Mã Hiểu Hiểu thấy Hàn Chương đi vào, từ sau màn hình máy tính hơi ló cái đầu ra, cẩn thận nghiền ngẫm dáng vẻ của đối phương, đồng thời đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Trương.
Tiểu Trương nhận được tín hiệu, ho nhẹ một tiếng nói: “Anh Hàn, sắp cuối năm rồi, bên chúng ta có tổ chức hoạt động tập thể gì không?”
Hàn Chương cầm cốc trà lớn tới trước máy rót nước, không để tâm lắm, nói: “Ừm, cậu tổ chức đi.”
Mã Hiểu Hiểu lập tức tiếp lời: “Vậy đi K song đi!”
Hàn Chương không ý kiến, để bọn họ muốn làm gì thì làm.
Y không thường xuyên tham gia mấy kiểu hoạt động này lắm, lần này lại dễ nói chuyện như thế, khiến Mã Hiểu Hiểu phấn khích vô cùng, suýt chút nữa không kiềm nén được lộ rõ mặt mày hớn hở.
Cô âm thầm nhảy nhót tưng bừng một hồi, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hướng Hàn Chương nói: “Anh Hàn, sở trưởng bảo anh đến Trung đoàn Trinh sát Hình sự thành phố tham gia cuộc họp á.”
Hàn Chương ngừng động tác uống nước lại: “Họp?” Đi họp cái gì cơ?
Y chỉ là một cảnh sát nho nhỏ tại một cơ sở mà thôi, bảo họp là họp cái gì?
Nhưng mà lãnh đạo đã bảo đi, y cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo mà thôi.
Lái xe tới Trung đoàn, đối mặt với một nơi vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm như này, sau ba năm, Hàn Chương lại lần nữa đặt chân đến nơi mà mình đã từng ngày đêm làm việc.
Đứng ở đại sảnh của lầu 1, y không biết rõ phải đi đâu để họp, sẽ họp với ai. Giống như con ruồi không đầu bay loạn xạ, từ xa xa lại thấy Trình Vân Khai từ trên lầu đi xuống. Trên môi đối phương treo nụ cười mỉm đúng mực nhưng ánh mắt lại rất lỗ mãng, ánh mắt quét nhìn Hàn Chương từ trên xuống dưới giống như muốn xuyên qua quần áo nhìn thấu được thân thể của y.
Hàn Chương thấy gã thì cảm thấy ghê tởm. Tuy nói là trong ngành thì khó tránh khỏi việc sẽ gặp mặt nhau nhưng mà Hàn Chương vẫn hi vọng tần suất chạm mặt sẽ duy trì ở mức độ thấp nhất. Nếu không y rất khó có thể khống chế được xúc động muốn đánh người của mình.
Có lẽ biết mình không được Hàn Chương chào đón cho nên Trình Vân Khai cũng không cùng y chào hỏi hàn huyên một tí mà nói thẳng vào vấn đề luôn: “Trưởng phòng Thái bảo tôi tới đón cậu, theo tôi lên phòng thôi.”
Hàn Chương không nhúc nhích, nhíu mày nói: “Trưởng phòng Thái?” Hồi còn ở Trung đoàn vào ba năm trước, y cũng không nhớ có người nào được gọi là “trưởng phòng Thái” cả.
Trình Vân Khai biết rõ y băn khoăn cái gì, dứt khoát nói rõ với y: “Thái Vĩ là trưởng phòng Đội Trinh sát trọng án của Trung đoàn Hình sự trinh sát, 3 năm trước mới được điều tới. Cậu chưa từng thấy tất nhiên sẽ không biết hắn rồi.”
Hàn Chương đứng cách gã 1m, cứ như đứng gần hơn một chút thì không khí sẽ trở nên ô nhiễm: “Trưởng phòng Vương đâu?”
Trình Vân Khai không nói gì đã xoay người đi trước, hiển nhiên không lo lắng Hàn Chương sẽ không đuổi kịp.
Mà quả thực đúng là Hàn Chương đi theo sau, mím chặt môi, vẻ mặt nhẫn nại, phối hợp với tính tình ngang tàng không để ai vào mắt của gã.
Trình Vân Khai thản nhiên như không có gì, nghiêng mặt nói: “Trưởng phòng Vương à? Ông ta phá án không thuận lợi, cậu vừa đi thì không bao lâu sau ông ta cũng bị cách chức trao quyền cho cấp dưới. Cậu không biết gì à?”
