Dương Thiên hoàn toàn không biết những chuyện đang xảy ra bên ngoài. Hắn ở trong Thái Âm Động Phủ đến nay đã là ngày thứ 3. Dương Thiên cảm thấy đám người kia rất kém cỏi. Cho dù thử thách có đôi chút khó khăn, thế nhưng bọn hắn đều là tinh anh của những đại môn phái. Lẽ nào không tìm ra được 1, 2 người thật sự xuất sắc đi đến cửa cuối cùng.
Có điều Dương Thiên không phải thất vọng quá lâu. Đến ngày thứ 5, một người khác đã được truyền tống đến. Hai người vừa nhìn thấy nhau đều ngây ra. Dương Thiên chưa bao giờ nghĩ rằng mình là người duy nhất đi đến vòng cuối, nhưng hắn không nghĩ đến, người thứ hai hoàn thành thử thách lại là Tiêu Hà.
Ngẫm kỳ lại, ngoài An Thiên Dật, những vị tông chủ còn lại đương nhiên cũng âm thầm cử đệ tử tham gia. Tiêu Hà thân là đệ tử chân truyền của một vị tông chủ, hắn xuất hiện ở đây cũng không phải chuyện gì quá khó hiểu. Khí tức của Luân Hồi trên người tên này so với lần gặp gỡ đầu tiên còn mạnh hơn một bậc, có lẽ đã thức tỉnh thêm một phần ký ức. Khó trách hắn có thể vượt qua được thử thách của Thái Âm Động Phủ.
Nhìn thấy Dương Thiên, phản ứng của Tiêu Hà cũng không khá hơn là mấy. Thử thách của Thái Âm Động Phủ đối với hắn không có gì quá khó khăn, nhưng muốn vượt qua vẫn phải tốn không ít thời gian. Hơn nữa, với một kẻ hiếu thắng như Tiêu Hà, việc đến sau là không thể chấp nhận được. Đặc biệt là Dương Thiên, người mà hắn đã từng chịu thua thiệt một lần.
Trong đầu Tiêu Hà không ngừng tính toán làm sao loại Dương Thiên ra khỏi vòng này, nếu có thể giết luôn thì càng tốt. Hắn không dám động thủ, bởi vì đã đi đến cửa này chứng tỏ Dương Thiên đã được Thái Âm Động Phủ công nhận có tư cách trở thành truyền nhân, việc tranh đấu ân oán cá nhân chắc chắn sẽ bị ngăn cản.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt của Tiêu Hà, Dương Thiên liền biết tên này không có ý đồ tốt. Có điều hắn cũng không để chuyện này trong lòng, thức tỉnh thêm một chút, biết thêm vài bí pháp, pháp thuật cùng lắm chỉ hù dọa được tu sĩ thông thường, đối với hắn hoàn toàn vô dụng.
Lại hai ngày nữa trôi qua, cổng dịch chuyển lại một lần nữa xuất hiện. Lần này, bước ra từ bên trong là một người và lạ vừa quen với Dương Thiên, chính là Thương Lang, người cách đây một tuần bị hắn cướp mất trường thương, đem đi làm đá dò đường. Tên này tư fgPPF chất không cần phải nói, có thể xem là thượng đẳng, thực lực mạnh mẽ. Tâm tính có hơi ngây thơ nhưng không ngu ngốc. Cộng thêm chút ít may mắn, đi đến cửa này cũng là chuyện bình thường.
Thương Lang vừa đáp xuống, một thanh niên tuấn mỹ cũng từ đằng xa đi đến. Người này thân hình mờ ảo, rõ ràng là trạng thái linh hồn. Dương Thiên liếc mắt cũng có thể nhìn ra được đây chỉ là một cái tàn hồn không hoàn chỉnh, nương tựa vào Thái Âm Động Phủ mà tồn tại. Nói không chừng chính là của tên Thái Âm Đạo Nhân kia.
Ánh mắt thanh niên tuấn mỹ lướt qua ba người, tỏ vẻ hài lòng:
- Không tệ, lần này có đến ba người đi đến được một cửa cuối cùng này. Ta là tàn hồn được Thái Âm Đạo Nhân lưu lại để trông coi động phủ, tìm kiếm người thừa kế. Ba người các ngươi đã đến được đây, đại biểu phía sau đã không còn nguy hiểm gì. Vượt qua được cửa cuối cùng này, các ngươi sẽ trờ thành truyền nhân của Thái Âm Đạo Nhân, chủ nhân của Thái Âm Động Phủ. Thất bại, ta sẽ xóa đi một đoạn ký ức của các ngươi, kèm thêm một vài phần thưởng, sau đó đưa các ngươi trở lại U Linh Sâm Lâm.
Tiêu Hà cùng Thương Lang nghe đến đây, trên khuôn mặt hiện rõ sự vui mừng. Tham dự chắc chắn có thưởng, hơn nữa còn không có nguy hiểm, ai có thể không vui? Tuy Tiêu Hà có chút tiếc nuối vì không thể lợi dụng thử thách lần này để loại bỏ Dương Thiên, nhưng ngày tháng còn dài, sớm muộn cũng sẽ có cơ hội, không cần vội vả.
Tàn hồn vung tay, không gian trống rỗng bất ngờ xuất hiện một ngọn núi sừng sững. Ngọn núi này toàn thân là một màu đen kịt, không có bất kỳ cây cối hay kiến trúc gì. Trên ngọn núi có khá nhiều bậc thang dẫn lên đỉnh núi. Tàn hồn chậm rãi giải thích:
- Ngọn núi này do đích thân ta trước khi tọa hóa đã luyện chế ra dùng để làm cửa ải cuối cùng thử thách, tìm kiếm truyền nhân. Những thử thách bên ngoài sẽ liên tục thay đổi theo mỗi lần động phủ mở ra nhưng thử thách cuối cùng này vẫn luôn là như vậy. Núi này không có tên, bên trên có tổng cộng 999 bậc thang, người nào leo đến đỉnh sẽ lập tức trở thành chủ nhân của động phủ. Cho dù không lên đến đỉnh, leo được càng cao, phần thưởng càng lớn. Tất nhiên, những bậc thang này cũng không đơn giản như các ngươi nhìn thấy. Về phần cụ thể thế nào, các ngươi liền tự mình thể nghiệm đi.
