Thời gian quay bộ phim " ngày thành phố hoa lệ nhất " là hai tháng và sau khi kết thúc bộ phim cũng là lúc cô sang Mỹ để phẫu thuật. Tuy rằng Nhan phu nhân đã chấp nhận cô và chấp nhận chuyện có thể nhận con nuôi nhưng cô vẫn muốn được tạo nên một sinh mạng quý giá và nuôi dưỡng nó chín tháng mười ngày.
Sau khi nhận vai xong cô cùng Tiêu Duệ đến chụp ảnh cho một tạp chí lớn. Chủ đề tuần này của tạp chí là nàng thơ bên ly champagne và hoa hồng. Cô được chọn cho một một bộ váy khá kín đáo nhưng vẫn tôn lên được tỷ lệ cơ thể chuẩn của cô.
- Chị đẹp thật đấy.
Tiêu Duệ đứng bên cạnh cô cảm thán. Đôi mắt nó long lanh như đang nhìn một thứ gì đó nó vô cùng yêu thích. Outfit của cô lần này có chút dịu dàng nhưng vẫn quyến rũ vô cùng. Tóc buông lơi có chút rối cùng với ly champagne càng làm cô thêm phần hút hồn.
- Được rồi đừng nhìn nữa. Em mà nhìn nữa là ánh mắt của em có thể nhìn xuyên qua người chị luôn đó.
Lục Vy mỉm cười đứng dậy rồi cốc nhẹ vào đầu nó sau đó đi ra ngoài để chụp bộ ảnh. Một ly rượu trên bàn cùng một bó hoa hồng lớn được đặt bên cạnh. Xung quanh là những cánh hoa rải rác trên sàn nhà và nhiều nơi khác. Tất cả đều là một màu đỏ sang trọng lại vô cùng quý phái. Bộ váy cô đang mặc cũng là màu đỏ, kết hợp với những dáng khác nhau cô đã có một bộ ảnh ai nhìn vào cũng muốn có được cô.
- Hôm nay cô vất vả rồi.
Một nhiếp ảnh gia đi tới để máy chụp ảnh bên cạnh cô. Những bức ảnh mà cô chụp còn đang được chỉnh sửa và rất nhanh sẽ lên trang đầu của tạp chí. Cô cầm lấy chai nước bên cạnh rồi uống cạn.
- Cảm ơn anh, hôm nay anh cũng vất vả rồi.
Thời gian chụp bộ ảnh cũng khá lâu nên hiện tại đã là sáu giờ tối. Cô vội vã thay đồ rồi tẩy trang để makeup lại nhẹ nhàng hơn. Tóc búi cao lại càng tôn thêm vẻ đẹp quý phái của cô. Ngày trước cô đã từng nói cô sẽ không bao giờ đi guốc vì đi guốc sẽ rất đau chân và có thể ngã bất cứ lúc nào. Nhưng bây giờ cô đã tập làm quen được với nó và hầu như là hàng ngày cô đều phải mang guốc.
-Tiêu Duệ em đi về trước đi. Chị gọi Minh Lâm rồi anh ấy đang qua đón rồi anh chị sẽ về Nhan gia luôn.
Cô vội vã đi ra bên ngoài nhắc nhở Tiêu Duệ vì sợ nó phải đợi lâu. Nó hiểu ý cô liền mỉm cười gật đầu.
- Hôm nay chị cũng vất vả rồi. Ngày mai còn lịch trình khá dày nên tối nay chị ngủ sớm đi nhé.
Nói rồi nó chạy xe đi để lại cô một mình đứng đó. Đáng lẽ ra trợ lý thì thường phải ở cùng với minh tinh hoặc ít nhất là ở gần nhưng trong thời gian trước cô chưa có lịch dày như này nên vẫn để nó trở về nhà. Nhưng chắc sắp tới đây phải để nó chuyển đến sống gần cô một chút.
