Từ vị trí trái tim của Âm Dương Thần Ma Tướng, vô số kiếm khí như phóng ra. Từng vết nứt từ đó bắt đầu lan rộng, kiếm khí giống như cá bơi theo những vết nứt kia, đem vùng ngực của Âm Dương Thần Ma Tướng cắt nát.
Đám người Vô Lượng Chân Nhân vô cùng kinh hãi, bọn hắn không nhìn ra được Tâm Ma tấn công từ vị trí nào cũng như dùng cách gì khiến Âm Dương Thần Ma Tương bị thương như vậy. Tất cả đồng loạt vận dụng linh lực, tập trung vào Âm Dương Thần Ma Tướng giúp nó hóa giải đòn tấn công. Nhưng mọi cố gắng của bọn hắn chỉ đổi lại được nụ cười khinh thường của Tâm Ma.
Hắn nhìn đám người Vô Lượng Chân Nhân cố gắng trong vô vọng:
- Khả năng hư hóa đòn tấn công của nó đúng là rất lợi hại. Nhưng các ngươi lại quên mất rằng, nếu ta cũng dùng một đòn tấn công ở dạng hư hóa để tấn công thì kết quả sẽ như thế nào? Đừng quên, Âm Dương Thần Ma Tướng do các ngươi triệu hồi vốn không có bản thể, chỉ là một hư ảnh mà thôi. Sự tồn tại của nó giống như linh hồn, như có như không. Kiếm Tâm của ta chính là thứ chuyên dùng để đối phó với những tồn tại như vậy.
- Ban đầu ta nói muốn dùng một lực lượng vượt qua Bán Thánh để tiêu diệt nó chẳng qua là để đánh lạc hướng các ngươi mà thôi. Thực tế không cần phiến phức như vậy. Dù sao, Kiếm thứ 7 Kiếm Tâm này vẫn cần có một chút thời gian để thi triển, phân tán sự chú ý là điều cần thiết.
Cả đám người kia, bao gồm cả Vô Lượng Chân Nhân đều ngẩn ra. Đúng là Âm Dương Thần Ma Tướng có phần tương tự với linh hồn, nhưng vẫn có những khác biệt rất lớn. Linh Giới không thiếu những pháp thuật có thể tấn công trực tiếp vào linh hồn, bất quá không có cái nào trong số đó tổn thương được Âm Dương Thần Ma Tướng. Giải thích của Tâm Ma tưởng chừng hợp lý lại vô cùng khó hiểu.
Bọn hắn làm sao biết được, Kiếm thứ 7 Kiếm Tâm này là do Dương Thiên mô phỏng lại năng lực của Dị Diệt, một trong Cửu Diệt Kiếm của hắn. Có năng lực tiêu diệt mọi tồn tại kỳ dị không xác định được. Nó chính là khắc chế của Âm Dương Thần Ma Tướng, năng lực hư hóa công kích kia hoàn toàn vô dụng.
Trong sự bất lực của đám người Vô Lượng Chân Nhân, Âm Dương Thần Ma Tướng bị kiếm khí hư ảo kia tàn phá với tốc độ cực nhanh. Thân ảnh khổng lồ của nó bị cắt thành từng mảnh rơi xuống rồi tan biến. Vô Lượng Chân Nhân cũng hết cách, Âm Dương Thần Ma Tướng không thể khôi phục theo cách thông thường, bọn hắn cũng không có cách nào chữa trị cho nó, chỉ đành trơ mắt nhìn Âm Dương Thần Ma Tướng sụp đổ.
Âm Dương Thần Ma Tướng hoàn toàn biến mất, trên gương mặt bọn hắn đều hiện lên vẻ ngưng trọng. Con bài chuẩn bị nhiều năm để đối phó Dương Thiên không ngờ chỉ bị hắn dùng một chiêu liền phá hủy, cho dù là Vô Lượng Chân Nhân vẫn luôn đánh giá Dương Thiên rất cao cũng không biết nói gì cho phải. Ma Tướng hủy, rút lui cũng đã không còn kịp nữa. Mỗi người đồng loạt tế ra pháp bảo của bản thân, truyền âm lẫn nhau phối hợp cùng tấn công.
