Vương Trung Đỉnh nghi hoặc, "Làm sao cô lại ở hội sở đó?"
Chu Lê biết nếu mình không nói, Phùng Mục Chi cũng nhất định sẽ bán đứng nàng, cho nên chỉ có thể thành thật thừa nhận.
"Theo Hàn Đông."
"Theo Hàn Đông?"
Chu Lê kiên trì giải thích nói: "Tôi thấy Hàn Đông liếc mắt đưa tình cùng Hoàng Thác ở đoàn phim, sau khi kết thúc công việc lại đến cùng một chỗ, cho là cậu ta..."
Vương Trung Đỉnh còn chưa nói gì, Hàn Đông ở một bên liền nóng nảy.
"Ai liếc mắt đưa tình với gã a? Cô nói lời sạch sẽ chút, lão tử là một người đàn ông bình thường, cũng không phải loại cứ thấy người là phóng điện."
Trong lòng Chu Lê mặc dù không thoải mái, nhưng cũng không phản bác gì.
Điểm nghi vấn của Vương Trung Đỉnh và Hàn Đông không giống nhau, cái y càng quan tâm chính là: "Vậy có liên quan gì đến việc tham gia vào hội sở? Làm sao cô lại ký hiệp nghị cùng bọn họ?"
"Tôi vốn từ đầu chưa từng ký hiệp nghị cùng bọn họ, là họ Lưu kia lấy tôi lăng xê."
"Vậy cô vì sao phải thừa nhận với phóng viên?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Chu Lê nói: "Tôi bị ép buộc bất đắc dĩ a!"
Vương Trung Đỉnh vẫn nghi hoặc, "Lấy miệng lưỡi của cô, một ít lời đồn này hẳn là không thể làm khó đi?"
Chu Lê biết không thể giấu, đành phải đem chuyện này một năm một mười nói cho Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh sau khi nghe xong mặt mũi đều tái rồi.
Hàn Đông còn chịu kích thích lớn hơn nữa.
Bất kỳ một nam nhân nào bị người đè đều trong lòng cũng đều có bất bình, càng khỏi nói có một nữ nhân vây xem như vậy. Da mặt Hàn Đông dù dày, nhưng một ít lòng tự trọng này vẫn phải có.
Vì thế hắn phịch một tiếng đánh lên cửa, đen mặt đi ra ngoài hút thuốc.
"Cô cảm thấy tôi có thể giúp sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Chu Lê cố gắng biện giải, "Tôi thật sự không muốn thăm dò tư sinh của hai người, tôi nghĩ anh là Hoàng Thác, cho nên..."
"Cho nên cô hứng thú bừng bừng xem toàn bộ quá trình đúng không?"
"Tôi..."
"Được rồi." Vương Trung Đỉnh mặt lạnh cắt đứt, "Tôi không có khả năng giúp cô thu thập cục diện rối rắm này."
Chu Lê bất đắc dĩ rũ bỏ bộ dạng ung dung thường ngày, khép nép cầu xin.
"Vương tổng, giúp đỡ tôi, anh có biết những ký giả kia rất lợi hại. Nếu bọn họ thật sự đưa tin đi ra, tôi sau này cũng không thể làm gì nữa, ngay cả diễn viên hạng hai ba cũng dám lật mặt xem thường tôi."
Vương Trung Đỉnh thờ ơ, "Đó là cô tự chuốc lấy, tôi không truy cứu cô xâm phạm riêng tư đã là không tồi rồi."
Chu Lê nháy mắt nóng nảy, "Anh nghĩ rằng tôi muốn nhìn sao? Trên thế giới này, không ai so với tôi chán ghét phải chứng kiến cảnh tượng kia hơn. Sau khi tôi xem xong có bao nhiêu khó chịu, tôi nghĩ anh so với ai khác hẳn là đều rõ ràng hơn đi?"Thái độ Vương Trung Đỉnh lạnh cứng, "Đó là chuyện của cô, không cần lôi kéo đến mặt này."