Tiêu Duệ vừa rời đi thì cũng là lúc anh đi tới. Chiếc xe quen thuộc đậu trước mặt cô rồi anh bước xuống mở cửa cho xe cho cô.
- Em chờ lâu chưa ?
Anh ngồi lên ghế trước thắt dây an toàn cho cô rồi hỏi. Lục Vy đưa tay lên chỉnh lại tóc qua gương chiếu hậu rồi trả lời.
- Em vừa mới đi ra anh đã tới rồi. Còn chưa kịp chờ đợi gì.
Anh mỉm cười sau đó khởi động xe bắt đầu đi đến Nhan gia. Mẹ anh hẹn là lúc bảy giờ nhưng cô muốn đến sớm một chút để phụ giúp bà. Ít nhất cũng phải để Nhan phu nhân thấy được rằng con dâu tương lai của bà cũng biết nấu ăn.
Chiếc xe dừng lại trước cổng dinh thị Nhan gia, người làm nhanh chóng chạy ra mở cử cho anh. Vẫn như mọi lần anh lại mở cửa cho cô xuống xe có lẽ đã trở thành một thói quen khó có thể bỏ.
- Hai đứa đến sớm vậy ? Bây giờ mẹ mới bắt đầu làm cơm.
Thấy bóng dáng hai người bước vào trong Nhan phu nhân từ trong bếp đi ra. Hiện tại thì trong nhà chỉ có mẹ chồng cô còn ông bà ngoại đã ra ngoài vì có chút việc. Nhan Đông Thành cũng phải giải quyết cả núi việc nhưng vẫn dành thời gian đúng bảy giờ tối về ăn cơm cùng gia đình.
- Con muốn tới sớm một chút để giúp phu nhân làm bữa tối.
Cô mỉm cười đặt túi xách xuống ghế sofa rồi đi đến chỗ Nhan phu nhân. Bà nghe cô gọi như vậy lại có chút không được vui liền quở trách.
- Cái con bé này, sắp về làm dâu rồi còn gọi mẹ chồng là phu nhân sao ?
Cô mỉm cười bám lấy tay bà rồi gọi lại.
- Dạ mẹ.
Nhan phu nhân bật cười như có chuyện gì vui lắm rồi cùng cô đi vào bếp để mặc cho anh ngồi bên ngoài. Minh Lâm nhìn theo bóng hai người khuất dần sau bức tường mà hạnh phúc trong lòng. Còn gì tuyệt vời hơn là một gia đình hạnh phúc, vợ và mẹ lại có quan hệ tốt như vậy. Anh quay sang tìm laptop của mình rồi bắt đầu làm việc. Bất chợt điện thoại của cô sáng lên, là tin nhắn của giáo sư Phan Yên Giang.
- Tiểu Vy em có tin nhắn của giáo sư Yên Giang này.
Anh gọi với vào bên trong rồi cầm điện thoại của cô vào. Lục Vy đang giúp Nhan phu nhân rửa rau liền chạy ra cầm lấy điện thoại từ tay anh.
- Cảm ơn anh.
Anh đưa cho cô rồi cũng trở về chỗ ngồi để tiếp tục làm việc. Cô mở tin nhắn lên, không biết là ông có chuyện gì mà nhắn tin cho cô sớm như vậy. Cô mở điện thoại ra rồi đọc tin nhắn.
" Chào con, lúc trước ta đã hẹn con thời điểm là ba tháng sau phẫu thuật nhưng hiện tại tất cả đã sẵn sàng. Nếu muốn con có thể sang sớm địa chỉ ta sẽ gửi cho con. Bất cứ lúc nào con sang hãy liên lạc cho ta. "
Cô đọc xong dòng tin nhắn có chút ngập ngừng. Cô chỉ vừa mới phẫu thuật không lâu nếu như bây giờ tiếp tục phẫu thuật với tỷ lệ sống là một trên một nghìn liệu có ổn ? Nhưng cô lại càng không thể đợi lâu vì nếu như đợi quá lâu sẽ càng có nguy cơ người thân cô phát hiện ra. Hơn hết cô lại muốn nhanh chóng thực hiện ca phẫu thuật này nếu thành công thì biết đâu cô sẽ sớm có con.
