Phó Thiếu, Phu Nhân Của Anh Là Ai?

Chương 61: Quyết định mạo hiểm - mong ước được làm mẹ



Có lẽ cô đã có quyết định cho bản thân mình. Lục Vy cảm nhận cái bình yên cuối cùng trước khi ánh nắng tắt hẳn nhường chỗ cho màn đêm tối. Cuối cùng cô cũng hiểu ra dù là lựa chọn như nào thì đến cuối cùng người chịu đựng cũng sẽ là cô. Nếu không chọn mạo hiểm một lần làm sao cô có thẻ biết được trong một phần nghìn nhỏ bé đấy biết đâu cuộc sống này vẫn chưa quá tệ với cô.

- Được rồi chúng ta trở về thôi. Dùng cơm xong chị sẽ quay về Hứa gia.

Cô ngồi dậy rồi đứng lên trở về nhà của Tử Linh. Nó cũng đứng dậy, lưu luyến nhìn bầu trời đã tối rồi cũng theo chân cô trở về. Đây là lần đầu tiên cả hai dùng cơm với nhau và cũng là lần đầu cả hai lại hiểu nhau như vậy. Chỉ là một chút rau, một chút đậu cùng chén cơm nhỏ thôi nhưng lại khiến cô cảm động tới vậy. Có lẽ cô lại nhớ đến những ngày trước khi còn ở với mẹ Tô và chị hai cô cũng từng ăn những món ăn như vậy.

Sau khi dùng cơm cô giúp Tử Linh dọn nhà sạch sẽ rồi đưa thêm một chút tiền cho nó trang trải cuộc sống. Nếu đã giúp thì cũng phải giúp đến cùng cô cũng muốn nó có cuộc sống tốt hơn. Lục Vy sửa soạn rồi chuẩn bị ra về. Tử Linh cũng đi theo sau để tiễn cô.

- Trời tối sương xuống lạnh lắm, em vào nhà đi. Chị có thể tự về được nên đừng lo.

Cô quay lại mỉm cười nhìn nó. Có lẽ cuộc sống bận rộn này sẽ không cho cô gặp lại nó trong thời gian sắp tới nhưng nhất định cô sẽ tới đây khi có thời gian. Và nếu có thể cô cũng muốn có một căn nhà nhỏ như này và có anh ở bên cạnh.

- Vậy chị đi đường cẩn thận. Cảm ơn chị đã giúp em.

Nó cúi người xuống cảm ơn cô vô cùng lễ phép. Cô vội vã đưa tay ra rồi đỡ nó đứng dậy. Trước nay cô đều có một thiện cảm không tốt với những thiên kim tiểu thư. Bởi lẽ họ được sống trong nhung lụa từ khi lọt lòng nên không hiểu cảm giác của những người khác cũng không bao giờ đặt mình vào vị trí của họ. Đó sẽ là những cô tiểu thư chua ngoa nhưng đối với Tử Linh lại hoàn toàn khác.

- Đừng khách sáo như thế. Đã là em của Minh Lâm thì cũng là em của chị.

Cô mỉm cười đưa tay lên xoa đầu nó. Tử Linh lần đầu cảm nhận được sự yêu thương từ một người chị. Nó bỗng đỏ mặt rồi không dám nhìn lên cô.

- Được rồi, chị về đây. Có lẽ thời gian sau chị cũng sẽ rất bận nếu có thời gian chị sẽ quay lại thăm hai đứa.

Nó vẫn không dám nhìn lên cô chỉ cúi đầu như vậy rồi trả lời.

- Vâng ạ.

Cô quay người đi ra xe rồi nhấn ga lao đi trong cái bóng đêm lạnh lẽo sương xuống. Lục Vy lấy từ trong túi xách ra số điện thoại của giáo sư rồi ấn lên bàn phím. Có lẽ giờ này đã muộn nên giáo sư sẽ không bắt máy nhưng cô vẫn muốn gọi thử.

- Alo ?



Không ngờ rằng chỉ sau vài tiếng chuông bên kia liền có người bắt máy. Giờ này đáng lẽ ra ông nên dành thời gian cho gia đình hơn là bắt máy cho những chuyện như này. Cô nhấn ga đi chậm lại rồi bắt đầu nói.

- Giáo sư, con là Tô Lục Vy.

Ông im lặng không nói gì dường như là để nhớ xem cô là ai. Không mất quá nhiều thời gian để ông nhớ ra cô, giáo sư xoay ghế đứng dậy đi ra phòng khách rồi hỏi.

- Là con sao ? Con đã quyết định được chuyện phẫu thuật chưa ?

Có lẽ ông đã phần nào đoán ra nhưng vẫn muốn hỏi cô.

- Con muốn phẫu thuật.

