "Nhưng  Bổn cung nóng." Giọng nói  lạnh lùng.

Tô Hạo chỉ làm như  không nghe thấy, vẫn như cũ bám chặt lấy người Trường Ninh không buông.

Trường Ninh lại như lần trước, nghiêng người sang, đem  Tô Hạo đặt sang bên cạnh, kéo lên chăn mỏng đắp kín.

Tô Hạo cố chấp lại bò đến, vững vàng nằm trên người Trường Ninh, tựa như bạch tuộc.

Trường Ninh đang chuẩn bị đẩy  tay Tô Hạo ra, chợt cảm thấy trước ngực mát lạnh, tựa như có chất lỏng chảy xuống, không khỏi ngớ ngẩn, lấy ngón tay nhỏ sờ lên gò má Tô Hạo, quả nhiên  Tô Hạo khóc, "Hạo nhi thật là  cô nương ngốc..........."

"Hạo nhi không muốn rời khỏi Điện hạ,  đời đời kiếp kiếp cũng không muốn......"

"Được, không rời đi, mãi mãi cũng không rời đi."

"Hạo nhi muốn ở trên người Điện hạ.....không rời đi..........."

"Được, Bổn cung hứa đêm nay sẽ để ngươi nằm trên người."

Trên mặt Tô Hạo nở một nụ cười chiến thắng, thân thể trắng mịn vặn vẹo một hồi.

"Ân......" Từ cổ họng Trường Ninh phát ra một tiếng rên khe khẽ, "Phò mã nếu như cứ như vậy, bảo Bổn cung làm sao ngủ được....."

Quay người đem Tô Hạo đặt ở dưới thân, "Không bằng Bổn cung cùng Phò mã lại gảy một khúc a."

Đôi mắt đẹp của Tô Hạo chớp chớp, còn chưa hiểu ý gì, tiểu san hô trước ngực đã bị Trường Ninh ngậm, tham lam nuốt trọn,  không khỏi ưm một tiếng, nhiệt độ trên người vừa mới hạ xuống lại bừng bừng thổi lên, cả người như bị hỏa thiêu.

Môi Trường Ninh ở địa phương trắng nõn mềm mại ấy lưu luyến hồi lâu, một đường như chuồn chuồn lướt nước (vô cùng hời hợt), đi ngang qua bụng phẳng lì, đi tới nơi cỏ thơm mềm mại kia, đầu lưỡi nhẹ nhàng đụng chạm lấy tiểu phấn hạch, thân thể Tô Hạo không khỏi run rẩy một hồi, trong miệng phát ra tiếng rên ngâm ân a, thêm nữa  hai bàn tay Trường Ninh lại liên tục nhào nặn hai tiểu san hô, Tô Hạo chỉ cảm thấy cơ thể mình cơ hồ muốn hóa thành trăm mảnh trong tay Trường Ninh, hồn phách như muốn bay lên chín tầng mây, lạc lối ở trong mây mù, không tìm được đường về.

Ở dưới  trốn tiên cảnh....địa phương tư mật ấy đã ướt đẫm, Trường Ninh đưa đầu lưỡi thăm dò vào bên trong, thân thể Tô Hạo đột nhiên bị kích thích, cơ hồ muốn ngồi dậy, nhưng cuối cùng dưới cuộc tấn công ác liệt của Trường Ninh, thân thể Tô Hạo vô lực ngã xuống giường nhỏ, vô cùng khó nhịn, ưỡn ẹo thân thể, hai tay nắm chặt đệm bên dưới, mang theo tiếng rung hô của Trường Ninh, "Điện hạ............Ân..........."

"Hạo nhi."

Môi Trường Ninh rời đi trốn tiên cảnh ấy, đi tới trước môi Tô Hạo, ngậm lấy môi mềm của Tô Hạo, cùng Tô Hạo gắn bó dây dưa, ngón tay nhỏ thay cho đầu lưỡi thăm dò vào nơi u cốc đó, lấy tiết tấu động tác quen thuộc, dần dần tăng nhanh.

Tô Hạo  ôm lấy  lưng Trường Ninh, ngón tay vô ý thức bấm vào trong da thịt Trường Ninh, lưu lại vết máu sẫm đỏ.

Sau khi đạt tới cao trào, tất cả thu về yên lặng.

Thân thể Tô Hạo co quắp như trước, cơ hồ hòa tan, không còn một chút sức lực, ngay cả khí lực mở mắt cũng không có.

Trường Ninh vẫn như cũ chưa rời khỏi  thân thể Tô Hạo, mà  ôn nhu ôm lấy Tô Hạo, ôm nàng lật lại thân thể, để Tô Hạo nằm nhoài trên người nàng ngủ ------- đây là yêu cầu của Tô Hạo, nàng sẽ không vi phạm, quyết định theo sự tùy hứng của nàng -------- tuy rằng khí trời thực sự nóng.

Sáng ngày thứ hai, Tô Hạo tỉnh lại, Trường Ninh vẫn còn đang ngủ, phát hiện mình vẫn như cũ nằm nhoài trên người Trường Ninh, mặt không khỏi hồng  lợi hại, từ trên người Trường Ninh nằm xuống, nâng quai hàm nhìn ngắm gò má Trường Ninh, bên môi  quanh quẩn  ý cười long lanh, kìm lòng không được đưa tay vuốt ve mái tóc Trường Ninh.

Trường Ninh tỉnh lại, chậm rãi  mở ra đôi mắt, nhẹ nhàng nắm chặt tay Tô Hạo,  ôm lấy khóe môi nói, "Làm sao, sáng sớm nằm trên người Bổn cung, phò mã lại muốn gảy một khúc hay sao?"

Tác giả có lời muốn nói: vậy đại khái chính là lật ngược trong truyền thuyết a...... (Tiểu Bình Quả đã tận lực rồi (≥◇≤)

【 Đây cũng là một phần phiên ngoại cuối cùng...... 】

【 cảm tạ các vị Điện hạ  Hoa Hoa ( ^3^)╱~~ 】

【 hiện đại thiên thấy (*n_n*)】

________________________________________________________

Lời của Edit: Cuối cùng sau hơn 1 tháng bộ truyện này cũng được mình edit xong, cảm ơn tất cả các bạn đọc trong thời gian vừa qua đã luôn ủng hộ mình <3

"Chủ Tịch Đang Viết Chữ" là phần hai của "Phò Mã Mười Sáu Tuổi". Bạn nào đọc xong bộ truyện này, yêu thích nhân vật Tô Hạo cùng Trường Ninh thì mời các bạn  đến với bộ truyện hiện đại, mình đang đọc bản QT, đợi một thời gian nữa sẽ tiến hành edit(thật ra thì mình edit được 1 chương rồi hihi)

Cảm ơn các bạn!!!

Tớ Tên Kun