Phó Thiếu, Phu Nhân Của Anh Là Ai?

Chương 82: Em không muốn quay lại Mạc gia



Sau đó anh và cô ra ngoài dùng bữa vì hôm nay ba mẹ cô có công chuyện không thể ở nhà để nấu cơm. Thạch Huệ cũng có hẹn với đối tác trưa nay sẽ dùng cơm cũng tiện cho việc trao đổi về hợp đồng lần này. Hơn nữa họ cũng muốn cô và anh hâm nóng tình cảm sau những sóng gió hai người đã trải qua.

Ngồi trên xe cô vẫn không thể lựa chọn được nhà hàng hợp ý mình. Có lẽ là do khẩu vị của cô không được tốt nên dường như những món ăn ở nhà hàng cao cấp đều khiến cô không thể vừa miệng. Anh bất lực thở dài, nếu như anh có thể nấu anh cũng muốn nấu cho cô ăn để cô không cần phải ra ngoài nữa.

Trong đầu cô chợt nhớ tới một nơi mà có lẽ cô sẽ muốn tới đó. Một nơi yên bình, có hoàng hôn chiều tà dần tắt để lại những ánh nắng vương trên tán lá du dương theo gió.

- Minh Lâm chúng ta đi đến chỗ này.

Cô mỉm cười quay sang nói với anh. Tuy vẫn không hiểu cô muốn đi đâu nhưng anh vẫn đi theo sự chỉ dẫn nhiệt tình của cô.

- Đây là đâu vậy ?

Anh nhu mày nhìn con đường phía trước mặt mình. Đây không phải là một làng quê hay sao ? Cánh đồng lúa trải dài bạt ngàn trên những mảnh ruộng màu mỡ. Cô gậy đầu vui vẻ nói với anh.

- Chúng ta đi chợ.

Anh giật mình quay sang hỏi lại cô.

- Đi chợ ?

Cô mỉm cười gật đầu rồi chỉ đường đến nơi cô có thể mua được đồ ăn. Và đương nhiên chiếc xe ôtô của anh không thể nào đi vào chợ được nên đành phải để bên ngoài.

Sau đó hai người nhanh chóng đi tìm một cửa hàng quần áo mua tạm những bộ đồ bình dân để mặc. Cô không muốn quá khoa trương khi đến những nơi như thế này. Vậy là anh có một chiếc áo phông, quần baggy cùng một đôi giày trắng khá trẻ trung và năng động. Cô chọn cho mình một chiếc đầm trắng vai bèo cộc tay buộc nơ. Váy chất đũi dáng xòe nhìn vô cùng nữ tính.

Cô nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới rồi mỉm cười ôm lấy tay anh.

- Nhìn anh không khác hồi đi học là bao nhỉ. Chỉ cần thay một bộ đồ từ một tổng tài cao cao tại thượng lại trở thành một cậu học sinh cấp ba rồi.

Cô hài lòng nhìn anh với bộ dạng như hiện tại. Ngày trước là ai đã dùng cái khuôn mặt này, outfit này để tán cô cho bằng được. Thời gian trôi nhanh thật, mới ngày nào anh còn là một học sinh cấp ba bây giờ anh đã trở thành chủ tịch của một tập đoàn lớn. Gia thế thay đổi, hoàn cảnh cũng không còn giống như trước nhưng sự dịu dàng ôn nhu vốn có ban đầu của anh mãi mãi chẳng thể nào thay đổi được.

Minh Lâm bật cười xoa xoa đầu cô. Đúng là đã lâu rồi anh không ăn mặc như này. Cuối cùng cũng chỉ là vì cô anh mới có thể trở lại là một học sinh cấp ba vô lo vô nghĩ.

- Anh mặc như nào cũng được chỉ cần là Tiểu Vy thích.



Cô mỉm cười rồi hỏi.

- Vậy anh mặc váy đi.

Câu nói này của cô làm anh có chút ngạc nhiên nhưng vẫn vui vẻ mà trả lời lại.

- Được, tối nay về tôi mặc váy cho em xem.

Cô bật cười rồi cùng anh đi ra bên ngoài. Cuộc đời này bạn nhất định sẽ gặp được một người yêu thương bạn hơn cả bản thân của họ. Đối với họ việc làm cho bạn vui còn quan trọng hơn tất cả những việc khác.

- Đi thôi đi thôi. Cậu chậm quá đấy bạn học Phó.

Anh bật cười chạy đến nắm chặt lấy tay cô.

- Là do bạn học Tô không đợi tớ.

Cả hai cười lớn nhìn gương mặt có chút giận dỗi của anh. Ngày trước khi còn ở với mẹ Tô cô vẫn thường hay đi chợ với chị Lục An như này. Nhưng từ khi cuộc sống bị đảo lộn cô đã không còn có được những phút giây bình yên như vậy nữa.

