Đó là quyết định của Tử Linh anh cũng không thể can thiệp vào. Mạc gia đã làm quá nhiều việc có lỗi với nó để rồi bây giờ khi đứa con gái họ đứt ruột sinh ra bỏ đi họ mới nhận ra rằng tất cả những gì họ làm thực sự đã sai quá nhiều. Anh lấy điện thoại ra rồi bật một đoạn video do camera ghi lại lên rồi đưa cho Tử Linh.
- Mấy hôm trước Mạc lão gia có đến tìm anh.
Nó ngập ngừng rồi cũng cầm điện thoại lên xem. Trong đoạn video là ba mẹ nó đang ngồi đối diện với anh. Nhìn hai người có vẻ đã ốm đi nhiều, gương mặt cũng mang những ưu phiền nặng trĩu đôi mắt.
" Con vẫn chưa tìm thấy con bé sao ? "
Mạc lão gia đưa đôi mắt đượm buồn lên nhìn anh với hy vọng rằng một ngày nào đó anh sẽ tìm thấy nó.
" Con đã tìm hết mọi ngóc ngách rồi cũng không thề tìm thấy Tử Linh. "
Câu nói của anh làm Mạc phu nhân bật khóc. Nó giật mình, có chút ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên mẹ nó khóc vì nó. Không phải mẹ nó vô tâm mà là vì mẹ nó không bao giờ hiểu được lòng nó muốn gì. Bà đưa tay lên lau đi nước mắt anh cũng vội vã lấy khăn giấy đưa cho bà.
" Cảm ơn con. "
Mạc phu nhân nhận lấy khăn giấy rồi lau đi nước mắt. Nó có thể nhìn thấy đôi mắt bà đã sưng đỏ vì khóc quá nhiều. Trên tóc cũng đã xuất hiện vài sợi bạc trắng. Nó đau lòng nhìn ông bà không dám nói một lời nào. Nó cũng muốn chạy đến bên bà để lau đi nước mắt muốn sà vào lòng ba để chia sẻ những nhọc nhằn. Nhưng nó làm như vậy thì ai sẽ lau nước mắt cho nó, ai sẽ chia sẻ với nó, ai sẽ yêu thương nó và hơn hết ai sẽ hiểu cho nó.
" Tử Linh đã đi gần một tháng rồi cũng không có thông tin gì của nó. Nếu như con có thể gặp được nó hãy nói với nó rằng ba mẹ nó đã biết sai rồi. Chúng ta đã biết chúng ta sai từ đâu rồi. "
Mạc phu nhân nghẹn ngào khóc nấc không thành tiếng. Dường như mọi hy vọng tìm thấy nó đã tan thành mây khói khi gần một tháng vẫn chưa có thông tin gì. Tử Linh nhìn thấy bà như vậy cũng cảm thấy có lỗi khi bản thân đã khiến bà phải suy nghĩ. Nó tự hỏi rằng liệu bây giờ nó quay trở lại thì có thể được sống một cuộc sống nó mong muốn hay không.
" Đáng lẽ ngay từ đầu ta đã không nên làm vậy. Chuyển lời của ta cho nó ba nó luôn mong nó trở về. Mọi chuyện sau này sẽ để nó quyết, hạnh phúc của nó là tự nó chọn. Chúng ta sẽ già đi rồi sẽ không còn ở bên nó chỉ có người yêu thương nó thật lòng mới có thể ở bên nó cả đời. "
Sau câu nói ấy của ba nó là kết thúc đoạn video. Tử Linh đặt điện thoại của anh lên bàn rồi im lặng. Anh biết nó đang nghĩ gì và cũng biết bây giờ quyết định là ở nó.
- Anh tôn trọng quyết định của em. Nếu muốn về chiều nay chúng ta sẽ về. Còn nếu không muốn anh sẽ chuyển lại lời nói trước đó của em tới Mạc lão gia.
Cô nhìn nó mà trong lòng cũng buồn thay nó. Cô cũng đã trải qua những chuyện như này nên cô hiểu cảm giác của nó. Sóng gió nào rồi sẽ qua đi ngay cả Nhan phu nhân lúc đầu có thành kiến với cô như vậy mà bây giờ cũng đã chấp nhận cô. Lục Vy đứng dậy đi đến bên cạnh nó rồi nắm lấy tay nó.
- Em quyết định ra sao là lựa chọn của em. Nhưng Tử Linh nếu như có thể em hãy thử một lần tha thứ cho họ.
Cô có thể nhìn thấy sự hối hận trong ánh mắt của đôi họ. Đối với họ bây giờ tìm thấy Tử Linh là điều quan trọng nhất. Họ cũng là cha mẹ, họ cũng biết xót xa khi thấy con mình bỏ đi như vậy. Và tròn khoảnh khắc ấy tất cả những gì họ đã làm họ hiểu chúng là sai. Bây giờ vấn đề là ở nó, nó quyết định như nào sẽ tha thứ cho họ hay tiếp tục sống lẩn trốn mãi cuộc đời về sau.
