Phóng Thủy Thì Sao Hử

Chương 47: Phiên ngoại 1



Editor + Beta-er: ToruD

“Hôm nay, tại tòa án nhân dân khu Thủy Sam thuộc Giang thị, chiếu theo lệ mở phiên tòa công khai thẩm tra xử lí cáo buộc La Tĩnh với tội danh giết người do kiểm sát viên thuộc viện kiểm sát số 5 của khu Thủy Sam tiến hành tố tụng. Sau đây tòa án xin tiến hành điều tra, đơn khởi tố do kiểm sát viên tuyên đọc…”

Hạ Chi Quân mặc đồng phục kiểm sát viên, đứng dậy tuyên đọc đơn khởi tố. Vì La Tĩnh lấy im lặng đối kháng, chống cự không thừa nhận tội, hắn đề nghị dựa vào tội cố ý giết người phải đưa ra hình phạt nặng.

Sau khi đọc xong đơn khởi tố, tòa án chính thức tiến vào giai đoạn thẩm vấn.

Chánh án hỏi La Tĩnh: “Bị cáo La Tĩnh, đối với đơn khởi tố trình bày tội trạng của viện, bị cáo có dị nghị gì không?”

Sắc mặt La Tĩnh có vài phần tiều tụy: “Có ý kiến, tôi không giết người.”

Sau khi tham luận vắn tắt, chánh án lại hỏi Hạ Chi Quân: “Kiểm sát viên có gì cần hỏi bị cáo hay không?”

Hạ Chi Quân kề sát microphone, ánh mắt sắc bén liếc về phía La Tĩnh, hỏi: “Bị cáo La Tĩnh, bị cáo có quan hệ gì với người bị hại Sở Nam trong vụ án này?”

“Người thân.”

“Ngoại trừ người thân thì còn quan hệ gì khác không?”

La Tĩnh ngừng một lát, đáp: “Tôi từng ngoại tình với hắn.”

“Hắn lấy chuyện này uy hiếp bị cáo để vơ vét tài sản phải không?”

“Phải.”

Hạ Chi Quân hỏi vài vấn đề mấu chốt, sau đó kết thúc hỏi thăm.

Chánh lại nhìn về phía luật sư bào chữa của bị cáo: “Luật sư bào chữa cho bị cáo, ông có vấn đề gì cần hỏi bị cáo không?”

Tạ Hi ngồi ở vị trí luật sư bào chữa cho bị cáo chỉnh vạt áo, sau đó đứng lên. Đúng với dự đoán của Hạ Chi Quân, ông ta muốn lấy việc không đủ chứng cớ để xác định vô tội.

“Bị cáo, quan hệ giữa bị cáo với người bị hại như thế nào?”

“Tôi nhìn hắn lớn lên, quan hệ của chúng tôi rất tốt.”

“Bị cáo có yêu hắn không?”

Hạ Chi Quân nhíu mày, định đưa ra kháng nghị chợt nghe La Tĩnh dùng giọng nói run rẩy trả lời: “Vâng, tôi yêu hắn.”

“Bị cáo sẽ vì việc hắn vơ vét tài sản của mình, muốn giết hắn sao?”

“Sẽ không, tôi sẽ không làm thế!”

Một người phụ nữ lúc nghe tin Sở Nam chết mặt mày không biểu cảm gì thậm chí còn ngăn cản phía cảnh sát điều tra ra chân tướng, vậy mà lại nói yêu hắn ở trên tòa án sao?

Ngôn ngữ có thể trở thành vũ khí sắc nhọn, cũng có thể trở thành phương thức tranh thủ sự đồng cảm. Hạ Chi Quân chắc chắn Tạ Hi đang cùng La Tĩnh thể hiện cho chánh án xem, muốn đối phương tin rằng La Tĩnh sẽ vì bản thân có tình cảm sâu đậm với Sở Nam mà không thể nào ra tay hạ độc đối phương.