Hàn Chương ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng lại chấn động. Trưởng phòng Vương bị cách chức? Ngày đó y cứ ngờ ngờ nghệch nghệch cả ngày, vật lộn chống đỡ sự quấy nhiễu của PTSD, chỉ có thể thông qua thuốc mới có thể tiếp tục duy trì được sinh hoạt hằng ngày, không ngờ vậy mà lại bỏ lỡ tin tức lớn như thế.
Năm đó trưởng phòng Vương là người phụ trách chính của vụ án Lục Tây Tây. Do cách chỉ huy thiếu sự sáng suốt cho nên đã gây ra thương vong nặng nề, bị cấp trên xử phạt cũng không có gì là lạ. Nhưng mà y lại không hiểu, trưởng phòng Thái mới tới này đang có ý tứ gì? Vì sao lại phải gọi y tới Trung đoàn thành phố dưới danh nghĩa là một cuộc họp?
Hàn Chương không trả lời, Trình Vân Khai cũng không cảm thấy xấu khổ, không nhanh không chậm nhấc chân đi lên lầu, không nói thêm gì nữa.
Gã dẫn Hàn Chương tới trước cửa văn phòng của trưởng phòng Thái, gõ gõ cửa: “Trưởng phòng Thái, tôi dẫn người tới rồi.”
Rất nhanh từ trong phòng đã truyền ra giọng nói trầm mạnh của đàn ông trung niên: “Vào đi.”
Hàn Chương vừa định đẩy cửa đi vào lại bị Trình Vân Khai túm chặt cổ tay giữ lại.
“Buổi tối cậu ngủ không ngon sao?” Trình Vân Khai sáp lại quá gần, thanh âm vừa nhỏ lại vừa khẽ, giống như trêu ghẹo lại càng giống khiêu khích.
Hàn Chương siết chặt năm ngón tay tới mức khớp xương nổi lên rất rõ, suýt chút nữa không nhịn được tung một quyền đấm vào gã.
Trình Vân Khai cười cười, ẩn náu dưới vẻ ngoài tinh anh là một con rắn độc đang nhe nanh. Gã vỗ nhẹ lên mu bàn tay Hàn Chương, vô cùng tự nhiên buông lỏng tay ra: “Đừng căng thẳng như thế, tôi quan tâm cậu một tí thôi mà.”
Hàn Chương lạnh lùng nhìn gã, trong mắt hàm chứa sát ý, muốn mắng gã nhưng lại sợ bẩn miệng, cuối cùng đành nhịn xuống lời mắng chửi, vặn mở nắm cửa đẩy vào trong.
Thái Vĩ, trưởng phòng mới của Phòng Trinh sát trọng án, là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan đoan chính, trong mắt hiện lên vẻ oai phong lẫm liệt, nhìn lướt qua có cảm giác không giận mà vẫn uy.
Sau khi Hàn Chương đi vào phòng, ông từ phía sau bàn làm việc đứng lên, chủ động giơ tay nói: “Hân hạnh hân hạnh quá, tôi vẫn hay nghe Lương Bình nhắc tới cậu Tiểu Hàn đây. Hôm nay mới có dịp gặp mặt, quả là danh bất hư truyền, vừa tuấn tú lại vừa lịch sự. Cuối cùng thằng nhóc kia cũng có cái có thể tin được.”
Hay lắm, phá án à, hóa ra là do tên Lương Bình kia giở trò sau lưng.
“Đâu phải thế, ngài quá khen rồi.” Hàn Chương ngoài mặt vẫn bắt tay với đối phương nhưng trong lòng đã xách Lương Bình ra mắng chửi tới máu chó đầy đầu.
Thái Vĩ gặp y, đương nhiên sẽ không phải chỉ khen y hai câu đơn giản như thế.
Thành tích của Hàn Chương ở trường cảnh sát đặc biệt tốt, lúc tiến vào đội cảnh sát cũng biểu hiện rất xuất sắc. Nếu không phải do đột nhiên phát sinh biến cố thì y có thể phát triển rất tốt. Trình Vân Khai năm đó cũng gia nhập Trung đoàn cùng đợt với y bây giờ đã là trinh sát trọng án trẻ tuổi nhất đảm nhận chức vụ tổ trưởng Tổ trọng án rồi. Nếu năm đó Hàn Chương không bị điều đi, chắc chắn thành tích so với gã cũng không hề thấp.
