Phóng Thủy Thì Sao Hử

Chương 1



Editor + Beta-er: ToruD

Lâm Xuân Chu vẫn luôn tiếp đơn ở khu lân cận của làng Đại học, hầu hết những người ngồi trong xe anh đều là sinh viên. Bởi vì hệ thống anh trai thuê xe trực tuyến năm sao hữu cầu tất ứng, một số sinh viên sẽ để lại lời nhắn để anh tiện đường thì sẽ mang điểm tâm, đồ uống hay cái gì đó tới hộ. Anh đều sẽ mang cho bọn họ, chưa bao giờ khiến khách hàng của mình phải thất vọng.

Hôm nay anh lại nhận được một đơn hẹn trước, yêu cầu anh 7 giờ tối mang theo hai ly Starbucks* đứng ở cổng Đại học A chờ.

* Trong bản tiếng Trung tác giả để là 星爸爸 (Star Father/Dad), nhưng thực ra nó là một tên gọi khác của Starbucks ở Trung Quốc. Ngoài ra, Starbucks còn đăng kí một loạt các tên có từ đồng âm như “New Buck”, “Starbark” và “Barbucks” vào ngày 28/11/2017. Tớ đều để đồng loạt là Starbucks cho mọi người dễ hình dung nhé. (Nguồn: Baidu)

Khách hàng chính là Thượng đế, Lâm Xuân Chu dựa theo đơn đặt hàng, mang theo hai ly Starbucks chocolate nóng đi tới cổng trường lúc 6 giờ 40 phút.

Lúc sắp dừng xe, phía trước đột nhiên có một cậu học sinh băng ngang qua đường cái, dọa anh nhảy dựng, có hơi gấp gáp giẫm phanh lại.

“Ngại quá, tôi bị muộn học rồi!” Cậu trai vừa giải thích vừa chạy vội đi mất luôn.

Lâm Xuân Chu không tức giận chút nào nhưng mà một ly Starbucks anh vừa mua đã bị đổ, lại còn đổ lên trên ghế dựa nữa chứ. Cái này thực khiến anh đau đầu ghê. Anh mở cửa xe, cuộn tấm đệm bên ghế phó lái, xoay người đem tấm đệm bị ướt ra giũ giũ, dọn dẹp sơ qua.

Bởi vì phải lau đệm xe, anh đem ly chocolate nóng ra ngoài, tạm thời đặt ly còn nguyên vẹn lên nóc xe, còn ly đã bị đánh đổ thì tìm thùng rác vứt đi.

Lâm Xuân Chu vứt xong rác thải lại lau tấm đệm, đảm bảo không còn cảm giác dính dính mới lần nữa ngồi trở lại vào ghế lái.

Thế là ly Starbucks kia đã bị để lại trên nóc xe.

Để nước trên nóc xe*, người sáng suốt đều hiểu nó có ý gì, uống nước của bạn chính là muốn cùng bạn lên giường, đồ uống càng quý, tiền càng nhiều.

* 车顶放水 – Xa đỉnh phóng thủy: đây là một hiện tượng xảy ra vào mấy năm gần đây ở Trung Quốc. Là một hình thức giao dịch ngầm mà không khiến người khác nghi ngờ. Những chiếc siêu xe sẽ dừng trước cổng một vài trường Đại học, trên nóc xe sẽ đặt một chai nước. Ý nghĩa của hành động này chính là, muốn uống nước = ngủ với tôi. Những cô gái nào tháo chai hoặc uống chai nước đó sẽ ngồi vào xe, nếu chủ xe đồng ý cô gái này thì sẽ lái xe đi khách sạn, nhưng nếu không vừa ý sẽ bảo với cô gái mình đang đợi người khác. Cô gái sẽ tự hiểu ý và rời khỏi xe. Tùy vào loại chai nước mà có giá khác nhau: Nongfu 200 nhân dân tệ một lần, Trà xanh 300 nhân dân tệ một lần, Xung (nước vitamin) 400 nhân dân tệ một lần, Red Bull 600 nhân dân tệ một lần. (Nguồn: Baidu)

Nhưng mà trực tiếp để Starbucks, vẫn tương đối ít gặp.

Xung quanh có mấy thiếu nam thiếu nữ trang điểm xinh đẹp cũng ăn mặc rất được đang rục rà rục rịch, lại cẩn thận quan sát, ai cũng không dám tùy tiện tiến lên.

Lúc này, bán hàng rong di động* giống như thấy được đội quản lý thành phố, mấy dạ oanh** nhìn về hướng đó mặt khẽ biến sắc, đều tan ra.

* Ở đây chỉ những cô cậu thanh niên.