Thật sự căng đét luôn á…

Hạ Chi Quân nhìn Tạ Hi, tâm tình vừa phức tạp lại vừa chua xót. Hắn không ngờ sẽ có một ngày mình và Tạ Hi sẽ đứng trên hai chiến tuyến đối lập nhau. Tất cả người của Sở gia đều ngồi trên ghế dự thính, vẻ mặt chăm chú mà chú ý tới tiến triển của phiên tòa, bọn họ chẳng có ai vì Sở Nam mà tới cả. Nếu so với La Tĩnh xinh đẹp thì Sở Nam chẳng qua chỉ là một tên du côn du đãng không cha không mẹ. Cái chết của gã mặc dù vẫn khiến người ta thương xót nhất thời nhưng không đủ để bọn họ vứt bỏ La Tĩnh.

Giữa tòa án lớn như này, ngược lại Hạ Chi Quân vốn chẳng có quan hệ gì với Sở Nam lại vì gã mà tìm kiếm chân tướng cái chết của gã, truy cứu thủ phạm.

Đây là chức trách của một kiểm sát viên. Bọn họ luôn vì chính nghĩa mà đấu tranh, lấy pháp luật làm khiên, lấy pháp luật làm giáo, không bị bất kì điều gì thúc đẩy hay mê hoặc cả.

“Bên pháp y đã làm kiểm tra đo lường hàm lượng bismuth thực tế trong cơ thể người bị hại có sự chênh lệch với hàm lượng trên lý thuyết. Nhưng cho dù hàm lượng lý thuyết thì cũng chỉ là dựa trên lý thuyết, trên thực tế vẫn sẽ có sự chênh lệch. Dựa vào viên con nhộng Colloidal Bismuth Pectin, mà nó được đặt ở một nơi không riêng tư mấy. Trong Sở gia có rất nhiều người tới lui, bị cáo và chồng bị cáo thường mời khách tới nhà chiêu đãi, mà khu vực này có rất nhiều người có thể tiếp xúc, không thể vì thế mà vu khống chính bị cáo hạ độc được.” Tạ Hi hỏi, “Bị cáo La Tĩnh, bị cáo có thể nói cho chúng tôi biết, trong một tháng thì có nhiều nhất là có bao nhiêu người lạ tới Sở gia không?”

La Tĩnh: “45 người, tôi và tiên sinh nhà tôi đều là những người có giao thiệp rất rộng, rất thích kết giao bạn bè.”

Tạ Hi lại nói: “Nếu trong nhà thiếu một thứ gì đó, hoặc là có thêm một đồ vật gì đó, trong khoảng thời gian ngắn bị cáo có thể phát hiện không?”

La Tĩnh cười cười: “Ngoại trừ mấy thứ lớn như TV hay sopha, nếu không rất khó để tôi có thể phát hiện ra.”

Miệng lưỡi Tạ Hi lưu loát, chậm rãi nói, nắm rất chắc tiết tấu.

Lúc sau chánh án lại yêu cầu kiểm sát viên nêu chứng cứ: “Mời kiểm sát viên tuyên đọc văn bản trình chứng cứ có liên quan.”

Trước tiên Hạ Chi Quân tuyên đọc bản ghi chép khám nghiệm, đọc xong phần kết luận giám định của bản ghi chép, chánh án hỏi La Tĩnh và Tạ Hi có muốn đặt câu hỏi đối chứng hay không. Hai người đều tỏ vẻ không có câu hỏi, chánh án lại cho Hạ Chi Quân tiếp tục tuyên đọc văn bản trình chứng cớ.

Ở tập chứng cớ thứ hai, Hạ Chi Quân triệu tập nhân chứng mấu chốt lên.

Đây là nhân chứng mới được Hạ Chi Quân thêm vào khi sắp tới hạn giao nộp chứng cứ. Cô vừa xuất hiện, sắc mặt La Tĩnh liền thay đổi.