Tàn hồn vừa dứt lời, Tiêu Hà đã phóng lên trước, đặt chân lên bậc thang đầu tiên. Đây cũng không phải là hắn lỗ mãng. Tàn hồn đã nói thử thách cuối cùng này không có gì nguy hiểm. Thân là người trông coi động phủ, muốn giết ba tên Trúc Cơ kỳ rất đơn giản, không cần phải nói dối bọn hắn.
Người đầu tiên lên được đến đỉnh sẽ trở thành truyền nhân của Thái Âm Động Phủ, Tiêu Hà muốn tranh thủ thời gian để chiếm tiên cơ. Theo sát phía sau hắn, Thương Lang cũng đã động thân. Hai người một trước một sau, lần lượt bắt đầu tiến hành thử thách. Chỉ có Dương Thiên vẫn thản nhiên đứng đó, hai tay chắp sau lưng, không hề tỏ ra vội vả.
Tàn hồn nhìn qua Dương Thiên, có đôi chút bất ngờ:
- Ngươi còn chưa bắt đầu thử thách? Không sợ bọn hắn đi trước, thành công nhận được truyền thừa hay sao?
Dương Thiên thản nhiên:
- Không vội. Nếu thử thách cuối cùng này chỉ cần nhanh chân là được, Thái Âm Động Phủ cũng không đến mức bao nhiêu lần mở cửa vẫn chưa tìm được truyền nhân.
Tàn hồn cười nhạt:
- Tâm tính không tệ. Ta đã quan sát ngươi mấy ngày qua. Từ đầu đến cuối ngươi vẫn luôn giữ thái độ bình thản, giống như đang đi dạo chơi. Ngay từ đầu ngươi đã không hề có hứng thú với truyền thừa của ta, có đúng không?
Dương Thiên lắc đầu:
- Đúng là không có hứng thú với truyền thừa gì đó, ta đến đây vì một thứ khác.
- Là thứ gì?
- U Hải Ma Lan.
Tàn hồn khẽ gật đầu:
- Thì ra là nó. Không sai, bên trong động phủ truyền thừa quả thực có U Hải Ma Lan, hơn nữa không chỉ có một. Nhưng nó là một trong những thứ có giá trị cao nhất ở đây, chỉ có chủ nhân của động phủ mới có thể đạt được.
- Không còn cách nào khác?
Tàn hồn yên lặng vài giây rồi đáp:
- Cũng không hẳn. Vượt qua được bậc thang 900 trở lên, ngươi có quyền lựa chọn một bảo vật tùy ý. Trừ một vài thứ ta đặc biệt dành riêng cho đệ tử chân truyền, những thứ khác đều có thể chọn lựa, bao gồm cả U Hải Ma Lan.
Dương Thiên mỉm cười:
- Vậy là được rồi.
Tàn hồn nghi hoặc:
- Từ khi Thái Âm Động Phủ mở ra, chưa từng có kẻ nào đi đến được bậc thang thứ 900. Nếu ngươi đạt đến, có hi vọng rất cao sẽ trở thành truyền nhân của ta. Ngươi thực sự không có hứng thú?
Dương Thiên nhún vai:
- Truyền thừa đối với ta vô dụng, rơi vào tay ta cũng chỉ lãng phí nó mà thôi, chi bằng nhường lại cho một người khác thích hợp hơn.
Tàn hồn thở dài:
- Ta chờ đợi đã nhiều năm, đến nay vẫn chưa tìm được người thích hợp. Ngươi vừa cho ta chút hi vọng, hiện tại…
Dương Thiên phất tay:
- Tìm kiếm truyền nhân quan trọng ở một chữ duyên, không thể cưỡng cầu.
Tàn hồn cười đáp:
- Ta đương nhiên biết. Cho nên ta sẽ không ép buộc ngươi. Luật lệ vẫn không đổi, chỉ cần người vượt qua được bậc thang thứ 900, U Hải Ma Lan sẽ là của ngươi.
- Vậy được, ngươi chuẩn bị cho tốt, ta rất nhanh sẽ đến lấy nó.
Dương Thiên nói xong liền từng bước chậm rãi đi lên phía trước, bộ dạng vẫn rất điềm tĩnh giống như đang dạo chơi. Khi Dương Thiên đặt chân lên bậc thang đầu tiên, cả cơ thể của hắn đột nhiên chùn xuống do khối lượng cơ thể bất ngờ tăng lên. Dương Thiên không tỏ ra bất ngờ, ngay từ khi vừa nhìn thấy ngọn núi này, hắn dựa vào chất liệu đã biết tác dụng của nó.
Toàn bộ ngọn núi tạo ra trọng lực cực lớn đè lên cơ thể người leo. Càng lên cao trọng lực càng mạnh, lên đến đỉnh núi trọng lực có thể đạt đến hàng nghìn thậm chí hàng vạn lần khối lượng cơ thể. Khó trách Thái Âm Động Phủ đã nhiều lần mở ra vẫn chưa tìm được truyền nhân. Dưới tác động của một vạn lần kia, đừng nói tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tu sĩ Kim Đan kỳ cũng bị nghiền ép thành thịt vụn.
Tu Tiên Tại Đấu La đồng nhân đấu la... Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...