** 夜莺 – Dạ oanh: chim sơn ca

Một người đàn ông cao lớn tuấn lãng từ đầu đường đi tới, bộ dáng hung thần ác sát ngậm thuốc lá, tầm mắt đảo qua ở trên mấy gương mặt cũ, lạnh đến thấu xương.

Một gã tiểu dạ oanh mới đến còn không biết chuyện gì vừa xảy ra, đã bị người đàn ông dùng ánh mắt làm cho khiếp sợ.

“Đứng lên, đứng lên mau.” Người đàn ông phun ra một ngụm khói, “Không mặc đồng phục nên không nhận ra phải không?”

Giọng nói vừa nghe nhất định là một kẻ nghiện thuốc, tiểu dạ oanh gần như trong nháy mắt nhớ ra y là ai.

“Hàn cảnh quan, em lập tức đi, lập tức đi!” Tiểu dạ oanh dứt lời chạy trối chết.

Hàn Chương nhìn bóng dáng của một đám oanh oanh yến yến liền cười nhạo một tiếng, lúc thu hồi tầm mắt lại nhìn thấy phía trước cách đó không xa có một chiếc xe màu trắng, trên nóc để ly Starbucks.

Hừ, ra tay cũng hào phóng thật đó!

Tuy đã tan tầm nhưng Hàn Chương vẫn tính toán thể hiện lòng chính nghĩa một chút, dọa cái tên liều lĩnh ngu ngốc gọi gái bên đường này một phen.

Y đem điếu thuốc trên môi vứt vào thùng rác, đến trước xe, duỗi tay đem ly Starbucks trên nóc xe xuống, tiếp theo xoay người mở cửa khom lưng trực tiếp chui vào.

Đột nhiên có người tiến vào làm cho Lâm Xuân Chu hoảng sợ nhưng vẫn cứ theo phản xạ có điều kiện mà chào hỏi: “Chào cậu.”

Hàn Chương quơ quơ cái ly trong tay, cười tới mức hormone tỏa ra bốn phía: “Cảm ơn ly Starbucks của anh.”

Lâm Xuân Chu bị y cười đến mức cực ngượng ngùng, hơn nữa trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi, nên đã phạm vào sai sót chí mạng —— quên xác nhận thông tin mất tiêu, xem đối phương là khách hàng mình muốn tiếp.

“Không cần cảm ơn, nên làm.” Lâm Xuân Chu cúi đầu khởi hành xe, khuôn mặt trắng nõn mang theo nụ cười mỉm.

Không bị đuổi xuống xe, nhất định là được rồi. Trong lòng Hàn Chương thầm mắng anh bên ngoài nhã nhặn nhưng bên trong bại hoại, trên mặt còn làm bộ như vui vẻ ra mặt.

“Đi quán rượu lớn Vân Đỉnh được chứ?” Lâm Xuân Chu xem như còn nhớ tới xác định mục đích.

Nhưng mà tiếng Trung bác đại tinh thâm*, cùng một câu nói, nhưng có thể trống đánh xuôi kèn thổi ngược**.

* 博大精深 – bác đại tinh thâm: nghĩa là để mô tả tư tưởng và học thuật rộng và sâu sắc. Nó chủ yếu được sử dụng để mô tả các lý thuyết, kiến ​​thức, ý tưởng, công trình,… rất phong phú và sâu sắc, và sâu sắc và tinh tế.

** 南辕北辙 – nam viên bắt triệt: là thành ngữ Trung Quốc, tôi muốn đi về phía nam và xe đi về phía bắc. Hành động ẩn dụ cho sự xung đột trong mục đích. (Nguồn: Baidu)

Hàn Chương nghĩ đến đối phương là đang muốn hỏi ý kiến mướn phòng của mình, lòng sinh chán ghét, qua loa ừ một tiếng.

Xe vững vàng lăn bánh.

“Đây là lần đầu tiên của anh sao?” Hàn Chương hỏi.

Lâm Xuân Chu sửng sốt, nghĩ đến đối phương chắc là hỏi có phải lần đầu tiên làm tài xế mạng lưới thuê xe trực tuyến hay không, đáp: “Không phải, cũng không biết bao nhiêu lần, chắc hơn hai năm.”

Hàn Chương nghĩ thầm, còn là một tên tham lam, lại hỏi: “Tần suất cao không?”

“Vẫn, cuối tuần nhiều hơn một chút.”

Hai người đầu lừa không hợp miệng ngựa*, thế nhưng cũng thuận lợi hàn huyên từ đầu tới cuối.