Hạ Chi Quân hỏi: “Nhân chứng Cố Ưu, mời nhân chứng nói cho chúng tôi biết, nhân chứng có quan hệ gì với bị cáo?”

Cố Ưu mặc áo tù nhân, hai tay đeo còng số 8, ngồi trên ghế nhân chứng, hướng chánh án mỉm cười đúng mực.

“Tôi là bác sĩ tâm lý của La Tĩnh, phụ trách hóa giải ưu tư của bà ấy.”

Thời gian còn lại của Cố Ưu không còn nhiều lắm. Trong đầu cô có một khối u ác tính không lúc nào là không uy hiếp tới tính mệnh cô. Vì để cho cô chấp thuận trở thành nhân chứng, Hạ Chi Quân làm một cuộc giao dịch với cô, đồng ý sau khi thẩm phán tuyên án La Tĩnh sẽ để cô đi tế bái mẹ mình.

Cố Ưu là kẻ chủ mưu làm nên Thất đại tội, có thể nói là người từng bước dụ dỗ La Tĩnh rơi vào vực sâu tội lỗi.

Cô vô cùng hiểu rõ thủ đoạn phạm tội của La Tĩnh, độc rắn từ đâu mà có, thậm chí còn nói cho chánh án biết việc lấy bột rắn độc đổ vào trong bao con nhộng của thuốc dạ dày chính là chủ ý của cô.

“Bà ấy làm rất tốt, chẳng qua cuối cùng lại ngu xuẩn, tự cho mình là thông minh đem độc rắn còn thừa đổ vào trong bình rượu ngâm rắn, để lộ sơ hở.” Cố Ưu đứng ở đó, giống như bản thân không phải là tội phạm mà là mưu sĩ chỉ điểm.

Sau khi cô xuất hiện vẻ mặt nhàn tản trên mặt của Tạ Hi cũng biến mất nhưng mà ông ta vẫn đang đè ép tức giận xuống, trên mặt không để lộ bất kì cảm xúc gì cả.

Sau khi Hạ Chi Quân tỏ vẻ mình đã hỏi xong, ông ta đứng lên, nhìn về phía Cố Ưu nói: “Xin hỏi, có phải nhân chứng mắc khối u ác tính trong đầu không?”

Cố Ưu nhíu mày, có hơi kinh ngạc khi ông ta thẳng thắn như thế. Hạ Chi Quân lập tức phản đối với chánh án.

“Chuyện đó không liên quan tới vụ án!”

Tạ Hi nói: “Chuyện này có liên quan tới bản báo cáo điều tra mà tôi sắp trình bày.”

Chánh án suy nghĩ hai giây, không định ngăn cản.

Hạ Chi Quân mím môi không nói nữa. Nhưng thật ra Cố Ưu lại chẳng thèm phản ứng gì với vấn đề này, thản nhiên nói: “Đúng thế, thật ra đã nhiều năm rồi, chẳng qua tôi không muốn để ý tới nó thôi.”

Tạ Hi giơ một tập báo cáo nói: “Tôi có lý do hoài nghi nhân chứng Cố Ưu bởi vì mắc khối u ác tính đã lâu khiến thần kinh cô ta bị kích thích, dẫn tới việc cô ta nảy sinh một loạt các ảo tưởng không bình thường. Thậm chí cô ta còn cho rằng mình chính là thiên sứ rơi xuống nhân gian, bày ra một dàn tế đàn tại nhà mình để mở ra cánh cửa “thiên đường”! Một người tinh thần có vấn đề nghiêm trọng như thế, lời làm chứng của cô ta đáng tin sao?”

Hạ Chi Quân biện hộ: “Chúng tôi đã tiến hành giám định bệnh tâm thần với cô ấy, cô ấy đã thông qua đánh giá và hoàn toàn có khả năng chịu trách nhiệm hình sự. Cô ấy không phải bệnh nhân tâm thần!”