"Được, tôi không già mồm cãi láo với anh nữa, nhưng anh cũng phải vì đoàn phim, vì công ty mà ngẫm lại. 《 Trộm Ảnh 2》 mới vừa đi vào quỹ đạo, công ty còn đang trong giai đoạn chuyển hình, gặp phải một việc lại một việc..."
Chu Lê còn chưa nói xong, Hàn Đông liền đá cửa vào.
"Áp xuống." Hắn nhìn Vương Trung Đỉnh nói.
Vương Trung Đỉnh lạnh mặt trả lời: "Việc này em không cần nhúng tay."
"Anh không phải là sợ em luẩn quẩn trong lòng sao? Không có việc gì, em đây một Đại lão gia, bị người ta nhìn thì nhìn, cũng không thiếu mất lạng thịt nào.《 Trộm Ảnh 2》 của em nếu bị liên luỵ, vậy không chỉ là chuyện vài lạng thịt nữa."
Vương Trung Đỉnh nói: "Thiệt bao nhiêu tiền, tôi bù."
"Đừng như vậy, em nhưng không muốn để người ta nói Hàn Đông em là ăn cơm nhuyễn." Hàn Đông dứt lời liền quay sang Chu Lê vung tay, "Yên tâm đi, không ai dám đưa tin tức này lên."
(ăn cơm nhuyễn: chỉ lối sống của đàn ông giống như trai bao)
Chu Lê vẫn bảo trì thái độ nghi ngờ đối với Hàn Đông.
Hàn Đông vỗ tay một cái, thập phần nam tính.
"Ai muốn bám riết gây trở ngại, chính là gây với Hàn Đông tôi."
...
Tin tức tạm thời bị áp xuống.
Nhưng mà sự tình vẫn chưa xong, Phùng Mục Chi sẽ không từ bỏ mục đích, Lưu lão bản càng sẽ không dứt ý đồ.
Vương Trung Đỉnh luôn canh cánh trong lòng việc này.
Y cảm thấy Hàn Đông bị thiệt thòi, dù cho là hắn khoan dung rộng lượng, bất quá chỉ là thông cảm hành động bất đắc dĩ của mình.
"Em thật sự không cần sao?" Vương Trung Đỉnh lại hỏi Hàn Đông.
Hàn Đông dùng câu mắng cửa miệng của Vương Trung Đỉnh trả lời: "Đừng mài mài chít chít nữa được không?"
Vương Trung Đỉnh mặt lạnh không nói gì.
Hàn Đông lại đê tiện hề hề đùa lên, "Chút chuyện này đã là cái gì a? Em còn hi vọng cô ta nhìn thấy đó. Cô ta không phải đặc biệt coi trọng bản thân sao? Lúc này mời cô ta hảo hảo nhìn xem, rốt cuộc cái gì gọi là chênh lệch!"
Vương Trung Đỉnh lạnh lùng trả lời: "Tôi chỉ là cảm thấy nhẹ nhàng bỏ qua như vậy quá tiện nghi cho cô ta."
"Một người đàn bà lẳng lơ mà thôi, làm gì phải chấp nhặt?" Hàn Đông không để ý.
Vương Trung Đỉnh không nói gì.
Hàn Đông nhìn chằm chằm Vương Trung Đỉnh nhìn một lát, hỏi: "Anh sẽ không phải có chút không đành lòng chứ?"
"Không đành lòng?" Vương Trung Đỉnh không rõ ý tứ của Hàn Đông.
Hàn Đông cố ý trêu chọc, "Anh chết tâm đối với Chu Lê cũng quá triệt để đi? Chưa hề thấy anh có cảm giác nhớ tình cũ.""Tôi có cái gì có thể nhớ?" Ánh mắt Vương Trung Đỉnh lạnh băng.