* 驴头不对马嘴 – Lư đầu bất đối mã chủy: là câu ẩn dụ, ý chỉ câu trả lời và câu hỏi không ăn nhằm với nhau. (Nguồn: Baidu)

Mãi đến khi Hàn Chương hỏi anh: “Phía dưới anh có sao không?”

Lâm Xuân Chu một cước giẫm lên phanh khiến Hàn Chương thiếu chút nữa cả người cũng bay ra ngoài.

“Anh có tật xấu à, đèn xanh cũng phanh lại!” Lúc y nói chuyện, đèn xanh chuyển đỏ.

Lâm Xuân Chu không từ bỏ nhìn y: “Đỏ.”

“…”

Lâm Xuân Chu mặt cũng đỏ, không thể tưởng tượng nói: “Cái kia, cậu như thế nào biết… Tôi, uhm… thích…”

Anh thực sự quẫn bách, không rõ vốn mình chưa gặp đối phương bao giờ, sao đối phương có thể một câu nói toạc ra tính hướng của anh vậy chứ. Lại càng không hiểu được sao lại có kiểu người lần đầu tiên gặp mặt lại lấy chủ đề riêng tư như này mà đàm luận nữa.

Hàn Chương không kiên nhẫn đánh gãy lời anh: “Do Đôi mắt quyến rũ* của anh đấy, ai lại nhìn không ra hử? Minh nhân bất thuyết ám thoại**, ở trước mặt tôi cũng đừng có giả bộ sói đuôi to***.”

* Nguyên văn là “mầu mầu mị”, chỉ dùng cho con gái.

** Nghĩa là “người Minh không nói lời mờ ám” để mô tả một người công bằng, thẳng thắn nói sự thật và không quay đầu lại. (Nguồn: Baidu)

*** Nguyên văn là “trang đại vĩ ba lang” chỉ con sói Palestine có đuôi đặc biệt lớn, khiến đuôi không thể che giấu, tiếp xúc. Ý mỉa mai những con người sống không nghiêm cẩn, giả vờ thẳng đứng. (Nguồn: Baidu)

Lâm Xuân Chu bị sặc nghẹn lại, nhất thời không biết nên khiếp sợ khi có người dùng từ “quyến rũ” này để hình dung anh hay là nên thán phục thái độ chính trực của đối phương. Anh vừa buồn cười vừa tức giận nhưng mà lo sợ điểm đánh giá hằng ngày của mình ở mạng lưới thuê xe trực tuyến năm sao đang tốt, cuối cùng vẫn quyết định nhẫn, lấy hành động hòa bình làm trọng.

Nhưng anh không nói ra tiếng, Hàn Chương cứ cho rằng anh cam chịu, trong lòng lại khinh thường.

Im lặng một hồi, tường an vô sự, đang lúc Lâm Xuân Chu thở một hơi thả lỏng, người đàn ông bên cạnh lại mở miệng.

“Xe của anh…”

Thắt lưng Lâm Xuân Chu nháy mắt căng thẳng.

“Bệnh nặng mới khỏi sao? Chạy chậm như vậy.”

Hàn Chương tính toán chờ đối phương mở phòng, lần nữa nắm bắt được chứng cớ vô cùng xác thực thì sẽ cầm thẻ cảnh sát ra giáo dục đối phương một chút, khiến cho nhân tài lưỡng không*. Cho nên cái tốc độ này phải càng nhanh càng tốt.

*人财两空 – Con người và tài chính: thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là cả người và tiền đều không có sự sụt giảm hay mất mát. (Nguồn: Baidu)

Sớm biết thì đã chọn điểm gần địa phương rồi, Hàn Chương có hơi hối hận khi đồng ý đi khách sạn Vân Đỉnh, còn lãng phí thời gian không cần thiết.

“Ngại quá, ngại quá!” Lâm Xuân Chu thấy y đem khó chịu đều viết hết ở trên mặt, khẩn trương ghê gớm, một cước nhấn chân ga xuống khiến tốc độ xe lập tức tăng.

Đúng lúc này, điện thoại Lâm Xuân Chu vang lên, anh lập tức đeo bluetooth vào, nối máy.

Còn chưa nói, đối phương đã trách móc một trận dài: “Master*, sao xe anh lại càng ngày càng xa thế, không phải nói 7 giờ đứng trước cổng chờ sao?”

* Ở Trung Quốc người ta sẽ gọi tài xế lái xe là sư phụ, tuy nhiên ở đây tớ để master vì nó cũng có nghĩa tương tự, hơn nữa nghe master nó cũng chanh sả hơn nhiều mà đúng hong?:vvv

Lâm Xuân Chu có chút mông lung.