“Cố Ưu đã từng là nhân viên nghiên cứu Tâm lý học rất xuất sắc ở Giang thị, làm thế nào để có thể ngụy trang thành một người bình thường, đối với cô ta mà nói thật sự rất đơn giản!” Tạ Hi từng bước áp sát, giống như chó dữ cắn chặt không buông.

Hai người tranh luận gay gắt, không ai nhường ai.

Ngày xưa Tạ Hi đã dạy kỉ xảo thẩm vấn trên tòa án cho Hạ Chi Quân, hiện tại tất cả đều được trả lại trên người ông ta. Trong lòng ông ta có chút vui mừng, lại cảm thấy có chút trào phúng.

Trên tòa án, mỗi người đều có vai trò của mình. Ông ta là người được thuê, nhất định phải hoàn thành chức trách là một luật sư biện hộ, phải tranh thủ lợi ích tốt nhất cho La Tĩnh.

Có thể nói là vì tiền cũng được, nhưng ông ta không thẹn với lương tâm. Ông ta đã không còn là kiểm sát viên, không cần phải cưỡng ép mình đứng về phe “chính nghĩa”.

Chánh án nói: “Quá trình thẩm vấn tại tòa án kết thúc, hiện tại hai bên tiến hành biện luận tại tòa án đối với các vấn đề liên quan đến chi tiết vụ án, chứng cớ, luật áp dụng. Đầu tiên là bên kiểm sát viên phát biểu ý kiến…”

Hạ Chi Quân mở thư ý kiến truy tố công khai, rõ ràng mạch lạc, dõng dạc nói: “Bị cáo La Tĩnh, cố ý cướp đoạt tính mệnh của người khác, đây là hành vi xúc phạm…”

La Tĩnh tiêu cực chống cự, từ chối thừa nhận tội, vẫn dốc sức nỗ lực nói dối. Hạ Chi Quân kiên trì ý kiến khởi tố của mình, hi vọng có thể căn nhắc mức hình phạt cố ý giết người, đề nghị hội sơ thẩm sẽ cân nhắc ý kiến tố cáo công khai của hắn, để bản án có một phán quyết công chính hợp lí.

Sau khi Hạ Chi Quân tuyên đọc xong ý kiến tố cáo công khai, chánh án cho phép La Tĩnh tự biện hộ.

La Trĩnh trầm tư trong chốc lát, chậm rãi mở miệng: “Tôi chưa bao giờ muốn thương tổn bất kì ai cả, tôi yêu Sở Nam, cũng yêu người nhà tôi. Độc rắn không phải do tôi để vào, tôi cũng không biết hung thủ là ai. Quả thật Cố Ưu tiểu thư là bác sĩ tâm lý của tôi nhưng quan hệ giữa chúng tôi chỉ là bệnh nhân và bác sĩ, tôi không biết tại sao cô ấy lại phải vu tội cho tôi như thế.”

Thời gian biện luận cuối cùng là của Tạ Hi.

“Mặc dù bị cáo bị người bị hại uy hiếp vơ vét tài sản nhưng bà ấy chưa từng có ý định làm hại người bị hại. Ở một mức độ nào đó thì bị cáo thật ra cũng là người bị hại. Chúng ta không cần thiết khiến cho người bị hại lại chịu thương tổn thêm, tất cả bằng chứng của bản án đều có khiếm khuyết, cũng không phải là chứng cớ trực tiếp. Căn cứ vào kết luận nghi phạm chưa từng phạm tội, tôi cho rằng bị cáo vô tội. Hy vọng chánh án có thể tuyên án bị cáo vô tội.”

Sau khi chánh án cùng với các thẩm phán vào phòng nghị án để tiến hành nghị án, sau đó đưa ra quyết định xét xử chung —— bị cáo La Tĩnh phạm tội cố ý giết người, tuyên phạt 10 năm tù, tước đoạt quyền lực* chính trị trọn đời.