Hiện tại đang rất cần người, đội cảnh sát đang thiếu nhân lực, nhất là Đội Cảnh sát hình sự đang rất cần thêm người tài. Những nhân tài ưu tú tựa như những chiếc bánh ngọt, đội nào cũng muốn giành lấy một cái, nếu không được phân cho thì cũng dùng hết mọi cách để cuỗm đi.
Thái Vĩ là lãnh đạo cũ của Lương Bình. Lúc Lương Bình mới vào ngành thì được phân làm việc dưới trướng của Thái Vĩ. Sau này Thái Vĩ được thăng chức phải sang khu khác nhậm chức nhưng hai người vẫn không ngừng liên lạc, mấy năm nay vẫn giữ liên lạc qua lại.
Hiện tại hai người ai cũng đều bận rộn công việc tối tăm mặt mày, muốn tụ hợp gặp mặt một hôm cũng khó. Vất vả lắm mới hẹn được một bữa ăn cơm nhưng Thái Vĩ vẫn phải canh từng giây từng phút đồng hồ để kịp sang nơi khác tham gia cuộc họp.
Trong bữa ăn tất nhiên không thể tránh khỏi việc hai người bàn tới chuyện công việc, Lương Bình chỉ thuận miệng nhắc tới Hàn Chương, không ngờ vậy mà Thái Vĩ lại đem chuyện đó ghi tạc trong lòng.
Ông muốn gọi Hàn Chương về, một lần nữa quay lại con đường này, chỉ có tổ trọng án mới là nơi mà y có thể phát huy hết được tài năng.
Nhưng trái ngược với sự nhiệt tình của Thái Vĩ, Hàn Chương lại không hề hứng thú chút nào: “Trưởng phòng Thái, chắc ngài cũng biết ba năm trước tôi vì bị chấn thương tâm lý rất nghiêm trọng không thể đảm nhiệm được công việc, mới xin được điều đi. Giờ tôi cũng không dối gì ngài, chấn thương tâm lý của tôi vẫn chưa khỏi hẳn, mỗi đêm tôi sẽ giật mình thức giấc giữa cơn ác mộng. Cho nên tôi nghĩ rằng, tôi không phù hợp để trở lại đây làm việc.”
Thái Vĩ còn có rất nhiều lời khích lệ còn chưa kịp nói đã bị y nói như vậy, nghẹn hết lại ở yết hầu.
“Bên chúng tôi đã bố trí chuyên gia cố vấn tâm lý, tôi tin vấn để của cậu không khó giải quyết, chúng ta có thể cùng nhau vượt qua. Trung đoàn đang rất cần những người tinh anh như cậu, tôi hi vọng cậu sẽ cân nhắc qua một chút.”
Có thể được đối phương đánh giá cao, Hàn Chương có hơi cảm động. Nhưng mà bảo cùng nhau vượt qua, nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
Y ngồi trên sopha, rõ ràng lưng ghế rất mềm mại có thể tựa lưng vào nhưng y vẫn ngồi thẳng lưng. Cảnh phục cũng không hề nhăn dù chỉ một chút. Y chậm rãi mở miệng nói: “Bệnh này của tôi đã được rất nhiều bác sĩ xem qua rồi, ngay cả vị cố vấn mà ngài nhắc tới, tôi cũng đã tới tìm cô ấy xem qua. Năm đó, tính cả tôi thì có tổng cộng 5 người sống sót, đều ở bên ngoài đợi mệnh lệnh. Chúng tôi may mắn sóng sót nhưng cả đời này lại không có cách nào có thể thoát khỏi màn sương mù mịt của đêm đó. Đội Cảnh sát đặc nhiệm gồm 13 người, 11 người của 3 tổ trọng án, tổng cộng 24 người. Mỗi đêm tôi đều mơ thấy bọn họ…”
Thái Vĩ chăm chú nhìn vào đôi mắt đang bị bao phủ bởi một tầng bi thương sâu sắc của y, không rõ vì sao trái tim ông lại run rẩy, một câu cũng chẳng thể nói nên lời.
Hàn Chương từ trong văn phòng của Thái Vĩ đi ra, phát hiện Trình Vân Khai khoanh tay tựa vào cạnh cửa, giống như gã chưa từng rời đi.