" Lục Vy cảm ơn giáo sư rất nhiều. Con sẽ cân nhắc và qua sớm. "
Cô đặt điện thoại xuống rồi đi vào bên trong tiếp tục giúp Nhan phu nhân làm cơm. Trong đầu cô vẫn mãi suy nghĩ về việc có nên đi sớm hay không. Đến cuối cùng vẫn quyết định ngày mai hoặc ngày kia sẽ khởi hành sang Mỹ luôn.
Đồng hồ điểm đúng bảy giờ tối, ông bà ngoại của anh cũng đã quay trở về. Mọi người quây quần bên mâm cơm do chính tay Nhan phu nhân và cô nấu.
- Nhìn ngon thật đấy.
Anh ngồi xuống rồi cảm thán một câu. Đồ ăn mẹ anh nấu không ngờ rằng chẳng kém cạnh gì so với đầu bếp. Hương vị món ăn lại thực sự mới mẻ nhưng không kém phần thơm ngon.
- Tiểu Vy, con ăn nhiều một chút, không phải ngại đâu.
Nhan phu nhân gắp cho cô một miếng thịt rồi nhắc nhở cô. Dạo này cô đã có da có thịt hơn trước nhưng bà vẫn cảm thấy cô còn rất gầy. Nói đúng hơn thì chỉ cần tăng vài kí nữa là đẹp. Chắc có lẽ do tính chất công việc nên cô thường xuyên mất ngủ lại không ăn điều độ.
Ông bà ngoại của anh cũng thân thiện hơn nhiều so với cô từng tưởng tượng. Bà cô rất quý đứa cháu dâu là cô nên cô cũng bớt căn thẳng hơn và có cảm giác như bản thân đang ở trong một gia đình thực sự.
Sau khi dùng xong bữa cơm cô và anh ở lại Nhan gia. Vì Hứa gia có máy bay riêng nên cô không cần lo việc đi đặt vé mà chỉ thông báo với ba mẹ là cô sẽ sang bên Mỹ. Minh Lâm sau khi làm việc xong cũng quay lại phòng, thấy cô đang ngồi ở giường liền đi tới ôm lấy cô.
- Em đang nghĩ gì vậy ?
Cô cảm nhận hơi ấm từ anh rồi dựa người vào ngồi gọn bên trong lòng anh.
- Em định là ngày mai sẽ sang Mỹ thăm chị Lục An.
Anh có chút bất ngờ khi cô quyết định vội vã như vậy. Minh Lâm cúi đầu lên vai cô rồi nhỏ giọng.
- Sao đi gấp gáp như vậy ? Sức khoẻ của em vẫn chưa hồi phục.
Anh dường như muốn giữ cô lại không muốn để cô rời đi vì cơ thể cô còn chưa khoẻ hẳn. Bây giờ lại ngồi máy bay anh sợ rằng cô sẽ không chịu nổi. Lục Vy đặt điện thoại lên bàn rồi trả lời.
- Không sao, em cũng muốn sang thăm chị ấy một chút. Anh không cần lo lắng đâu.
Cô cố gắng trấn an anh nhưng anh vẫn là không yên tâm để cô rời đi.
- Anh đi cùng em được không ?
Anh nhỏ giọng như đang năn nỉ cô. Cô biết anh lo lắng cho cô nhưng nếu để anh đi theo thì nhất định chuyện cô phẫu thuật sẽ bại lộ.
- Không cần em có thể tự đi mà. Em không yếu đuối đến vậy.
Cô quay người đặt lên môi anh một nụ hôn rồi đè anh xuống. Nếu như để tranh cãi một lúc nữa thì cô không biết bản thân có đủ ý trí để bỏ anh lại ở đây không nữa. Minh Lâm cũng bị nụ hôn của cô đánh bay đi lí trí liền cuốn theo nó.