Phó Thiếu, Phu Nhân Của Anh Là Ai?

Chương 12: Em rất giống em gái của chị



Anh và cô chỉ được gặp nhau phút chốc rồi lại phải rời xa. Tuy là lưu luyến không muốn buông nhưng anh còn phải quay về với đống công việc còn dang dở. Cô cũng phải quay về dùng bữa tối sau đó sắp xếp công việc ngày mai cho Thạch Huệ. Vậy là cả hai chia tay, ánh mắt anh lưu luyến nhìn cô vô cùng thân tình nhưng không còn cách nào khác đành phải trở về.

Cô đứng bên đường nhìn xe của anh đi khuất xa mãi mới rời mắt đi về hướng ngược lại. Bàn tay cô vẫn còn hơi ấm của anh, cơ thể cô vẫn còn vương lại một chút mùi hương thơm dịu của anh. Thật khiến cô thoải mái.

Hôm nay sao con đường về nhà lại xa quá, đi mãi mới thấy nó ở phía xa xa. Một căn biệt thự xa hoa nằm giữa lòng thành phố rộng lớn. Đèn đường hiu hắt cứ lúc rõ lúc mờ. Lục Vy ôm bó hoa đi thẳng về rồi mở cổng vào trong nhà.

- Chịu về rồi sao ?

Thạch Huệ ngồi trên ghế sofa tay cầm máy tính xách tay gõ gõ gì đó. Cô giật mình, theo phản xạ mà đưa bó hoa về sau rồi giấu đi.

- Chị... chị Huệ... sao chị lại ở đây ?

Cô cố gắng đánh trống lảng, chân nhanh chóng tháo giày cao gót ra rồi lén đi vào trong. Phòng khách không bật đèn nên cũng khá tối chỉ có ánh trăng soi được nửa phần khuôn mặt của Thạch Huệ.

- Mới vậy mà đã yêu ai rồi sao ? Lại còn trốn bà chị đây để đi chơi với người ta.

Thạch Huệ đẩy gọng kính lên rồi nhìn vào bó hoa cop đang giấu sau lưng. Sống trên đời hai bảy năm rồi, trải qua biết bao đắng cay thương trường ác liệt làm sao mà Thạch Huệ không nhìn ra những tâm tư của cô.

- Không có, đây là em tự mua. Khi nãy đi về thấy có cửa hàng bán hoa đẹp quá nên em muốn mua về tặng chị.

Cô chạy đến đặt bó hoa trước mặt Thạch Huệ rồi đấm bóp để lấy lòng. Nhưng Thạch Huệ sớm đã biết được chiêu trò này của cô mà quay lại nắm lấy tay cô đặt xuống.

- Chị không trách móc gì em cả. Em có biết tại sao chị lại giữ lại em không ?

Cô tròn mắt nhìn Thạch Huệ rồi lắc đầu.

- Em không biết.

Nhìn biểu cảm ngây ngốc của cô khiến Thạch Huệ bất giác mỉm cười.



- Là vì em rất giống đứa em gái đã mất của chị.

Giọng nói có phần trùng xuống, trong ánh mắt lại đượm nỗi buồn không tên. Hứa gia vốn dĩ có hai đứa con gái và một người con trai. Thạch Huệ là chị cả, nhị thiếu gia là Ninh Thoại, cô gái út là Miêu An. Năm đó Thạch Huệ và Miêu An đi dã ngoại thì xe gặp trục trặc. Cô chỉ nghĩ là do xe hư hỏng bộ phận nào đó nên xuống xe để xem. Cũng là cái khoảnh khắc Thạch Huệ vừa bước xuống xe thì bom bên trong nổ. Miêu An không qua được còn Thạch Huệ lại bị bỏng nặng ở lưng.

- Nó lúc nào cũng cười, luôn lấy lòng chị cũng vẫn luôn bám theo chị. Em có phần giống nó, cả về tính cách và gương mặt.

Đưa tay vào túi áo, Thạch Huệ lấy điện thoại rồi mở thư viện ảnh lên. Một tấm hình chụp chung của hai chị em Thạch Huệ. Bên phía bên trái là Miêu An, con bé đang mỉm cười vui vẻ ôm lấy cổ của chị mình. Lục Vy bất giác giật mình, nhìn cô gái trong tấm hình mà có phần ngạc nhiên. Đúng thật là cô có nét khá giống với Miêu An.

- Nhưng chị không coi em là vật thay thế cho nó. Em là em, là Tô Lục Vy chứ không phải Hứa Miêu An em gái của chị.

Thạch Huệ âu yếm vuốt tóc cô rồi đứng lên đi về phòng. Nhìn bóng lưng cao cao ấy rời đi cô lại cảm thấy có chút xót thương trong lòng. Thì ra gương mặt này của cô lại gợi nhớ đến quá khứ đau buồn của Thạch Huệ.