*Quyền lực chính trị: là quyền quyết định, định đoạt những công việc quan trọng về chính trị, tổ chức và hoạt động để bảo đảm sức mạnh thực hiện quyền lực ấy của một giai cấp, một chính đảng, tập đoàn xã hội nhằm giành hoặc duy trì quyền lãnh đạo; định đoạt, điều hành bộ máy nhà nước, cai quản một xã hội.

So với tội cố ý giết người tình tiết không nghiêm trọng sẽ bị phán xử từ 3 đến 10 năm mà La Tĩnh bị tuyên án 10 năm thì mức tuyên phạt này không tính là nặng*. Nếu bà vẫn chống cự không chịu nhận tội, chỉ có thể xem như là phán quyết quá nhẹ.

* Ý câu nói này là La Tĩnh đáng ra phải bị tuyên án cố ý giết người tình tiết đặc biệt nghiêm trọng nhưng chỉ bị phạt cố ý giết người tình tiết không nghiêm trọng, bị tuyên án 10 năm là vẫn còn nhẹ.

Có thể nói thành công là do Cố Ưu mà thất bại cũng do Cố Ưu. Nếu Cố Ưu không làm nhân chứng, tội giết người của La Tĩnh sẽ khó hạ phán quyết. Nhưng cũng vì Cố Ưu, vì cô vốn là một tên tội phạm, lời nói và hành động xác thực không đủ để chánh án tin tưởng cho nên mới có thể đưa ra phán quyết cuối cùng như vậy.

“Bị cáo, bị cáo còn muốn nói gì nữa không?” Chánh án hỏi La Tĩnh.

Sắc mặt La Tĩnh trắng bệch, cắn chặt răng, dường như đang kiềm nén cái gì đó.

Sau khi trầm mặc lúc lâu, bà chậm rãi mở miệng: “Tôi không nhận tội, tôi phải tiếp tục kháng án!”

Phiên tòa xét xử kết thúc, Hạ Chi Quân ôm tài liệu rời khỏi cửa pháp viện, vừa định lên xe lại bị Tạ Hi gọi ngược lại.

“Chúc mừng em.”

Hạ Chi Quân không biết có gì phải mừng: “Có chuyện gì tốt nhất nên nói nhanh, kiểm sát viên lén nói chuyện với luật sư biện hộ không hợp quy củ.”

Tạ Hi nở nụ cười, đuôi mắt lộ rõ vết lắng đọng của năm tháng.

“Mặc dù chủ ý ban đầu của ta là xác định vô tội nhưng trong trường hợp có nhân chứng lại có thể định tội nhẹ thì cũng coi như là đã cố gắng hết sức. Em rất xuất sắc, ta rất tự hào về em.”

Hạ Chi Quân không biết nên trả lời như nào. Nếu đối phương tính hối lộ hắn, hay thậm chí là khiêu khích hắn, hắn đều sẽ có biện pháp ứng phó. Nhưng đối phương lại nói một câu như thế khiến hắn không biết nên làm thế nào.

Tạ Hi thấy hắn không biết nên nói gì, cũng không miễn cưỡng, vươn tay vỗ vỗ vai hắn, kéo tây trang xoay người rời đi.

Hạ Chi Quân nhìn bóng lưng của ông thật lâu, cho tới khi đã cách nhau khá xa, hắn mới mở cửa ngồi vào trong xe.

Hắn vừa ngồi vào chỗ, di dộng đã báo có tin nhắn tới.

—— Thầy ơi, hôm nay có học bù hong ạ?

Hạ Chi Quân thấy cách xưng hô này, không hiểu vì sao tâm trạng của Hạ Chi Quân lại tốt lên nữa, khóe môi cũng lộ ra ý cười.

—— Thời gian cũ, địa điểm cũ.

Hoàn phiên ngoại 1.