Bị tầm mắt âm lãnh đầy tình ý của gã lướt qua toàn thân, Hàn Chương vừa mới bị bắt phải nhớ lại những chuyện thống khổ đã qua, linh hồn y vốn đang mệt nhoài ngay lúc này như muốn bùng nổ. Y nhẹ nhàng khóa cửa, vung tay tung một đấm sượt qua môi gã.
“Cậu ngủ ngon chứ?” Y trả lại câu nói trước đó mà Trình Vân Khai đã hỏi mình.
Trình Vân Khai giật mình cố đứng vững, chưa kịp thu hồi nụ cười trên môi. Gã vừa định mở miệng muốn nói gì đó, giây tiếp theo Hàn Chương đã hoàn toàn trở mặt, dồn sức túm lấy vạt áo đối phương kéo về phía mình, vẻ mặt vô cùng hung ác tàn nhẫn nói: “Tôi nói cho cậu biết, đừng có dùng ánh mắt ghê tởm đó nhìn tôi, bằng không ông đây móc mắt cậu ra.”
Trình Vân Khai đứng trước cơn thịnh nộ của y không thể không thu liễm lại một tí, giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng: “Được được được, cậu đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói nào.”
Hàn Chương thả tay ra, đưa tay chà xát lên tường tự như vừa mới vứt thứ dơ bẩn gì đó vậy. Toàn bộ quá trình đều hướng mắt nhìn Trình Vân Khai. Làm xong mọi chuyện, lúc đối phương tháo xuống vẻ mặt phấn khích thì y cũng xoay người rời đi, không nói thêm câu nào, sạch sẽ gọn gàng vô cùng.
“Cậu sẽ về chứ?” Trình Vân Khai ở sau lưng hỏi.
Không trả lời.
Hàn Chương thật sự sẽ không cho rằng gã quan tâm tới mình đâu. Thái Vĩ muốn điều y về đây, Trình Vân Khai phải là người bất mãn nhất, nếu không nhìn ra tâm tư của gã thì y đã không thể làm cảnh sát nhiều năm như vậy.
***
Giáo sư Lí gõ cửa văn phòng Cố Ưu, cười híp cả mắt nói: “Tiểu Cố à, em còn lá trà không? Thầy vừa uống hết trà rồi, muốn sang xin em một ít.”
Cố Ưu ngẩng đầu khỏi văn kiện, tóc đen mềm mại lướt qua gò má, để lộ ngũ quan xinh đẹp lại nho nhã của cô.
“Em chỉ có hồng trà thôi, Kim Tuấn Mi* được không ạ?”
Giáo sư Lí chắp tay sau lưng thong thả đi vào phòng, nghe vậy vội vã không ngừng gật đầu: “Được chứ được chứ, Kim Tuấn Mi được chứ, thầy thích uống lắm!”
Cố Ưu đứng dậy đi tới tủ cất đồ: “Để em tìm thử xem, chắc là em để đâu đó rồi. Thầy ngồi đợi em một lát nhé.”
Giáo sư Lí khoát tay: “Không vội không vội, em cứ từ từ mà tìm.” Ông cũng không ngồi xuống mà đi tới trước giá sách của Cố Ưu xem một chút.
Sách trên giá được Cố Ưu sắp xếp rất ngăn nắp, mỗi quyển sách đều được sắp xếp từ lớn tới nhỏ, nếu có cùng kích thước, lại sắp xếp dựa theo bảng chữ cái. Đối với người bị mắc OCD mà nói, nhìn thấy dãy sách như này chắc là sẽ vô cùng hài lòng.
Giống như Lâm Xuân chu, ông cũng chú ý tới cái chặn sách rất độc đáo của Cố Ưu. Lần này Cố Ưu không để ngược nữa, nhìn qua thấy ngay Chúa Jesus đang chịu khổ trên thập tự. Nhưng mà ông lại chú ý tới chặn sách hình hai chiếc chìa khóa lồng vào nhau, cái này rất có ý tứ.
“Tiểu Cố này, có phải em để ngược cái thập tự này rồi không?” Giáo sư Lí vương tay đảo ngược thập tự lại, “Đây là thánh giá của Thánh Peter*, nó phải được đặt thế này.”
Đây không phải là thánh giá biểu tượng cho Jesus, mà là tông đồ trưởng Thánh Peter. Giáo sư Lí rất chắc chắn, bởi vì ông đã từng thấy qua hai thanh chìa khóa vàng kia. Trong câu chuyện về Công giáo, đây là hai thanh chìa khóa dùng để mở cổng chính đi vào thiên đường, là do trước khi Jesus trở lại thiên đường đã tự tay giao nó cho Thánh Peter. Chúng thường được gọi là chìa khóa vàng đi vào thiên đường và thường đi cùng với thánh giá của Thánh Peter.