Cô lặng lẽ cầm bó hoa hồng trên bàn rồi đi lên phòng. Đến ăn cũng chẳng còn buồn ăn nữa. Lúc này đây cô đang rất mệt mỏi chỉ muốn nằm ngay xuống giường hay vào phòng tắm xả nước rồi hoà làm một với dòng nước ấm nóng.

Thì ra Thạch Huệ cũng có những lúc như vậy. Sự cố năm đó đã cướp đi một đại tiểu thư luôn vui vẻ thay vào đó là một chủ tịch tập đoàn Mạc lãnh đạm.

Cô nằm trên giường không ngừng xoay người qua lại rồi thở dài. Cuộc sống của cô như bây giờ đã là tốt rồi, cô có một mái nhà để về, có một người chị và hơn hết là cô có anh.

- Minh Lâm, đến bao giờ chúng ta mới được đường đường chính chính mà trở về bên nhau đây ?

Cô ôm tấm hình cưới của cả hai người rồi cứ vậy chìm vào giấc ngủ. Hôm nay vậy là quá đủ rồi.

" Cạch. "

Cô giật mình mở mắt ra nhìn về phía cửa. Là Thạch Huệ đang đứng đối diện cô, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía tấm ảnh cưới cô đang cầm.

- Chủ tịch Phó hôm nay có đến nói chuyện với chị về việc ký hợp đồng giữa hai công ty.

Hứa gia và Phó gia vốn là hai tập đoàn lớn mạnh có thể nói là không phân thắng bại. Biết bao năm qua hai tập đoàn này chưa bao giờ ký hợp đồng với nhau để cùng phát triển nhưng cũng chưa bao giờ cạnh tranh với đối phương quá mức.

Cô nghe Thạch Huệ nói thì có chút nhột, tay cầm ảnh cưới đặt về phía sau lưng mà giấu đi. Mới sáng sớm mà Thạch Huệ đã lên phòng tìm cô, hôm nay cũng không phải ngày làm việc.



- Em không cần giấu, chị đã biết hết rồi. Nếu như có thể giúp em và cậu ta trở lại như trước chị cũng muốn giúp em.

Thạch Huệ quay người lấy một điếu thuốc rồi châm lửa. Khói thuốc theo đợt cứ bay lên không rồi biến mất nhưng cái mùi của nó vẫn cứ phảng phất trong không khí.

- Đây là chuyện của riêng em, em không muốn chị giúp. Em bây giờ đã là nợ chị quá nhiều rồi, cả đời này không biết em có thể trả cho chị không.

Cô đưa mắt nhìn về phía xa, nơi cánh cửa sổ đang mở mặc cho ánh nắng chạy vào phòng.

- Em rất giống Miêu An, đời này chị nợ nó nếu như có thể trả lại cho em coi như chị cũng thanh thản hơn, bớt dằn vặt về cái chết của nó.

Trong thoáng chốc cô cảm nhận như mình chính là Miêu An em gái của Thạch Huệ. Cô được quan tâm, được chăm sóc và cũng có được mọi thứ cô mong muốn.

- Chuyện này để sau được không chị ? Bây giờ em chưa muốn nhắc đến.

Cảm thấy bầu không khí đang khá căng thẳng cô liền chuyển chủ đề. Thạch Huệ thấy vậy cũng không nói gì nữa mà đứng lên.

- Được rồi, em thay đồ đi. Lát nữa em đi mua chút đồ với chị.

Không để cô kịp trả lời Thạch Huệ đã rời phòng đi xuống dưới lầu. Lục Vy cũng đành thở dài nghe theo lời mà đi thay đồ. Mặc một chiếc váy xoè trắng cô mix cùng đôi giày thể thao cũng là màu trắng. Tóc buộc nửa đầu kèn theo đó là một chiếc nơ bản to.

Thạch Huệ mặc một chiếc áo croptop tay dài mix cùng quần đen cá tính. Một đôi giày đen đúng bộ và một chiếc áo khoác lỡ. Nhìn hai người đi cạnh nhau như là thiên thần và ác quỷ đang sánh bước vậy. Một người mang vẻ đẹp dịu dàng một người theo hướng phá cách, cá tính. Nhưng cả hai đều có một vẻ đẹp rất đặc trưng.

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước trung tâm thương mại, Thạch Huệ nhang chóng đi xuống xe rồi mở cửa cho cô đi ra ngoài. Chẳng biết bây giờ ai mới là chủ tịch ai mới là thư ký nữa.

- Hứa đại tiểu thư, mời vào.

Vừa đi đến cửa đã có tầm chục người ra tiếp đón. Thạch Huệ. Đúng là tiếng nói của Hứa gia vang xa thật chỉ cần thông báo qua liền sẽ có người ra tiếp đón.

- Chọn cho cô bé này vài bộ đồ đi.