“Không phải anh đi mua Starbucks đấy chứ? Tôi nói giỡn đó, anh đừng mua, mau tới đây.”

“…”

Nếu đối phương mới là khách mà mình phải đón, thế cái vị bên cạnh này là ai?

“Master, anh có nghe không đó?”

Lâm Xuân Chu ý thức được chính mình hình như có thể thực sự đón sai người, nhớ lại người đàn ông này sau khi lên xe lại có một loạt lời nói và hành động kì quái, còn có ly chocolate nóng vẫn bị y cầm ở trong tay…

Đột nhiên phúc chí tâm linh*thể hồ quán đỉnh**, tất cả nghi vấn đều được giải thích hợp lý.

* 福至心灵 – Phúc tâm chi linh: thành ngữ Trung Quốc, mô tả những người linh hoạt trong suy nghĩ và thực hiện các hành động phù hợp khi họ gặp đúng thời điểm. (Nguồn: Baidu)

** 醍醐灌顶 – Thể hồ quán đỉnh: thành ngữ Trung Quốc, ý muốn nói một khi trí tuệ khai thông thì con người có giải trừ phiền não, tìm được sự sáng suốt.

“Được được, tôi lập tức tới.”

Ngắt điện thoại, tâm tư Lâm Xuân Chu rối loạn.

“Tôi cảm thấy chúng ta có hiểu lầm…” Anh lập tức dừng xe, vẻ mặt nghiêm nghị lại có chút khó có thể mở miệng bảo đối phương xuống xe. “Tôi thật sự không phải cố ý, đây đều là hiểu lầm. Cậu… Cậu xuống ở đây hay là để tôi chở cậu về lại?” Trường hợp này thật xấu hổ, anh nhìn cũng không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.

“Hiểu lầm?” Hàn Chương nhíu nhíu mày.

Lâm Xuân Chu cũng không nghĩ tới lại có thể có chuyện trùng hợp đến nước này, nhìn về phía đối phương giải thích chuyện Starbucks.

Hàn Chương gật đầu, kỳ thật trong lòng vốn không tin mấy lời nói càn của anh: “Ồ, nếu là hiểu lầm,vậy để tôi xuống ở đây đi, nhà tôi gần đây.” Nói xong nhìn Lâm Xuân Chu cười cười, dứt khoát xuống xe.

Lâm Xuân Chu nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến chuyện hiểu lầm cứ vậy chấm dứt, đang định cho xe chạy, Hàn Chương lại quay lại, ra hiệu anh mở cửa sổ.

Lâm Xuân Chu kiên trì kéo cửa kính xe xuống: “Còn chuyện gì à?”

“Anh đẹp trai, suy nghĩ lại xem,” Hàn Chương nghĩ thế nào cũng không can tâm kế hoạch của mình nửa đường chết non, y khom người nhìn vào trong xe, còn muốn liều một phen, “Tôi rẻ lắm đó, không cần cho tôi nhiều như vậy…”. Y quơ quơ ly Starbucks, “Khoái tam quá ngũ, anh muốn gặp tôi tiếp cũng được, hợp tác lâu dài cũng được, chiết khấu ưu đãi cho anh 8%.”

Cái gọi là “khoái tam quá ngũ” chính là có ý tứ một lần 300, qua đêm 500.

Lâm Xuân Chu kỳ thật cũng không có ý đồ ở phương diện này, nhưng vẫn đang bị cái giá này làm cho kinh ngạc. Chỉ với khuôn mặt cùng vóc người của Hàn Chương, bảng giá bốn chữ số trở xuống đều không khác gì đang bán phá giá lỗ vốn là mấy.

“Cậu ra giá cũng quá rẻ rồi đó.” Sau đó anh tiện miệng cảm khái một câu.

Hàn Chương vừa nghe anh nói lời này, muốn ngăn cản anh làm theo lời lẽ chí lý “hàng rẻ không tốt”, đối với giá thấp lòng sẽ sinh hoài nghi, vì thế không ngừng cố gắng nói: “Tôi gần đây có thiếu chút tiền, yên tâm, tôi tuyệt đối không có bệnh!”

Lâm Xuân Chu vì y hùng hổ mà mặt đỏ bừng, luống cuống tay chân khởi động xe: “Tôi… Tôi còn có việc, có thời gian lại hẹn*.” Phản xạ có điều kiện nói ra bốn chữ cuối, anh thiếu chút nữa đem đầu lưỡi cắn rơi luôn.

* Nguyên văn là 有空再约.

Hàn Chương đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm đuôi xe rời đi mà hai bàn tay siết chặt.

Còn kém một chút, thằng cha này gặp may thật đấy!

Hoàn chương 1.