Phó Thiếu, Phu Nhân Của Anh Là Ai?

Chương 70: Gặp lại Minh Lâm



Tuy là bản thân đã thực sự hồi phục nhưng ở trước mặt Phó Tần Minh cô vẫn phải giả bộ như bản thân thực sự đang bị chi phối và không thể cử động được tay chân. Cô vẫn ở trong căn phòng đó và chịu sự giam cầm như một vật nuôi trong chiếc lồng giam nhỏ.

- Lục Vy, ăn cơm thôi.

Phi Dạ mở cửa đem vào cho cô một chút đồ ăn. Nhưng bên trong căn phòng hoàn toàn trống không còn cô thì đã rời đi lúc nào không biết. Hắn nhíu mày đi đến chiếc lồng kính rồi nhìn vào trong, là một tờ giấy.

" Xin lỗi vì hành động mà không hỏi cậu trước. Nhưng tổ chức này đã nợ tôi quá nhiều, tôi không thể để yên cho họ mặc làm gì thì làm đấy. Nếu như cậu có thể đọc được bức thư này làm ơn hãy giúp tôi giữ kín bí mật, tôi sẽ trở trước khi trời sáng. "

Hắn đặt tờ giấy xuống rồi thở dài. Hắn đang giúp cô thu thập những tài liệu mật của tổ chức để kết án Phó Tần Minh trước tòa. Nhưng cô có từng nghĩ rằng nếu không còn Phó Tần Minh nữa thì hắn sẽ sống ra sao. Và nếu ông ta bị bắt liệu hắn có được yên ổn hay không ? Hắn thực sự vì yêu cô mà đến cả lí trí cũng không còn nữa rồi.

Bữa tối hôm đó hắn để trên bàn rồi đợi cô trở về. Hắn có thể bảo vệ cô bây giờ nhưng có lẽ sau này sẽ là người khác ở bên cô. Và người đó chắc chắn không phải là hắn.

" Thông tin mật của tổ chức và nguồn hàng heroin nhất định sẽ được cất giữ ở đây. "

Cô mặc bộ đồ đen bịt kín mặt đi tới căn phòng mà cô cho là có những thông tin bản thân cần. Đó là căn phòng cấm chỉ có một mình Phó Tần Minh có thể đi lại. Cô chắc chắn rằng cô sẽ tìm được bằng chứng để buộc tội ông ta.

Giờ này ông ta đã trở về Phó gia nên cô dễ dàng hành động hơn rất nhiều. Cô đã có trong tay thông tin về loại thuốc mà ông ta cho cô uống và đoạn ghi âm của ông ta khi ông ta nói chuyện với tên áo đen. Trong cuộc đối thoại đó nói về việc sản xuất heroin ra ngoài và bán cho những ai. Bây giờ chỉ cần cô tìm thấy những bánh heroin trong đây là có thể kiện ông ta ra toàn cùng những thứ thuốc kỳ quái mà ông ta đã sản xuất.

Cô thận trọng nhìn lại rồi mới quyết định mở cửa căn phòng đó. Chỉ với một thanh sắt cô có thể dễ dàng mở cửa. Bên trong dường như không nhìn thấy gì cả. Cô nhanh chóng tìm công tắc đèn rồi bật lên. Căn phòng này bám bụi bẩn cùng những mạng nhện dường như đã lâu ngày không được ai dọn dẹp. Những kệ tủ chất đống những tài liệu mà cô cũng không biết đó là gì.

" Đây là gì đây ? "

Cô mở một ngăn tủ ra rồi cấm cuốn sách dày hàng nghìn trang sách xuống. Cô nhẹ nhàng ra đóng cửa lại rồi rồi xuống lật từng trang.

" Đây là thông tin của các thành viên đã và đang ở trong tổ chức. Ghi chi tiết như vậy chắc hẳn ông ta có lưu lại thông tin về mẹ Tô. "



Thành viên đầu tiên của tổ chức là một người đàn ông ba mươi lăn tuổi làm nghề vận chuyện hàng. Những thông tin về ông ta được ghi lại rõ ràng không thiếu xót một thông tin nào. Cô lật tiếp những trang tiếp theo lại càng ngạc nhiên hơn khi có cả những người nghệ sĩ nổi tiếng cũng ở trong này. Nếu như cô có cuốn sổ này thì chẳng phải là nắm hết thông tin của những thành viên trong tổ chức lại dễ dàng hơn trong tìm kiếm.

Cô ngồi lật qua lật lại cuối cùng cũng thấy được mẹ cô. Bà là thành viên thứ hai nghìn một trăm năm mươi sáu của tổ chức. Bà là con gái của một gia đình khá giả nhưng năm đó gia đình là ăn thất thoát nên dẫn đến nợ nần. Phó Tần Minh đã đứng ra giúp gia đình trả nợ và như thế mẹ cô trở thành thành viên của tổ chức.

