Phó Thiếu, Phu Nhân Của Anh Là Ai?

Chương 26: Nghệ sĩ piano



Sau khi dùng xong bữa cô cùng Thạch Huệ trở về. Trời cũng đã tối, cô ngồi ghế sau mở cửa nhìn ra bên ngoài. Đèn đường đã sáng, cảnh khuya như muốn ôm trọn lấy cơ thể nhỏ đang run lên. Cô dựa vào cửa xe rồi đưa mắt thưởng thức cái không khí về đêm. Lúc nào cũng vậy, cô thích lúc tối nhất. Vì chỉ khi màn đêm ùa về con người ta mới sống thật với chính cản xúc của mình.

Thạch Huệ thấy cô im lặng liền đưa mắt nhìn qua gương chiếu hậu. Ánh đèn đường nhẹ hắt vào trong xe soi sáng gương mặt xinh đẹp của cô. Nhưng một nửa lại bị cánh cửa xe kia che khuất khiến cho cô càng trở nên xinh đẹp trong sự bí ẩn không tên.

Chị biết trong lòng cô đang có tâm sự nhưng ngay lúc này lại không muốn hỏi cô. Có lẽ là vì chuyện tình cảm hoặc có thể là vì chuyện khác. Chiếc xe vẫn lăn bánh đều đều, tâm trạng cô cứ vậy mà lưu luyến đi qua từng con phố.

Cuối cùng cũng đến dinh thự Hứa gia, Thạch Huệ mở cửa xe đi xuống trước rồi đi ra phía sau mở cửa cho cô. Lục Vy lúc này mới thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man rồi bước ra khỏi xe.

- Cảm ơn chị.

Cô nhỏ giọng nói rồi quay người đi vào trong nhà. Bóng dáng nhỏ bé khuất sau cánh cửa lớn mang theo bao suy tư trong lòng. Cô đi lên phòng rồi đóng chặt cửa lại. Lúc này Lục Vy mới dám thở hắt một hơi dài nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sofa.

Nhớ ngày trước cô đã từng nói với anh rằng cô muốn trở thành một nghệ sĩ piano. Đến bây giờ cô vẫn giữ niềm đam mê ấy ở sâu trong tim. Hiện tại cô đã có điều kiện để thực hiện niềm mong ước ấy cũng có thời gian để đi học đàn. Cô không thể cứ mãi ở nhà rồi dựa dẫm vào Hứa gia như này.

Lục Vy kéo áo xuống rồi đi vào phòng tắm thay đồ. Mồ hôi đã thấm ra áo, cô nhíu mày đặt bộ đồ sang một bên rồi xả nước ra tắm. Khoảng chừng vài phút sau thì cô mới tắm xong. Lục Vy khoác áo tắm rồi bước ra đi đến giường. Cũng đã quá khuya, cô vẫn nên đi ngủ sớm thì hơn. Cô thay một bộ đồ ngủ rồi đi đến tắt đèn sau đó nằm lên giường chìm vào giấc ngủ. Mong rằng đêm nay những giấc mơ đẹp sẽ ôm lấy cô.

" Cốc, cốc, cốc. "

Bất chợt tiếng gõ cửa vang lên đánh thức lục Vy đang trong cơn say ngủ. Cô nhíu mày mà mở mắt ra, đã sáng rồi sao. Ánh nắng dịu nhẹ chạy vào khung cửa sổ chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô. Lục Vy nhíu mày mở mắt rồi đi ra mở cửa.

- Tiểu thư, mời người xuống dùng bữa sáng.

Là quản gia Thẩm, ông là vị quản gia lâu đời của gia đình này. Từ cha ông cho đến ông đều gắn bó với chức vị quản gia ở đây. Cô mỉm cười nhanh chóng đáp lại.

- Vâng, cháu sẽ xuống ngay.

Trên gương mặt thẩm quản gia đã có những nếp nhăn nhưng khóe miệng vẫn luôn nở nụ cười hiền hậu. Ông gật đầu rồi đi xuống chuẩn bị phần ăn cho cô. Lục Vy cũng nhanh chóng thay đồ rồi xuống dùng bữa sáng với mọi người.

- Chào buổi sáng ba mẹ, anh Ninh Thoại, chị Thạch Huệ.



Cô bước từ trên cầu thang xuống với chiếc váy cũng kín đáo không kém gì hôm qua. Cả nhà đang ăn sáng liền ngước lên nhìn cô. Thạch Huệ mỉm cười rồi gọi cô.

- Xuống đây ăn sáng đi, sắp nguội hết cả rồi đây này.

- Vâng ạ.

Cô nhanh chóng chạy xuống ngồi vào bàn ăn. Hôm nay là một chiếc sandwich cùng với một ly sữa ấm nóng cho buổi sáng. Cái thứ hương thơm kia quyến rũ cô đến nỗi bụng cô cũng réo lên. Không đợi lâu, cô nhanh chóng cầm dĩa lên dùng bữa sáng của mình.

- Lục Vy con đã có dự định gì cho tương lai chưa ?

