Phó Thiếu, Phu Nhân Của Anh Là Ai?

Chương 57: Giáo sư, xin giúp đỡ



Cô vẫn ngồi ở đó để mong rằng hắn sẽ cho cô biết đáp án của những câu hỏi không tên trong lòng cô. Lục Vy nhìn xuống tách trà còn đang nóng phản chiếu gương mặt đang mang những nỗi ưu tư trong lòng. Hắn vẫn ngồi đó đối diện cô, không nói lời nào chỉ im lặng nhìn cô.

- Tại sao anh lại cứu tôi trong khi tôi là mẫu thử thành công nhất ?

Hắn vẫn giữ nguyên sắc mặt không thay đổi.

- Không vì lý do nào cả. Tôi chỉ không muốn kỳ tích năm đó xảy ra với cô lại bị cô ném xuống sông bằng một suy nghĩ ngu xuẩn của mình.

Đúng vậy, tâm tư của hắn cô chưa bao giờ biết. Nhưng hắn đã cứu cô một mạng xem như cô có thể tin tưởng hắn rồi. Tất nhiên là vẫn giữ cảnh giác vì biết đâu một khi lệnh của ông trùm xuống hắn sẽ cướp đi mạng sống của cô bất cứ lúc nào cũng nên. Lục Vy cầm tách trà lên rồi uống hết.

- Vậy anh có thể cho tôi biết nỗi khổ của anh không ? Biết đâu tôi có thể giúp được anh thoát khỏi tổ chức đó và làm lại một cuộc đời mới.

Chẳng biết vì sao hắn lại bật cười lớn. Chẳng lẽ điều cô nói ngớ ngẩn đến vậy sao ? Nhưng cô chỉ muốn giúp hắn thôi mà. Đến lòng tốt cuối cùng của cô cũng bị hắn cười nhạo sao.

- Cô nghĩ tôi có thể thoát ra được sao ? Cho dù vậy thì tôi cũng không thể thoát ra được. Tôi mang ơn ông chủ rất nhiều.

Giọng hắn bỗng dịu lại, ánh mắt nhìn về xa xăm. Thứ mang ơn mà hắn nói to lớn đến mức nào mà khiến hắn phải buộc mình vào với tổ chức đó như vậy ? Hình ảnh đó cứ mãi ăn sâu vào tâm trí cô đến nỗi cô không thể nào thoát ra được.

Sau khi ở chỗ của Phi Dạ trở về thì cũng là đến lịch hẹn với giáo sư. Cô nhanh chóng lên xe rồi đọc tin nhắn của mẹ để xem vị trí chính xác nhà của giáo sư. Lục Vy nhấn ga rồi nhanh chóng rời đi. Ở phía xa trên tầng cao của bệnh viện kia lại có một ánh mắt vẫn dõi theo cô.

- Cô ta đi rồi sao ?

Từ một góc tường tiếng người đàn ông khi nãy vang lên. Không cần quay lại nhìn hắn cũng biết chủ nhân của giọng nói đó là ai. Phi Dạ nhìn theo cô đi xa mãi rồi nói.

- Ông muốn chơi đùa với cô ta đến khi nào ?

Người đàn ông kia bật cười cầm lấy tách trà cô vừa uống rồi xoay lại ngắm nhìn.

- Cô ta là vật thử nghiệm thành công nhất. Lấy nó làm mồi nhử ắt hẳn cô ta sẽ đến. Không ngờ rằng đứa con năm đó của Hứa gia vẫn còn sống đúng không ?

Ông ta cười lớn rồi buông tách trà ra để nó rơi vô định xuống sàn nhà. Một tiếng " xoảng " vang lên rồi bóng người đàn ông kia biến mất. Phi Dạ thở dài nhìn con đường cô vừa đi.



" Nếu như cô biết sự thật thì cô sẽ lựa chọn như nào đây ? Cuộc sống bị sắp đặt như một con rối trong tay ông ta, tôi cũng không thể giúp thêm được gì cho cô. "

Lục Vy nhìn lên đồng hồ rồi lại nhìn con đường đang tắc phía trước. Theo như cô nhớ thì giờ này đâu phải giờ cao điểm đâu mà ngã tư này lại đông đến vậy ? Cô nhíu mày nhìn lên đồng hồ rồi đập tay vào vô lăng. Cảm giác bất lực chẳng thể làm gì khi xung quanh đều là xe đang đứng đợi. Mãi đến mười lăm phút sau cảnh sát giao thông mới có thể dẹp yên và thông đường. Chỉ còn vài phút nữa là tới giờ hẹn, mẹ cô đã nói giáo sư là người đúng giờ chẳng lẽ cứ như vậy mà mất điểm trong lầm đầu tiên gặp mặt sao ?

Cô vội vã nhấn ga rồi phóng vụt đi trong sự vội vã. Có lẽ bây giờ giáo sư đang ở sẵn nhà chờ cô tới. Lục Vy đưa tay lên nhìn đồng hồ. Năm phút nữa. Chỉ còn năm phút nữa nhưng nhà giáo sư vẫn còn ở khá xa. Cô giận không thể đi nhanh hơn được nữa để đến đúng giờ hơn.