Hàn Đông tò mò, "Nếu tương lai hai ta chơi xong rồi, em cũng phạm chuyện có lỗi với vợ tương lai của anh, anh sẽ tuyệt tình như vậy đối với em sao?"
Nếu là đặt ở trước kia, Vương Trung Đỉnh nhất định nói "Sẽ", tình cảm của y là một loại đặc biệt thuần túy, cùng một chỗ với ai chính là cùng người đó, tư tâm tạp niệm còn lại cũng sẽ hoàn toàn loại bỏ trong lòng.
Nhưng là hiện tại, thế nhưng đột nhiên có chút do dự.
"Hỏi anh đó, rốt cuộc có thể hay không a?" Hàn Đông tễ mi lộng nhãn với Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh lạnh lùng trả lời: "Không có tuyệt nhất, chỉ có tuyệt hơn."
"Cách 'Tuyệt' anh nói là như thế nào?" Hàn Đông cố ý hỏi.
Vương Trung Đỉnh nói: "Ở trước mặt cô ta tiếp tục thao em một lần."
Hàn Đông cười ha ha, trực tiếp đẩy Vương Trung Đỉnh xuống giường lăn lộn mấy vòng.
"Có những lời này của anh, em hoàn toàn bình thường trở lại. Thật sự, em hiện tại cảm thấy Chu Lê chỉ là một người đáng thương. Em nếu tiếp tục buộc anh chỉnh cô ta, liền là ép người quá đáng rồi."
Vương Trung Đỉnh giả bộ một biểu cảm không kiên nhẫn, "Được rồi được rồi, ngủ đi."
Hàn Đông lại nói: "Em nghĩ nếu ngay cả này một chút đường sống cũng không để lại, em sẽ không phải các ông nữa."
"Có thôi hay không?" Vương Trung Đỉnh mặt lạnh.
Hàn Đông cười tiện, "Một câu cuối cùng, một câu cuối cùng."
Vương Trung Đỉnh nhẫn cơn giận chờ hắn nói.
"Anh đừng vì chuyện này mà khó xử, em thật sự không cần." Hàn Đông nghiêm trang nói.
Ngày hôm sau, Phùng Tuấn đến đây đưa hợp đồng, thuận tiện hỏi Vương Trung Đỉnh một câu: "Tỷ của tôi nói với tôi về Chu Lê, nói cô ta ký hiệp thương với lão bản hội sở, cụ thể là chuyện gì?"
Vương Trung Đỉnh quét mắt qua Hàn Đông một cái, thấp giọng trả lời: "Không có việc gì, đừng hỏi nữa."
Hàn Đông vội chen lời nói: "Không có việc gì, anh cứ ăn ngay nói thật, em không để ý."
Trong lòng Vương Trung Đỉnh gào thét: lão tử để ý!
Phùng Tuấn nói: "Bỏ đi, không hỏi nữa, anh trước tiên gọi điện thoại cho Trâu quản lí, tôi không có số của anh ta."
Vương Trung Đỉnh cầm lấy di động, vừa lật thông tin, số điện thoại của Trâu quản lí đột nhiên tìm không ra.
"Anh có phải chưa lưu hay không a?" Phùng Tuấn hỏi.
"Không có khả năng, lúc trước cậu ta gửi qua cho tôi một tin nhắn, trên tin tức đúng là hiện tên của cậu ta."
"Vậy anh tìm trong nhật ký tin nhắn." Phùng Tuấn nói.
Vương Trung Đỉnh lại lật nhật ký tin nhắn, kỳ quái chính là: tin nhắn của người khác đều còn nguyên, chỉ riêng Trâu quản lí không thấy.
"Sao lại thế này?" Phùng Tuấn kinh ngạc.
Vương Trung Đỉnh nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên chuyển tầm mắt về phía Hàn Đông, đến một tát lên sau ót của hắn.
"Có phải lại là em không?"