Cô kéo tay anh đi vào bên trong chợ. Nơi này đông người qua lại cô nhạn chóng đi tìm những món đồ cần thiết cho bữa trưa ngày hôm nay. Anh đi theo cũng chỉ để cầm đồ và trả tiền giúp cô mà thôi.

- Không còn thiếu gì nữa, chúng ta đi thôi.

Cô nhìn lại một lượt rồi gật đầu ưng ý nói.

- Đi đâu ? Chúng ta sẽ về Phó gia với đống đồ này sao ?

Anh vừa chạy theo cô vừa hỏi. Lục Vy không nói gì chỉ lặng lẽ mang điện thoại ra rồi nhìn giờ.

- Đến nơi anh sẽ biết.

Cô cùng anh đi lên xe rồi rẽ về hướng ngược lại. Càng đi sâu vào bên trong lại càng cảm thấy nơi này thật bình yên so với thành phố đông đúc chật hẹp kia. Cánh đồng trải dài với tiếng chim hót trên những con đường làng. Xe không thể đi vào bên trong nữa nên Minh Lâm đành phải tìm một nơi để gửi xe sau đó cùng cô mang đồ đi vào bên trong.

Mặc dù anh vẫn chưa hiểu tại sao cô lại tới đây nhưng vẫn muốn đi theo cô. Lục Vy nhanh chóng nhớ lại ngõ nhà của Tử Linh sau đó rẽ vào bên trong.



- Đây, đến nơi rồi.

Đứng trước ngôi nhà nhỏ kia anh có cảm giác yên bình đến lạ. Bất chợt lại có mong muốn cùng cô đi đến một nơi xa, có một ngôi nhà như này bỏ đi những ưu phiền nơi thành phố xa hoa.

- Tử Linh, em có ở nhà không ?

Vừa nghe cô gọi hai chữ Tử Linh liền khiến anh phải giật mình. Đã một tháng kể từ khi nó rời đi và không ai tìm được chỗ ở chính xác của nó. Anh cùng Mạc gia cũng không thể liên lạc được với Tử Linh vậy mà cô lại biết chỗ ở của nó.

- Chị Lục Vy.

Con bé đang ở sau nhà liền chạy lên để mở cửa. Nó nhìn thấy anh đứng bên cạnh cô liền hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nó mỉm cười rồi ôm lấy cô.

- Dạo này chị có khoẻ không ? Nghe nói tất cả đã ổn thoả rồi.

Cô cũng vòng tay qua ôm lấy nó. Cuộc sống của nó vẫn trôi qua bình yên như vậy. Lăng Sở đã tìm được việc làm còn nó thì phải ở nhà vì hắn không cho phép nó đi. Cả ngày chỉ quanh quẩn trong nhà lâu lâu lại ra sau chăm vườn hoặc chạy đi chơi với mấy đứa nhỏ trong xóm. Tuy là có chút thiếu thốn nhưng như vậy lại thấy vui.

- Tử Linh, em đi đâu suốt một tháng nay vậy ? Anh có cho người đi tìm em nhưng không thấy.

Nó phì cười rồi trả lời.

- Em ở đây này. Chuyển đến đây ở được vài ngày thì em bắt gặp chị ở trên phố nên đã cho biết chỗ ở luôn. Em tin chị ấy sẽ giữ bí mật với Mạc gia.

Nó dẫn hai người đi vào bên trong nhà. Căn nhà đã khác so với cái hồi mà cô đến. Đầy đủ hơn rất nhiều cũng đã sửa lại những nơi cần sửa. Một bộ ghế sofa thay cho bộ bàn ghế cũ cô đã từng ngồi. So với cuộc sống của một tiểu thư danh giá trong toà lâu đài Mạc gia thì cuộc sống này làm sao có thể so sánh được. Nhưng ít nhất cô còn có hắn ở bên cạnh. Thay vì ở một toà lâu đài không có tình yêu sống trong sự lạnh lẽo thì thà rằng sống ở một ngôi nhà bình dân với người mình yêu đến hết cuộc đời.

Nó cầm ra ba cốc nước đặt xuống rồi ngồi đối diện với cô.

- Em có định trở về Mạc gia không ?

Anh nghiêm túc hỏi nó như mong muốn một câu trả lời thật lòng để người nhà Mạc gia không phải tốn công vô ích. Nó mỉm cười nhàn nhạt trả lời.

- Chắc là không. Em không muốn trở lại đó. Nếu như có thể anh hãy nói với họ rằng đừng tìm em nữa.

Tử Linh thở dài mệt mỏi. Nó biết ba mẹ cô sẽ đi tìm nó trở về rồi sau đó lại chia cắt nó và Lăng Sở. Họ chỉ muốn tốt cho Mạc gia chưa bao giờ từng nghĩ tới hạnh phúc cho riêng nó.