Nhìn đám người kia đồng loạt ra tay, ý cười trong mắt Tâm Ma càng đậm. Thanh kiếm đen từ trong ngực hắn chui ra, rơi ở trên tay. Tâm Ma chân đạp hư không, cả người lao về phía trước, dùng tốc độ khủng bố áp sát một tên Độ Kiếp Lục Chuyển.
- Kiếm thứ tư, Quang Thiểm.
Dương Thiên đưa tay điểm nhẹ vào mặt gương để những cảnh tượng trong đó trôi đi thật nhanh, tựa như tua một cuốn phim. Hắn không cần tiếp tục xem diễn biến trận chiến. Tâm Ma thành thạo cửu kiếm, ít nhất là đến Kiếm thứ bảy, cho dù không có pháp bảo, đám người Vô Lượng Chân Nhân hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng. Cộng thêm việc tàn hồn Vô Lượng Chân Nhân bỏ chạy đã nói lên tất cả. Tiếp theo, Dương Thiên muốn xem chuyện gì xảy ra sau khi trận chiến này kết thúc. Rốt cuộc mục đích của Nhạc Hiên khi đến đây là gì, tại sao liên kết giữa hắn và Tâm Ma lại bị cắt đứt.
Hình ảnh trong tấm gương lướt nhanh, đến khi Dương Thiên nhận thấy đã đến đúng thời điểm mới dừng lại. Lúc này, Tâm Ma mình đầy máu tươi, nhưng không phải máu của hắn mà là của kẻ thù. Ngoài những kẻ đã bị đánh thành hư vô, những thi thể khác đều bị cắt nát thành từng mảnh nhỏ, nhìn qua rất thê thảm. Đây là thói quen của Tâm Ma khi đối xử với kẻ thù, nỗi đau của kẻ thù khiến trong lòng hắn cảm thấy thoải mái hơn.
Trong tất cả, Vô Lượng Chân Nhân được xem là khá hơn hết. Cơ thể của hắn đã sớm bị cắt nát, bất quá cái đầu vẫn còn nguyên vẹn. Vô Lượng Chân Nhân xem đến đây liền quay mặt đi, hắn không muốn nhìn thấy tình cảnh thê thảm của chính bản thân mình.
Tâm Ma đang muốn cầm lấy đầu lâu thì không gian đằng xa phát ra một cơn chấn động nhỏ. Một bóng người từ từ bước ra, gương mặt thanh tú. Trên trán hắn có một đạo ấn ký hình một đóa hoa màu đen đang nở rộ. Tuy so với lần gặp trước có đôi chút khác biệt, nhưng kẻ này không phải ai khác, chính là Nhạc Hiên.
Tâm Ma vẫn luôn ở trong cơ thể Dương Thiên, tất nhiên cũng nhận ra người đến là ai. Hắn liếc mắt qua rồi tỏ vẻ khinh thường:
- Nhạc Hiên? Độ Kiếp Ngũ Chuyển? Ngươi đến đây để tìm đường chết sao?
Nhạc Hiên không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại là vẻ tự tin vốn có của hắn:
- Tìm chết thì không phải, ta chỉ muốn đánh với ngươi một trận.
- Có gì khác biệt?
- Đánh không lại thì có thể chạy, không phải sao?
Tâm Ma cười lạnh:
- Dương Thiên đã quá nhân từ khi lần trước tha mạng cho ngươi. Ngươi thực sự cho rằng lần trước ngươi chạy trốn thành công là do năng lực của bản thân? Không đúng, mà là vì Dương Thiên cảm thấy có lỗi vì đã đẩy ngươi đến bước này nên mới tha cho ngươi một mạng, nhưng ta không tốt bụng như vậy đâu.