Hàn Đông vẻ mặt ủy khuất, "Sao lại lại em?"
"Không phải em thì còn ai? Trừ em ra ai có thể chạm vào điện thoại di động của tôi?"
Phùng Tuấn nghĩ không ra, "Việc này thì có liên quan gì đến cậu ấy?"
Vương Trung Đỉnh nén khó chịu, "Cậu không biết, người này gần đây chân tay đặc biệt táy máy, lúc mộng du thường xuyên xóa gì đó trong điện thoại của tôi, bị tôi bắt rất nhiều lần rồi."
Phùng Tuấn toát mồ hôi lạnh, sao lại thêm một tật xấu mới nữa đây?
Vương Trung Đỉnh trực tiếp ném điện thoại di động cho Hàn Đông, "Khôi phục dữ liệu cho tôi."
"Xóa rồi còn khôi phục thế nào?"
"Em không phải có kĩ năng sao? Khôi phục số điện thoại cùng tin nhắn đã xóa lầm lại cho tôi, khôi phục không được thì lập tức tháo cái đồng hồ mấy trăm vạn trên tay kia xuống."
Hàn Đông không nói hai lời bắt đầu khổ làm.
Phùng Tuấn đề nghị Vương Trung Đỉnh, "Anh không bằng hỏi thăm người khác đi."
"Có cái công đi hỏi thăm kia, cậu ấy đã khôi phục xong rồi."
Phùng Tuấn nghi ngờ, "Thần như vậy sao?"
Hàn Đông lập tức dùng hành động thực tế tiêu trừ nghi ngờ.
"Na, xong rồi."
Phùng Tuấn kinh ngạc, "Nhanh như vậy?"
Vương Trung Đỉnh đang tìm kiếm trong điện thoại, một cái tin nhắn đột nhiên bắn đến trang chủ.
Vương Trung Đỉnh mở ra, bỗng dưng sửng sốt.
Một phong thư tình bị lỡ...
Vừa mới quét qua hai câu, Vương Trung Đỉnh đã có chút thở không nổi.
Y trực tiếp đóng tin tức, tính toán tìm một buổi tối đêm dài người tĩnh, sẽ cân nhắc tỉ mỉ từng câu từng chữ.
Nhưng mà, khi y thấy ngày nhận thì mới phát hiện không phải tối hôm qua Hàn Đông trộm gửi lại xóa, cũng không phải lúc nãy bí mật gửi, mà là rất nhiều ngày trước đó.
Cái ngày kia, Vương Trung Đỉnh lại rất rõ ràng.
Đó là ngày 《 Trộm Ảnh 2》 khai máy, cũng là lúc Hàn Đông sống một mình ở tiểu đảo, đem điện thoại di động treo lên cây gai.
Vương Trung Đỉnh không biết Hàn Đông đến tột cùng là vượt qua chỗ gai kia như thế nào, lấy điện thoại di động từ trên cây xong lại treo lên.
Nhưng mà y biết, phong thư này từng bị người nào đó xóa bỏ.
(Vị này lúc mộng du chắc phải đè được 20 Gia Cát Lượng (@[email protected])
Hàn Đông cuối cùng vẫn là không lưu cho Chu Lê con đường sống.
Hơn nữa một chiêu này so với trực tiếp lôi đình, bắt Vương Trung Đỉnh trừng trị Chu Lê còn tàn nhẫn hơn nhiều.
Ánh mắt Vương Trung Đỉnh lạnh lùng nghiêm nghị chuyển hướng Phùng Tuấn, giọng điệu như đinh đóng cột nói: "Bảo tỷ cậu hảo hảo biên tập lại cái tin tức kia, gửi cho phóng viên đưa tin."
Phùng Tuấn tuy rằng không rõ tình huống cụ thể, nhưng vẫn gật gật đầu.
"Mặt khác, nói cho cô ta, Lý Thượng cũng không thể buông tha."