Phong Lưu Chân Tiên

Chương 162: Dụ dỗ- Chấp nhận



Lại là hiểu lầm, Dương Thiên tỏ vẻ thất vọng, thẳng thừng từ chối:

- Không đi.

- Tại sao?

- Không thích.

Câu trả lời vô thưởng vô phạt của Dương Thiên khiến Tô Nguyệt Nhi nhất thời không biết nói gì cho phải. Nàng đã nhận được lệnh, bằng mọi giá phải mời Dương Thiên đến Thiên Sơn Thánh Phong. Tô Nguyệt Nhi không phải người của Ma môn, cách làm của nàng sẽ không giống Liễu Mị.

Bất quá có một điểm Liễu Mị làm không sai, sư phụ của nàng cũng đã nói qua. Đối với Dương Thiên mà nói, trên thế giới này đã không còn nhiều thứ có thể khiến hắn cảm thấy có hứng thú. Mỹ nữ là một trong số đó, vậy nên dùng sắc dụ là biện pháp khả dĩ nhất.

Tô Nguyệt Nhi suy nghĩ kĩ càng, cắn răng nói:

- Dương Thiên, ngươi không muốn cùng ta ở chung một chỗ sao?

Dương Thiên vẫn bình tĩnh:

- Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao. Đến Thiên Sơn Thánh Phong phần lớn thời gian ta sẽ phải ngồi nói nhảm với những lão già đã gần đất xa trời. Xong việc phải lập tức trở về, làm gì có thời gian làm chuyện khác. Hơn nữa ta biết ngươi đang tu luyện Bách Kiếm Quyết đến giai đoạn quan trọng, vốn không có thời gian để dành cho ta.

Bách Kiếm Quyết của nàng tu luyện đến giai đoạn nào, Dương Thiên liếc qua là nhận biết được. Không thể phủ nhận Tô Nguyệt Nhi là một thiên tài, trong thời gian ngắn có thể đạt đến mức này. Không đến một năm, nàng có khả năng tu luyện thành công, nắm giữ Bách Kiếm lực.

Dương Thiên đã nói rõ ràng, Tô Nguyệt Nhi biết mình không thể dùng lý do này để lừa gạt hắn, chỉ có thể sử dụng thủ đoạn cuối cùng.

- Ngươi chắc chắn không đi sao?

- Không đi.

Nói đùa gì vậy, nơi này mỹ nữ nhiều như vậy, Dương Thiên sao lại chạy đến một cái đại lục xa xôi nào đó nói chuyện với mấy lão già. Trừ khi đầu của hắn bị lừa đá.

Tô Nguyệt Nhi tỏ vẻ tiếc nuối:

- Thật đáng tiếc a, ta nghe nói có một vị mỹ nữ đang muốn tìm ngươi. Ngươi là một đại nam nhân, chẳng lẽ lại để nàng tự mình tìm đến đây sao?

- Không cần giờ trò này với ta. Ngoài ngươi và Liễu Mị, ta không quen biết bất kỳ mỹ nữ nào khác tại Ẩn Thế đại lục.

- Nam Cung Băng Vân, ngươi đã từng nghe nói chưa?

- Nam Cung, ta không biết ai có họ Nam Cung… Khoan đã, ngươi nói là Nam Cung Băng Vân muốn tìm ta sao?

Tô Nguyệt Nhi thấy cá đã cắn câu liền giật dây:

- Không biết có một tên khốn kiếp nào đó đã giúp Nam Cung gia làm chuyện gì đó khiến nàng cảm động. Muốn tìm tên khốn đó để nói lời cảm tạ.

Nghe giọng điệu có chút tức giận của Tô Nguyệt Nhi, Dương Thiên cười trừ:

- Nguyệt Nhi, ngươi cũng không cần mượn cớ mắng ta a. Đúng rồi, chuyện này ngươi nghe được từ nơi nào?

- Là sư phụ nói cho ta biết, chắc chắn không sai. Các thế lực lớn luôn cài nội gián lẫn nhau để đề phòng bất trắc.

Nếu đúng như lời Tô Nguyệt Nhi nói, chuyện này hẳn là sự thật. Có cho tiền lão già kia cũng không có gan lừa gạt hắn. Mỹ nữ có ý, dù biết là bẫy thì hắn vẫn đạp vào. Dương Thiên bộ dạng chính khí ngất trời:

- Nữ nhân chỉ là việc phụ mà thôi. Lần này Thiên Sơn Thánh Phong mời ta đến chắc hẳn là vì an nguy của thiên hạ. Ta đương nhiên sẽ không từ chối.

Thấy Dương Thiên trở mặt còn nhanh hơn lật sách, Tô Nguyệt Nhi khinh bỉ nói:

- Nếu vậy sao ngươi không đồng ý ngay từ đầu?

- Ta muốn xem thành ý của Thiên Sơn Thánh Phong các ngươi. Nếu các ngươi thực sự có thành ý, ta cũng không ngại đi một chuyến.

Tô Nguyệt Nhi cũng không tiếp tục nói về vấn đề này, nàng muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ để tiếp tục bế quan tu luyện Bách Kiếm Quyết.

- Ngươi đã đồng ý, vậy chúng ta lập tức khởi hành.

Dương Thiên hơi bất ngờ:

- Khoan đã. Ngươi chỉ vừa mới đến đây, vào nhà uống trà nghĩ ngơi một lát. Sau đó ta sẽ dẫn ngươi đi chơi vài ngày rồi hẳn trở về.

- Không cần thiết.