" Tất cả những thành viên ở đây đều được uống một loại thuốc chi phối tâm trí. Vậy nên việc rời khỏi tổ chức là vô cùng khó khăn và cũng chưa ai từng ra khỏi tổ chức thành công. "

Ông ta làm vậy rốt cuộc muốn nhắm đến điều gì ? Hay chỉ vì thoả mãn cái sở thích quá dị của ông ta. Cô không biết nhưng chắc chắn rằng cô sẽ vạch trần ông ta. Ông ta không phải cha ruột của Minh Lâm cô càng không có lý do gì để nương tay với ông ta.

" Bụp. "

Bất chợt một cuốn sách rơi từ trên bàn xuống. Cô nhíu mày cúi xuống nhặt nó lên. Ánh mắt cô bất chợt chạm vào thứ gì đó. Nhìn giống như là một cánh cửa.

Cô đưa tay chạm vào nó rồi mở cánh cửa kia ra. Phía dưới tối đen như mực nhưng lại có cầu thang để đi xuống. Cái căn cứ này thực ra là cái quái gì vậy, chẳng khác nào một cái mê cung cả.

Cô lấy hết can đảm rồi đi xuống phía dưới để xem. Có lẽ thứ mà ông ta muốn giấu không phải là căn phòng trên kia mà là căn hầm ở dưới này. Lục Vy bước từng bước thận trọng lần lối đi vào bên trong. Từ xa cô nhìn thấy một ánh đèn le lói phát sáng. Không nghĩ được nhiều Lục Vy liền đi đến đó để xem.

- Minh... Minh Lâm. Phó phu nhân ?

Trong căn phòng có ánh đèn kia chính là hình ảnh của Phó phu nhân đang ngồi bên cạnh anh. Vai của anh vẫn còn đang băng bó vết thương do viên đạn để lại. Nghe thấy giọng của cô anh liền đưa mắt lên nhìn.

- Lục Vy, Lục Vy, em có sao không ? Ông ta có làm gì em không ?

Anh chạy đến bên cô mặc cho vết thương vẫn còn đau. Căn phòng này được thiết kế vô cùng chặt dường như đến cả một con ruồi hay con muỗi cũng không thể chui qua nổi.



- Em vẫn ổn. Tại sao anh lại ở đây, còn có Phó phu nhân nữa.

Cô đưa mắt nhìn qua người phụ nữ đanh ngồi trên ghế. Dường như hiểu được ý của cô anh liền giải thích.

- Sau khi đem anh về để chữa trị mẹ anh đã không đồng ý cho ông ta tiếp tục hoạt động tổ chức nữa. Sau đó hai người cãi nhau, ông ta không chịu nổi nên đã giam mẹ con anh xuống đây. Căn phòng này không thể dùng sức để ra ngoài chỉ có thể mở bằng chìa khoá.

Ngay cả vợ con ông ta còn có thể giam lại như này thì nói gì đến cô là một người ngoài. Cô chạm tay lên trên lớp kính dày để cảm nhận được hơi ấm của anh. Dù là qua một lớ kính dày cô vẫn có thể cảm nhận được anh, cứ như anh đang ở ngay bên cạnh cô vậy.

- Đợi em, em nhất định sẽ lấy được chìa khoá từ chỗ Phó Tần Minh.

Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt anh, có lẽ anh đã phải chịu nhiều thương tích vì cô rồi. Cô không muốn anh vì cô mà phải làm như vậy. Minh Lâm mỉm cười rồi gật đầu.

- Anh sẽ chờ.

Phó phu nhân ở phía sau cũng nhìn cô, dường như ánh mắt bà đã không còn gay gắt như trước nữa. Trong sâu thẳm trái tim bà đã có chút tình thương dành cho cô. Có lẽ là như vậy.

- Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau, em hứa.

Cô quay người rồi nhanh chóng rời đi trước khi bị phát hiện. Ông ta có thể đột ngột quay lại bất cứ lúc nào mà cô không hề hay biết. Lục Vy đi lên trên căn phòng kia, lưu luyến nhìn lại tầng hầm lần cuối rồi đóng nó lại.

Cô cầm cuốn sách có ghi thông tin của tất cả các thành viên đi theo rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Bên ngoài hiện tại vẫn có người đi lại, nếu như cô trực tiếp mang cuốn sổ này ra thì nhất định sẽ bị phát hiện.

" Mình phải làm sao đây ? "

Trong bóng tối có một cánh tay từ từ vươn đến gần cô. Nó dần áp sát vào cô rồi nhanh chóng bịt miệng cô kéo về phía sau.