Phong Lưu Chân Tiên

Chương 182: Tiêu Chính Long Trọng Thương



Dương Thiên đang đưa ly nước lên miệng uống liền dừng lại, đặt ly nước lên bàn. Hắn biết sớm muộn đám người này cũng sẽ tìm đến, không ngờ lại nhanh đến vậy. Bọn hắn muốn xuống địa ngục nhanh như vậy, chẳng lẽ lão Diêm Vương đang muốn chốt sổ Sinh Tử sớm để đi nghỉ mát?

- Kẻ giết thiếu gia các ngươi là ta. Tại sao lại tìm đến Triệu Vũ Hinh?

- Là ngươi?

Lão giả gian nan ngẩn đầu lên, từ đầu đến giờ hắn vẫn cảm thấy Dương Thiên rất quen, chỉ là chưa kịp nhớ ra mà thôi. Khi nghe hắn nói, nhớ lại hình ảnh thu thập được từ những người đến dự buổi biểu diễn xa nhạc đó, hoàn toàn trùng khích với nhau.

Biết người trước mặt là ai, nỗi sợ lại một lần nữa bao gs4RTzs trùm lấy hắn. Rốt cuộc Rain đã làm gì mà đắc tội một nhân vật đáng sợ đến bậc này.

Dương Thiên mất kiên nhẫn:

- Mau trả lời câu hỏi của ta.

- Vâng, ta điều tra ra được ngươi là thủ phạm nhưng lại không phát hiện được tung tích của ngươi. Dựa theo ảnh chụp của những người đến dự, ta phát hiện ra ngươi cùng một nữ nhân đi vào trong rạp hát. Ta dựa vào đó tìm tới nàng để bức ngươi ra mặt.

- A, rất hợp lý. Vì sự hợp tác của ngươi, ta cho ngươi một cơ hội.

Lão giả nghe thấy mình có cơ hội được sống, vội vả đáp ứng:

- Đại nhân, ngài có yêu cầu gì, dù lên núi đao, xuống biển lửa ta cũng sẽ hoàn thành.

- Rất đơn giản, tìm cách triệu tập tất cả các thành viên chủ chốt của gia tộc Roll lại một nơi rồi đưa ta đến gặp bọn họ.

- Ý của ngài là…

Dương Thiên uống hết ly nước, đặt xuống bàn:

- Cái gai khiến ngươi khó chịu thì nên nhổ nó ra, không phải sao?

Lão giả dùng hết chút sức còn lại, cố gắng quỳ xuống, dập đầu liên tục:

- Đại nhân, xin ngài độ lượng bỏ qua, chuyện này là lỗi của Rain, là do hắn đắc tội với ngài, dù chết hàng ngàn lần cũng không hết tội. Mong ngài tha cho gia tộc Roll một con đường sống.

Nhìn lão giả đập đầu xuống đất đến chảy máu, Dương Thiên thở dài một hơi. Việc giết người vô tội hắn cũng không muốn làm. Nhưng nếu không giết tất cả bọn hắn, cứ vài ngày lại có một tên tìm đến làm phiền, Dương Thiên sao có thể yên tâm được.

- Ngươi nói, chuyện lần này có bao nhiêu người biết?

- Bẩm đại nhân, chuyện của Rain thiếu gia, chỉ có ta và gia chủ được biết. Để tránh ảnh hưởng đến danh tiếng, gia chủ sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.

- Tốt lắm, ngươi trở về, bảo hắn đến đây gặp ta.

- Ngài muốn làm gì?

- Nhiều lời, cứ làm theo lời ta nói.

Dương Thiên lấy từ trong người ra một viên đan dược màu đen đưa cho lão giả.

- Uống nó vào, trong vòng một tháng đưa hắn đến gặp ta. Ngươi sẽ bình yên vô sự, ngược lại…

Hắn bỏ lững câu nói, hai mắt nhìn lão giả. Chỉ cần lão từ chối, Dương Thiên sẽ đưa tiễn hắn đi một đoạn.