- Nguyệt Nhi, ngươi thử nghĩ xem. Ngươi còn trẻ, không nên cả ngày vùi đầu vào tu luyện. Tu Chân mục đích cuối cùng là gì, chính là cầu trường sinh. Trường sinh để làm gì, đương nhiên là để có thời gian thực hiện điều ngươi mong ước. Vậy tại sao ngươi không tận hưởng ngay từ lúc này…

Một bài thuyết trình dài của Dương Thiên khiến Tô Nguyệt Nhi đau đầu, đưa tay ra hiệu cho hắn dừng lại:

- Ngươi rốt cuộc có định đi hay không?

- Đi, tất nhiên sẽ đi, có điều…

- Vậy bây giờ chúng ta lập tức khởi hành.

Để tránh Dương Thiên tiếp tục nhiều lời, Tô Nguyệt Nhi xoay người rời đi. Dương Thiên biết không thể giữ nàng lại, hắn trở lại phòng chuẩn bị đồ đạc trong chốc lát rồi đuổi theo nàng.

Tô Nguyệt Nhi cũng không đi ngay mà đứng đợi Dương Thiên trước cổng. Hai người không thuê xe mà đi bộ đến một ngôi nhà cách đó không xa. Dương Thiên lấy điện thoại lần lượt thông báo với từng người hắn có việc gấp. Sẽ không đi học trong vài ngày tới.

Mọi người đều không hỏi gì nhiều, chỉ dặn hắn một câu cẩn thận. Riêng Diệp Linh, Dương Thiên hẹn nàng sau khi trở về sẽ dẫn nàng đi tham quan trường. Diệp Linh chỉ nói một câu không sao, nàng có thể tự đi được. Thấy các nàng đều bình thường, Dương Thiên cũng an tâm. Từ khi nhận lời Tô Nguyệt Nhi, Dương Thiên có một loại cảm giác đang trốn vợ đi ăn vụng. Không tốt lắm a.

Tô Nguyệt Nhi chờ Dương Thiên gọi điện xong mới mỉm cười hỏi hắn:

- Đã xong rồi sao?

Giọng của nàng vẫn bình tĩnh nhưng lại khiến hắn cảm thấy lạnh gáy. Đây không phải là sát khí, so với sát khí thì còn đáng sợ hơn. Ít nhất, sát khí không thể khiến hắn lo lắng. Gượng cười nhìn Tô Nguyệt Nhi:

- Đã xong a.

- Đều là mỹ nữ sao?

Dương Thiên biết sắp có chuyện không ổn, máy móc trả lời:

- Đúng vậy.

- Ngươi từ lúc nào quen được nhiều mỹ nữ như vậy?

- Đây là cố gắng của ta trong thời gian gần đây.

- Rất tự hào sao?

- Có một chút. Dừng, Nguyệt Nhi, tại sao ta lại có cảm giác ngươi giống như vợ cả đang tra hỏi chồng về những cô bồ nhí bên ngoài.

Mặt Tô Nguyệt Nhi hơi đỏ lên:

- Ai là vợ của ngươi. Ta chỉ hi vọng ngươi hiểu, tình hình lúc này đang rất nguy hiểm, một bước đi sai cũng có thể lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Với tư cách là ngươi thủ hộ, ngươi nên đặt tâm tư vào đây hơn là những mỹ nữ kia.

Dương Thiên lắc đầu:

- Nguyệt Nhi, ta đã từng nói, ta không còn là thủ hộ giả của các ngươi nữa. Chuyện này sẽ do các ngươi một mình giải quyết. Không phải Nguyên Anh kỳ đại năng của các ngươi đã khôi phục rồi sao. Cứ để hắn ra mặt đi.

Biết mình có nói gì cũng vô ích, Tô Nguyệt Nhi thở dài:

- Chuyện này ngươi đến Thiên Sơn Thánh Phong sẽ rõ.

Đến nơi, Dương Thiên cùng Tô Nguyệt Nhi được một người đón tiếp. Người này dùng một chiếc xe hơi trông khá cũ kĩ đưa hai người ra đến bến cảng sau đó đưa mỗi người một chiếc vé tàu.

- Các ngươi dùng thân phận một du khách lên tàu. Đến nơi sẽ có người đón tiếp, đưa các ngươi đến truyền tống trận.

- Phiền phức như vậy. Ta cùng Nguyệt Nhi phi hành đến đó không phải nhanh hơn sao?

Tô Nguyệt Nhi véo vào hông hắn một cái, gật đầu với người kia:

- Tốt lắm, chuyện này bọn ta đã biết. Ngươi có thể trở về.

Đợi người kia rời đi xong, Dương Thiên khó hiểu hỏi nàng:

- Ngươi làm vậy là có ý gì?

Tô Nguyệt Nhi tức giận nói:

- Ngươi cho rằng Ma môn không cài nội gián vào Thiên Sơn Thánh Phong như bọn ta sao. Nhiệm vụ lần này của ta là bí mật, những người này đều không biết diện mạo thật của ta và ngươi. Lúc ta đến đây là dùng thân phận của một tên Luyện Khí hậu kỳ đệ tử, ngươi nói chúng ta có thể phi hành, không phải sẽ khiến hắn nghi ngờ sao?

Biết mình sơ suất, Dương Thiên cố chống chế:

- Hắn chưa chắc là gián điệp do Ma môn gài vào, ngươi cần gì phải tức giận.

- Dù xác xuất chỉ là một phần FxtZgiz ngàn cũng không được bỏ qua. Ngươi có biết…

Thấy Tô Nguyệt Nhi lại chuẩn bị một bài thuyết trình dài vài trang A4, Dương Thiên vội nói:

- Ngươi xem, tàu đã đến rồi. Chúng ta mau lên đi.

Nói xong liền co chân chạy thẳng, mặc cho Tô Nguyệt Nhi gọi theo:

- Khoan đã, ta còn chưa nói xong. Ngươi mau quay lại đây cho ta.