Nhạc Hiên có chút khó tin:
- Hắn cố ý tha cho ta? Ngươi một tiếng Dương Thiên, hai tiếng cũng Dương Thiên, lẽ nào ngươi không phải là Dương Thiên sao?
Tâm Ma thản nhiên:
- Ta là Dương Thiên, nhưng không phải Dương Thiên mà ngươi đã gặp trước đây.
Trong lòng Nhạc Hiên thầm kêu hai tiếng "quả nhiên", lời nói của Tâm Ma đã khiến hắn càng thêm vững tin suy đoán của nghĩa phụ là chính xác. Tâm Ma dừng lại vài giây rồi nói tiếp:
- Ngươi cũng không phải vừa đến, hẳn là đã quan sát toàn bộ trận chiến vừa rồi. Để đánh bại tất cả đám Độ Kiếp kỳ kia, từ đầu đến cuối ta chỉ dùng bảy kiếm, cũng chính là bảy kiếm trong Cửu Thức Kiếm mà Dương Thiên sáng tạo ra. Đáng tiếc, ta chỉ học được bảy kiếm đầu tiên, hai kiếm phía sau do giới hạn cảnh giới nên không thể tu tập và chỉnh sửa cho phù hợp được, bằng không, trận chiến này đã kết thúc nhanh hơn rất nhiều.
Nhạc Hiên há to miệng, vài giây sau mới lắp bắp nói:
- Ngươi, ngươi vừa nói...Cửu Thức Kiếm?
Tâm Ma gật đầu:
- Cửu Thức Kiếm là do ta tùy tiện đặt, bộ thần thông cửu kiếm này vốn không có tên. Ngươi cũng nhận ra, lần trước giao đấu với ngươi, Dương Thiên chỉ sử dụng đúng một kiếm đầu tiên đã đủ phá được Tam Thiên Bí Pháp. Nếu hắn dùng đến Kiếm thứ hai, ngươi cho rằng mình còn có hi vọng sống sót sao?
Lời của Tâm Ma khiến Nhạc Hiên tâm tình bất ổn. Mỗi lần đột phá, hắn cho rằng mình đã tiếp cận với Dương Thiên, không ngờ khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa, xa đến mức hắn không thể với đến được nữa.
Đối với một kẻ cao ngạo như Nhạc Hiên, phải chấp nhận thua kém một ai đó so với giết hắn còn khó chịu hơn. Nhạc Hiên không cam tâm, lần đầu hai người gặp gỡ, Dương Thiên rõ ràng thua kém hắn một đại cảnh giới. Vậy mà lúc này, tên kia tu vị còn vượt trên hắn một tiểu cảnh giới, chiến lực thì càng không cần phải nói, rõ ràng là không cùng một cấp bậc.
Dùng cách thông thường để vượt ioEyn qua Dương Thiên là không thể. Đã như vậy, cho dù phải đem tính mạng ra đánh cược, hắn cũng nhất định phải đem sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể mình lấy ra, dùng nó để vượt qua Dương Thiên. Nhạc Hiên nghiêm giọng nói:
- Ta biết ta và ngươi chênh lệch rất lớn. Nhưng hôm nay ta hi vọng có thể ép ngươi lấy ra toàn bộ thực lực của mình để đánh một trận.
Tâm Ma không ngờ lời nói của mình lại kích phát chiến ý của Nhạc Hiên. Tuy vậy, hắn vẫn không để tên này vào mắt. Dương Thiên coi trọng Nhạc Hiên, Tâm Ma thì không. Trong mắt hắn, Nhạc Hiên so với đám người Vô Lượng Chân Nhân càng thêm kém cỏi, không đáng nhắc đến.
- Dốc hết toàn lực thì không cần. Ta chỉ cần một kiếm liền giải quyết được.
Tu Tiên Tại Đấu La đồng nhân đấu la... Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...