Cuối cùng sau mười phút cô cũng có thể đến được nhà giáo sư. Ngược hoàn toàn với cô nghĩ, căn nhà không hề mở cửa mà đóng chặt với một vẻ lặng thinh. Cô bấm chuông cửa rồi gọi.

- Cho hỏi đây có phải là nhà của giáo sư Phan Yên Giang không ạ ?

Vẫn không có tiếng trả lời, cô toan nhấn chuông thêm lần nữa thì tiếng xe ôtô dừng lại trước cửa nhà. Người đàn ông bước ra từ trong xe với vẻ mặt hối hả vội vã.

- Xin lỗi, cháu là Tô Lục Vy con gái nuôi của Hứa phu nhân đúng không ?

Ông vừa đi vừa lau mồ hôi trên trán đang chảy xuống. Có lẽ trước đó ông đã rất vội vã để về được đến nhà. Cô chủ động đi đến đưa tay ra chào hỏi ông.

- Xin chào giáo sư, cháu là Tô Lục Vy đã có hẹn trước với giáo sư. Hân hạnh được gặp mặt.

Ông mỉm cười đưa tay ra chào hỏi.

- Chào cháu, rất xin lỗi về sự chậm trễ của ta. Vì có một vài việc phát sinh nên ta trở về hơi trễ.

Gương mặt ông lấm tấm mồ hôi nhưng không thể che đi nét đẹp tri thức sáng ngời.

- Không sao, cháu cũng chỉ vừa mới tới.

Không ngờ rằng ông trời lại giúp cô như vậy. Ngay lần đầu gặp mặt không để lại ấn tượng xấu. Ấy vậy mà cô cứ nghĩ rằng vì cô tới trễ mà giáo sư đã đóng cửa rời đi. Lịch trình của ông dày đặc cả một ngày, quản lý sắp xếp sao cũng không thể dư ra nhiều thời gian nên đối với ông thời gian quý hơn bao giờ hết.

Giáo sư đi tới mở cổng rồi mời cô vào bên trong. Trái ngược với suy nghĩ của cô, căn nhà này nhỏ hơn và dường như đủ cho một gia đình chung sống.

- Cháu ngồi đi, để ta đi lấy nước.



Ông mời cô ngồi rồi đi vào bên trong mang ra hai ly nước đặt xuống sau đó cũng ngồi đối diện với cô.

- Hôm nay cháu đến đây tìm gặp ta là có chuyện gì cần giúp ?

Cô đặt ly nước xuống bàn rồi nhìn ra bên ngoài như chuẩn bị làm chuyện gì phạm pháp. Sau khi đã chắc chắn rằng không có người theo dõi cô mới lấy mẫu thử trong túi xách ra đưa cho giáo sư.

- Làm phiền giáo sư có thể phân tích giúp cháu các loại thành phần trong mẫu thử này không ?

Cô đặt mẫu thử lên bàn rồi đưa cho giáo sư. Ông cầm nó lên ngắm nhìn qua rồi nhíu mày hỏi cô.

- Đây là loại mẫu thử gì sao ta chưa từng nhìn thấy ?

Cô né tránh ánh mắt dò hỏi của ông rồi nói.

- Đây là một mẫu thuốc bạn cháu nhờ tìm hiểu hộ. Cháu cũng không biết chính xác tác dụng của nó là gì.

Dường như ông không mấy nghi ngờ liền cầm mẫu thử vào trong phòng thí nghiệm.

- Cháu vào đây với ta.

Cô nhìn ra ngoài một lần nữa rồi mới đi theo giáo sư xuống phòng thí nghiệm. Nơi này có đầy đủ các trang thiết bị hàng đầu và tiên tiến nhất. Cô chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết một căn phòng này có thể lên đến hàng trăm tỉ đồng. Đúng là biết đầu tư có khác, nếu là cô thì cô không biết bản thân sẽ làm gì với những thứ đồ ở đây nữa.

- Ngồi ở đây chờ ta chút, rất nhanh sẽ có kết quả.

Ông chỉ vào chiếc ghế nhỏ ở cạnh tường. Lục Vy đi tới ngồi xuống rồi cũng ngoan ngoãn chờ đợi. Chỉ khoảng mười phút sau ông đã mang một tờ giấy thống kê tới đưa cho cô.

- Loại mẫu thử này ta chưa từng nhìn thấy bao giờ. Nhưng theo ta tìm hiểu được bên trong nó có chứa chất làm phá vỡ hormone trong cơ thể khiến hệ sinh dục khó có thể phát triển.

Nói rồi ông đưa ra một bức ảnh. Cô nhìn theo tay ông chỉ vào vùng hệ sinh dục.

- Tuy chưa thử nghiệm nhưng trước tiên loại thuốc này sẽ tấn công vào buồng trứng sau đó làm co giãn ống dẫn trứng. Từ đó trứng không thể đưa xuống tử cung dẫn đến vô sinh.