Lão giả là người từng trải, hiểu rõ tình thế của mình hiện tại, không chút do dự cầm lấy viên đan dược nuốt xuống.

Xong xuôi, lão giả đứng lên, cúi đầu cung kính:

- Đại nhân, ta có thể đi được hay chưa?

Dương Thiên phất tay:

- Mau đi đi. Hãy nhớ, ngươi chỉ có thời gian một tháng, đừng làm ta thất vọng.

Cười khổ một tiếng, lão giả xoay người, mở cửa bước ra rồi biến mất dạng trong đêm tối.

Nhìn lão giả đi mất, Dương Thiên tiến ra khóa cửa lại. Đây là cơ hội cuối cùng hắn để lại cho gia tộc Roll, nếu còn không biết tận dụng thì đừng trách hắn nhẫn tâm. Dù sao việc tiêu diệt cả một đại gia tộc Dương Thiên đã từng làm qua, lại thêm một lần cũng rất bình thường.

Từ khi đến nơi này, cuộc sống bình yên, hằng ngày đến trường, thỉnh thoảng trốn học tán gái. Dương Thiên yêu thích cuộc sống như vậy, hắn không thích để tay mình nhuộm máu tanh một lần nữa mà thôi. Những kẻ như Lý Tưởng, Vương Bào đều là tự làm tự chịu, Dương Thiên chưa từng có ý định làm gì người nhà của bọn họ.

Chuyện hôm nay cũng đã cảnh tỉnh hắn, đám người kia nhắm vào hắn cũng không vấn đề gì, nhưng những nữ nhân của hắn lại rất nguy hiểm. Để chắc chắn, Dương Thiên liền chạy ra siêu thị gần nhà mua mấy chiếc hộp đựng quà. Cố gắng viết vài lá thiệp với nội dung sến sẩm, Dương Thiên ngăn cho mình không nôn mửa, mãi mới viết xong. Bước khó nhất qua đi, Dương Thiên đặt các chiếc vòng bảo hộ vào từng hộp quả rồi gửi đến trước của nhà tất cả các nữ nhân chưa có.

Ngoại trừ Dược Lăng đã đi nước ngoài, Liễu Mị đang bế quan tu luyện ở một đất nước xa xôi nào đó, các nàng đều đã được bảo hộ kĩ càng. Chiếc vòng này nhìn từ bên ngoài chỉ là một món bảo vật bình thường nhưng lực phòng ngự đã đạt đến một trình độ kinh khủng. Dù là tu sĩ Độ Kiếp kỳ cũng phải tiêu tốn một canh giờ mới có thể công phá thành công. Còn những tên Nguyên Anh kỳ như Huyết Thần hay Từ Thanh, thật xin lỗi, các nàng sống hết một đời, con đàn cháu đống ngươi vẫn chưa làm nó sứt mẻ được chút nào.

Xong việc, Dương Thiên an tâm trở về nhà, bây giờ hắn mới nhớ đến việc xem qua điện thoại của mình. Mấy ngày qua đã xảy ra khá nhiều chuyện, Dương Thiên đã quên mất nó. Điện thoại đã sớm hết pin, Dương Thiên liền cắm nó vào ổ điện cạnh bàn tại phòng khách. Cắm sạc xong, hắn dự định kiếm cái gì đó ăn tối thì điện thoại run lên liên tục.

Mở điện thoại lên, Dương Thiên nhận được một loạt tin nhắn, cuộc hội thoại… Không biết là ai mà lại “nhớ nhung” đến hắn nhiều như vậy. Nếu là một vị mỹ nữ nào thì tốt biết mấy.

Dương Thiên rất nhanh thất vọng, trừ một vài tin nhắn hỏi thăm, bảo hắn giữ gìn sức khỏe của Tần Tuyết, Mộc Vũ Hàm… Còn lại đều là đến từ Tiêu Chính Long cùng Sở Từ. Chẳng lẽ bọn hắn lại vướng vào rắc rồi nào nữa hay sao?