Cô nói chắc như đinh đóng cột. Cô muốn mạo hiểm một lần vì mỗi sự lựa chọn đều mang đến một cánh cửa khác nhau. Cô còn trẻ, cô còn có thể làm được nhiều việc khác nhưng cô muốn được thử cảm giác mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày đứa con của mình. Và có lẽ anh cũng sẽ rất vui nếu biết được cô có thể mang thai.

- Con đã chắc chắn chưa ?

Ông hỏi lại như muốn khẳng định sự lựa chọn của cô, Mặc dù ông đưa ra phương pháp là thế nhưng ông vẫn không mong rằng cô sẽ thử nó. Khả năng sống của cô chỉ như một con kiến đang chơi vơi giữa lòng đại dương.

- Con chắc chắn, con muốn phẫu thuật.

Cô khẳng định lại lần nữa như muốn nói rằng cô sẽ không thay đổi quyết định của mình. Nếu như không thử thì làm sao biết được có thể hay không ? Nếu như không mạo hiểm lần này thì có lẽ quãng đời phía sau của cô cũng sẽ là những nuối tiếc thay vì hạnh phúc.

- Con có cần thời gian suy nghĩ lại không ? Chuyện này không phải ngày một ngày hai là quyết định vội vàng được, nó còn liên quan đến chính mạng sống của con.

Ông ngồi trên ghế sofa nhìn ra ngoài. Có lẽ chính ông cũng không muốn thực hiện ca phẫu thuật này vì cho dù ông có là giáo sư hay thậm chí là thần tiên thì cũng có sai sót trong lần đầu. Hơn hết chưa ai từng thử qua phương pháp này và cô cũng là con gái của người mà ông mang ơn. Cho dù chỉ là con gái nuôi đi chăng nữa thì cô vẫn rất quan trọng.

- Giáo sư, con thực sự đã nghĩ kĩ rồi. Nếu như lần này con không phẫu thuật thì về sau con cũng sẽ hối hận. Con muốn được mạo hiểm lần này, một lần cuối cùng.

Ông như bị cô thuyết phục mà lặng lẽ thở dài. Chưa bao giờ ông thực hiện một ca phẫu thuật mà bản thân lại bị áp lực đến như vậy. Tính mạng của bệnh nhân đặt trên vai ông, có lẽ ông cần thêm thời gian.

- Nếu như quyết định đó là của con ta sẽ ủng hộ. Nhưng trước hết chúng ta cần chuẩn bị. Cho ta ba tháng, ba tháng sau ta nhất định sẽ phẫu thuật thành công.



Thời gian ba tháng không dài mà cũng chẳng ngắn. Nó có đủ để cô giải quyết hết những công việc của bản thân ở hiện tại để sẵn sàng bước vào phòng phẫu thuật hay không ? Lục Vy đưa ánh mắt vô định nhìn con đường vắn không có lấy một bóng người.

- Con có thể đợi được không ?

Thấy cô im lặng ông liền hỏi lại cô.

- Con đợi được, hai lăm năm con còn có thể đợi thì nói gì đến ba tháng.

Cô đợi năm năm, mười năm hay hai mươi năm cũng được. Cô có thể đợi nếu như kết quả là một niềm hạnh phúc. Còn nếu bắt cô đợi trong vô định không cho cô lấy một kết quả thì đợi một tuần cũng là vô nghĩa và quá dài.

- Vậy chúng ta chốt nhé.

Ông đi tới mặc chiếc áo trắng rồi tiếp tục đi xuống phòng phẫu thuật. Có lẽ ông sẽ phải luyện tập nhiều hơn. Căn phòng này đã quá lâu ông không sử dụng đến nhưng ngay trong chính thời khắc này nó lại sáng đèn.

- Giáo sư có thể giữ bí mật chuyện này với gia đình con được không ?

Cô không muốn để gia ba mẹ cô biết càng không muốn để anh biết được chuyện cô sẽ phẫu thuật. Nếu như họ biết thì nhất định họ sẽ không đồng ý cho cô thực hiện ca phẫu thuật này. Cô biết chắc chắn là vậy vì những gì họ đã và đang làm cho cô.

- Được, làm theo nguyện vọng của bệnh nhân là một trong những điều ta luôn tuân thủ.

Cô mỉm cười, cuối cùng thì cô cũng có thể làm được một việc mà bản thân mong muốn.

- Cảm ơn giáo sư.

Giọng cô hòa lẫn với tiếng gió rồi trôi đi mãi. Trong lòng cô bây giờ vô cùng nhẹ nhõm vì đã trút đi được một gánh nặng. Cô đã có quyết định của riêng mình cũng đã có sự mạo hiểm mà bản thân lựa chọn.

- Không có gì, ba tháng sau hẹn gặp con ở Mỹ.

Nói rồi ông tắt máy. Cô sẽ phải ra nước ngoài để có những trang thiết bị y tế tốt nhất cho lần phẫu thuật tới. Và nếu như thành công cô sẽ trở về. Còn không thành công thì có lẽ đó sẽ là lần ra đi mãi mãi.