Cố Ưu từ trong nơi sâu nhất của tủ đồ lấy ra một hộp lá trà rất tinh xảo, cầm nó đặt vào tay giáo sư Lí.
“Thầy đã từng xem qua tôn giáo ạ?”
Giáo sư Lí cười ha ha: “Có một quãng thời gian thầy muốn mình cũng có tín ngưỡng, để ký thác niềm tin của mình vào đó nên có nghiên cứu qua. Sau đó thầy phát hiện mình chỉ theo chủ nghĩa duy vật, chỉ có thể tiếp tục tin vào Mác Ăng-ghen mà thôi.”
Cố Ưu đại khái hiểu “có một quãng thời gian” chính là đang chỉ đoạn thời gian đó, cười nói: “Nếu thấy muốn tán gẫu với em về phương diện này, có thể tới tìm em. Cho dù là tôn giáo, tâm lý hay là Mác.”
Giáo sư Lí đáp ứng: “Được, hôm nào tìm em trao đổi nhé.” Ông quơ quơ hộp lá trà trong tay, “Em là một cô gái tốt, cảm ơn trà của em nhé.”
“Chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi mà, thầy đừng khách sáo như thế.” Cố Ưu tiễn ông ra khỏi cửa, cho tới khi đối phương đi vào trong phòng ở bên cạnh, cô mới đóng cửa phòng lại.
Quay lại trước giá sách, cô nhìn thánh giá Thánh Peter một lát, hơi chỉnh lại vị trí của nó, hoàn hảo ngay ngắn ngay chính giữa.
***
Hàn Chương bị ánh nhìn ghê tởm của Trình Vân Khai làm cho tâm tình xuống dốc, ngay cả làm việc cũng không muốn làm nữa. Vừa ra khỏi cục Trung đoàn thành phố thì lập tức gọi cho Mã Hiểu Hiểu bảo mình vừa thấy một thứ rất dơ bẩn, chỉ muốn nôn, phải về nhà nghỉ ngơi.
Mặc dù Mã Hiểu Hiểu không rõ y “thấy” cái gì dơ bẩn tới mức khiến y “muốn nôn” nhưng không đợi cô hỏi, Hàn Chương đã ngắt điện thoại.
“Chẳng lẽ ở Trung đoàn anh Hàn đã thấy ảnh chụp thi thể đẫm máu hả ta?” Mã Hiểu Hiểu lẩm nhẩm một mình, chưa nói xong trong đầu đột nhiên lại tưởng tượng rất nhiều hình ảnh đáng sợ tự hù dọa chính mình.
Hàn Chương bảo về nhà nghỉ ngơi thì thật sự lái xe về nhà.
Trong đầu y luôn chỉ nghĩ sẽ thấy được hình ảnh Lâm Xuân Chu đang tựa người vào ghế sopha ngủ trưa hoặc là bận rộn làm việc nhà mà thôi. Không ngờ lúc đẩy cửa ra, lại thấy hình ảnh Lâm Xuân Chu để trần nửa thân trên giữa trời mùa đông ở trên mặt đất tập chống đẩy.
Tuy rằng hình ảnh đẹp tuyệt, thậm chí vô cùng bổ mắt nhưng mà đối với Hàn Chương lại quá mức kích thích.
Đặc biệt là lúc mồ hôi từ trên phần xương sống của Lâm Xuân Chu trượt thẳng xuống tiến vào lưng quần anh. Không biết là do đường cong quá mê người hay là do giọt mồ hôi trong suốt kia khiến cho y bị kích thích muốn xông lên hôn hôn liếm liếm dọc theo sống lưng xuống dưới.
Y cứ vậy đứng ngẩn người ở cửa, cảm thấy miệng khô lưỡi khô, ngay cả chớp mắt cũng quên luôn.
Lâm Xuân Chu âm thầm đếm số lần mình chống đẩy, vừa đếm tới cái thứ 500, anh ngừng lại, thở hổn hà hổn hển quay đầu nhìn Hàn Chương đang đứng ở cửa.
“Sao cậu còn chưa vào?” Anh vớ lấy cái khăn mặt đặt trên bàn trà lau lau mồ hôi.