Vứt máy sang một bên, Dương Thiên không có ý định gọi lại. Sở Từ tốt xấu gì cũng đã là Trúc Cơ trung kỳ Tu Chân giả, với lợi thế về thể chất, Trúc Cơ hậu kỳ cũng không phải đối thủ của hắn. Nếu như có chuyện gì cũng phải chờ Dương Thiên giải quyết, vậy hắn tu luyện để làm gì nữa, quá vô dụng rồi.



Lúc này, trong biệt thự của Hoa Thi Âm, bốn nam nhân mặc quần áo của những năm thập niên 70 đang bao vây Sở Từ. Tiêu Chính Long cả người đầy máu, đang nằm bất tỉnh ở một bên, Hoa Thi Âm dùng hơn 4, 5 loại thuốc khác nhau để cầm máu cho hắn.

Mọi chuyện ra nông nổi này đều là do lỗi của nàng. Mấy hôm trước Tiêu Chính Long thân mang thương thế đến cầu cứu, biết hắn là thuộc hạ của Dương Thiên, Hoa Thi Âm không do dự mà đồng ý. Cả ba quyết định không rời khỏi biệt thự để dễ dàng phòng thủ, theo Tiêu Chính Long nói, đám người đó đều là Tu Chân giả, thực lực rất mạnh, cần phải đề phòng.

Hoa Thi Âm không biết Tu Chân giả là thứ gì. Nhớ lại một màn lăn xả dưới mưa đạn của Sở Từ lần trước, Hoa Thi Âm thầm dự đoán, Sở Từ chính là Tu Chân giả. Nếu dự đoán của nàng là đùng, vậy kẻ thù của Tiêu Chính Long thật sự quá mạnh, cẩn thận là điều hiển nhiên. Hoa Thi Âm muốn gọi hộ vệ đến đều bị Sở Từ ngăn cản, súng ống đúng là có thể đả thương Tu Chân giả cấp thấp, nhưng đó là trong điều kiện ngươi bắn trúng bọn hắn mà thôi. Nếu có một Tu Chân giả cấp cao dẫn dắt, thuộc hạ của Hoa Thi Âm sẽ không chịu nổi một kích, hi sinh vô ích.

Kể từ hôm đó, ba người bọn hắn liên tục bị những kẻ lạ mặt tìm đến. Đỉnh điểm là vào sáng nay, một tên tự nhận là Trúc Cơ kỳ tu sĩ muốn đến bắt Tiêu Chính Long đi. Là một người kiệm lời, Sở Từ nhanh chóng cho tên kia một bài học. Tên kia bị đánh cho không có lực hoàn thủ, cuối cùng bị Sở Từ một cước đạp bay ra khỏi cửa sổ. Đáng tiếc cuối cùng lại để hắn được đồng bọn cứu thoát.

Biết rõ sự lợi hại của Sở Từ, Hoa Thi Âm rất yên tâm. Nàng quyết định ra ngoài, một phần vì phải ở lâu trong căn biệt thự rất khó chịu, phần còn lại là để thuê người đến sửa chửa căn biệt thự đã có nhiều hư hỏng do sự tấn công của đám người kia. Tuy Sở Từ đã cố gắng hạn chế thiệt hại đến mức tối đa, nhưng của sổ vẫn bị vỡ nát, trên tường có vài lỗ hổng hình người, mái nhà có một cái lỗ to cho mưa lọt qua. Là một nữ nhân, yêu thích sạch sẽ, gọn gàng là thiên tính của nàng, Sở Từ ngăn cản không thành đành phải chiều theo nàng.

Đây là mệnh lệnh Dương Thiên giao cho hắn, bằng mọi giá phải bảo vệ sự an toàn của Hoa Thi Âm. Còn có một lý do đặc biệt hơn nữa, tạm thời không tiện nói ra.