Bất chợt Hứa phu nhân lên tiếng hỏi. Cô giật mình đặt dĩa xuống rồi mỉm cười trả lời.

- Con đang có một dự định cũng chuẩn bị nói với mọi người. Mà tiện đây mẹ hỏi thì còn cũng xin phép được nói.

Cô dừng lại một chút, quan sát biểu hiện của mọi người rồi mới tiếp tục nói.

- Ngay từ khi còn đi học còn đã luôn mơ ước được chạm vào cây đàn piano, được đứng trên sân khấu như những nghệ sĩ con ngưỡng mộ. Vì vậy con muốn đi học đàn piano và trở thành một nghệ sĩ piano.

Cô lên tiếng đưa ra ý kiến của mình. Mọi người đều nghiêm túc suy nghĩ về ý định của cô. Trong lòng cô lại có chút hồi hộp lo lắng cũng có chút lo sợ. Cô sợ rằng mẹ cô sẽ không cho cô đi học. Đây là giấc mơ của cô từ khi ấp ủ còn trong lòng tới bây giờ vẫn mong được thành hiện thực. Nếu như có thể đứng trên sân khấu với cây đàn piano thì cô cũng chẳng còn mong ước gì hơn.

Hứa phu nhân bất giác mỉm cười rồi quay sang nắm lấy tay cô.

- Nếu như là quyết định của con thì mẹ luôn đồng ý và ủng hộ. Gia đình vẫn luôn dõi theo con từng bước đi mọi người vẫn luôn đứng phía sau con.

Nhị thiếu gia Ninh Thoại phía đối diện thấy mẹ nói vậy cũng nhanh chóng tiếp lời.

- Đúng vậy. Đó là ước mơ của em, em phải sống với ước mơ thì mới gọi là sống. Chúng ta vẫn luôn ủng hộ em. Cố lên nhé.

Tất cả mọi người đều đang tin cô, tất cả mọi người đều đang hướng về phía cô. Bất giác trong lòng Lục Vy lại cảm thấy có một cái thứ cảm xúc hạnh phúc dâng lên trong lòng. Cô không biết phải diễn tả nó như nào nhưng cô thực sự rất vui.

- Con cảm ơn mọi người.



Cô mỉm cười hạnh phúc nắm lấy tay Hứa phu nhân . Bà cũng vỗ vỗ vào tay cô như để tiếp thêm động lực.

Và sau bữa ăn đó cô đã cùng với Hứa phu nhân đi đến nhà một cô giáo dạy piano nổi tiếng. Đó là người đã đào tạo ra rất nhiều nghệ sĩ piano nổi tiếng. Tên của bà ấy là Sương Hoa. Nghe nói bà rất ít khi nhận học trò nhưng một khi đã được bà nhận thì nhất định sẽ trở thành một người nổi tiếng với tiếng đàn chạm đáy trái tim.

- Thanh Tuyền, lâu lắm rồi mới gặp lại cậu.

Sương Hoa phu nhân cầm hai tách trà ra đặt lên bàn. Bà cũng đã biết cô là con gái nuôi của Hứa gia và cũng biết cô có nhan sắc giống với tam tiểu thư quá cố. Hứa phu nhân nhận lấy tách trà rồi mỉm cười trả lời.

- Cậu thật biết đùa, chẳng phải lâu lâu cậu vẫn ghé qua Mỹ với mình sao ?

Sương Hoa phu nhân nhấp một ngụm trà rồi trách.

- Cậu đó, nếu như không phải cậu đến Mỹ định cư lâu vậy thì tôi cũng đây phải lặn lội xa xôi đến tìm cậu.

Hai người vốn là bạn thân thuở nhỏ của nhau. Người ta luôn nói Hứa Thanh Tuyền và Lục Sương Hoa là cặp bạn thân thế kỉ. Tài sắc vẹn toàn, không gì là thiếu.

- Nhưng chẳng phải cậu vẫn qua tìm tôi được sao ?

Hứa phu nhân không chịu thua người bạn của mình liền nhanh chóng đáp trả lại. Nhìn bên ngoài thì không ai chịu nhường lời ai nhưng hai người lại vô cùng thân thiết với nhau.

- Được rồi không cãi cậu nữa. Hôm nay Hứa phu nhân lại rảnh rỗi đến chỗ tôi làm gì đây ?

Lúc này bà mới nhớ tới chuyện chính liền nhanh chóng quay sang nhìn cô rồi nhìn Sương Hoa phu nhân.

- Thực ra thì tôi có chuyện muốn nhờ cậu. Không biết cậu có thể nhận Lục Vy làm học trò không ?

Hứa phu nhân lên tiếng xin cho cô nhập học. Nãy giờ cô ngồi nghe hai người nói qua nói lại bây giờ bị nhắc tên liền giật mình nhìn lên. Sương Hoa phu nhân đưa mắt nhìn qua cô như đang đánh giá.

- Là con bé Lục Vy đó sao ? Nhận được hay không thì phải xem nó thể hiện như nào ở lần kiểm tra đầu này.