Tầm mắt Hàn Chương đặt trên người anh không thể dời, trở tay đóng cửa đi vào nhà, hỏi một câu có hơi ngớ ngẩn.
“Sao anh lại trắng thế?”
Thật ra cũng không phải quá trắng, nhưng một người đã từng là binh lính, cả ngày phơi thây huấn luyện dưới ánh nắng gắt thì màu da của anh thật sự có thể xem là trắng nõn rồi.
Lâm Xuân Chu lau lau mồ hôi trên cổ, trả lời: “Trời sinh da không ăn nắng, ngay cả vết sẹo cũng rất nhạt, không nhìn kĩ sẽ không thấy gì.”
“Thật à?” Hàn Chương vừa dịp thừa cơ áp sát lại gần anh, cẩn thận tỉ mỉ nhìn qua mỗi tấc da tấc thịt trên lưng anh.
Đường cong cơ thể Lâm Xuân Chu mềm mại, thật sự khiến cho ngón trỏ của người ta muốn động đậy luôn. Hàn Chương cố gắng nhẫn nhịn, chỉ chỉ lên một chỗ cách eo 30cm hỏi: “Thế vết sẹo này là sao đây?”
Thân thể Lâm Xuân Chu run lên, theo bản năng bắt lấy cái tay của Hàn Chương để y không làm chuyện xằng bậy.
“Hồi còn huấn luyện tác chiến dã ngoại, không cẩn thận ngã lên tảng đá.”
Hàn Chương xoa xoa ngón tay, vừa nhớ tới xúc cảm ban nãy vừa thấp giọng nói: “Dịch sang bên trái 2cm, sẽ tổn thương tới xương sống.”
Tuy rằng Lâm Xuân Chu chỉ nói qua loa nhưng nhìn mặt ngoài của miệng vết thương cũng biết rằng nhất định tảng đá đó nhất định rất sắc bén mới tạo nên vết sẹo như này. Nếu lúc đó vừa vặn xuyên qua xương sống, Hàn Chương thực sự không dám nghĩ tới kết quả đó.
Rất hung hiểm.
“Đây là huân chương, là vinh quang, là vết hôn do nữ thần may mắn lưu lại.” Lâm Xuân Chu vắt khăn mặt lên vai, cười cười đi tới phòng tắm, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, “Vì thế tôi luôn biết ơn trong lòng, vì thế tôi luôn ngày đêm cầu nguyện.”
Hàn Chương đi theo sau tới cửa phòng tắm, cách một cánh cửa hỏi anh: “Gì thế? Anh đang ngâm thơ à?”
“Không nhớ đã xem qua bài thơ 14 dòng này ở đâu nữa.”
Không biết ban nãy Chấm Than đã rúc vào chỗ nào ngủ nữa, giờ lại xuất hiện bên chân Hàn Chương lười biếng duỗi lưng, kêu meow meow cọ vào ống quần y, nũng nà nũng nịu khiến cho một người rắn rỏi như y cũng không chịu được, đành phải dùng một tay ôm nó vào lòng ngực vuốt ve.
Chấm Than vừa lòng thỏa ý, nằm trong vòng tay của y kêu mấy tiếng rất vui tai.
“Mai anh rảnh không? Tôi định mời anh đi xem phim, đi ăn bữa cơm xong lại xem phim.”
Ngày mai Hàn Chương có lịch trống, y cũng muốn cả hai sẽ có một buổi hẹn hò chính thức nên mới chủ động mời Lâm Xuân Chu.
Trong phòng tắm chỉ truyền ra tiếng nước, Hàn Chương đợi một lát nhưng lại không nghe thấy câu trả lời. Trong lòng căng thẳng, thậm chí mèo nhỏ kêu meow meow vẫn không ngoảnh đầu nhìn, chỉ chăm chăm nhìn lên cửa phòng tắm, còn dán sát tai lên cửa cơ.
Cũng may cuối cùng Lâm Xuân Chu cũng lên tiếng: “Mai tôi phải về nhà cũ ở ngoại ô thành phố một chuyến. Chỗ đó sắp phải phá bỏ và chuyển đi nơi khác, tôi phải về làm chút thủ tục.”
Còn tưởng có chuyện gì nữa chứ.
Hàn Chương thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng dậy nói: “Tôi sẽ cùng anh về đó, dù sao ngày mai tôi được nghỉ nên cũng không có việc gì làm.”