Tử Linh dựa vào người cô, nó không nói được gì chỉ có thể nắm chặt lấy tay cô. Có lẽ nó đang suy nghĩ nên tha thứ hay nên tiếp tục sống như hiện tại.
- Tiểu Linh anh về rồi đây.
Bên ngoài bóng dáng một thanh niên bước vào với mồ hôi rơi xuống áo. Lăng Sở hiện đang làm rất nhiều công việc chỉ để trang trải cho cuộc sống của Tử Linh được tốt đẹp hơn. Hắn muốn chứng minh cho nó biết được rằng lựa chọn của nó là hoàn toàn đúng.
- Lăng Sở.
Giọng nó nhàn nhạt gọi tên hắn. Vừa nhìn thấy cô và anh ngồi ở ghế hắn liền mỉm cười chào hỏi.
- Phó thiếu và Phó phu nhân hôm nay có dịp qua chơi.
Tuy hắn là đứa trẻ mồ côi nhưng hắn lại rất hiểu lễ nghĩa và biết trên biết dưới. Vì vậy hắn lại càng trân trọng Tử Linh hơn vì nó đã bỏ cả một Mạc gia để cùng hắn bỏ trốn. Có đêm hắn đã hỏi nó rằng nó có hối hận không. Nhưng khi nhận được cái lắc đầu cùng cái ôm sâu của nó thì hắn biết đời này hắn đã gặp được đúng người.
- Cậu không cần khách sáo như vậy, xưng hô bình thường là được rồi. Dù gì tôi coi Tử Linh cũng như là em gái của tôi.
Anh lên tiếng để tránh những khó xử không nên có. Đối với anh thì việc xưng hô không quan trọng. Trong công việc anh khá nghiêm túc và quy củ nhưng khi có chuyện tư cần giải quyết anh lại không để ý mấy những quy củ như vậy. Hắn mỉm cười gật đầu rồi đi vào bên trong.
- Hai người đợi tôi đi thay đồ trước rồi sẽ ra tiếp chuyện.
Hắn nhanh chóng đi vào bên trong để thay bộ đồ đã ướt đẫm mồ hôi và bùn đất ra. Nhìn hắn như vậy nhất định là đã phải làm việc vất vả như nào để có thể cho Tử Linh một cuộc sống yên ổn. Không thể bằng được khi ở Mạc gia nhưng hắn đã cố gắng rất nhiều. Hắn học nấu ăn để nấu cho nó ăn, hắn dọn dẹp nhà cửa và càng không để nó đụng đến việc gì. Đối với hắn nó như một viên ngọc quý cần được nâng niu.
- Lăng Sở.
Nó kéo hắn ngồi xuống bên cạnh để cô đi về chỗ bên cạnh anh. Cảm thấy bầu không khí có chút lạ thường hắn liền nhỏ giọng hỏi Tử Linh.
- Có chuyện gì vậy ? Sao anh thấy không khí căng thẳng quá.
Nó thở dài rồi tường thuật chuyện khi nãy lại cho hắn nghe. Nó không biết bản thân sẽ lựa chọn như nào nhưng ít nhất hắn là người đang ở bên cạnh nó hiện giờ hắn cần được biết về chuyện này. Lăng Sở có chút trầm tư như đang suy nghĩ gì đó rồi hắn hạ giọng nói.
- Anh biết việc em bỏ Mạc gia cùng anh đi đến nơi này là em tự nguyện nhưng nếu vì vậy mà quan hệ của em và ba mẹ có xích mích anh cũng không thể vui.
Hắn dừng lại một chút, nắm chặt lấy tay nó rồi nói tiếp.
- Chúng ta không thể sống mãi như này. Anh cũng muốn có được sự chấp thuận của ba mẹ em mà đường đường chính chính cưới em về. Vậy nên Tử Linh, chúng ta quay về lần này được không ?
Hắn biết nó vẫn đang suy nghĩ phân vân rất nhiều chỉ để nghĩ cho hắn. Tất cả những chuyện Tử Linh làm đến cuối cùng vẫn là để bảo vệ hắn và hạnh phúc của cả hai. Lăng Sở không muốn vì một người hắn mà cô phải đánh đổi nhiều thứ như vậy. Hắn cũng là đàn ông, hắn không thể mãi trốn chui trốn lui ở một góc như này.
- Quyết định vẫn nằm ở em, anh không bắt ép em nhưng nếu được anh vẫn mong em quay về Mạc gia lần này.
Tử Linh đưa tay nắm chặt lấy tay hắn như sợ rằng nếu nó buông tay thì nó sẽ lạc mất hắn. Anh và cô chỉ biết ngồi nhìn lại chẳng thể giúp được gì cho nó. Chỉ cần nhìn thấy Tử Linh anh lại nhớ đến anh và cô của ngày trước cũng từng mặc kệ sự phản đối của Phó gia mà cưới nhau. Rồi những sóng gió ập đến liên tiếp cả hai lại cùng nhau vượt qua.