Căn nhà hoang ở ngoại ô thành phố heo hút, xung quanh chỉ toàn cây cối um tùm khiến những tia nắng chật vật chiếu xuyên qua kẽ lá. Nơi này vắng vẻ hiếm khi có bóng người đi qua. Cô đứng giữa những tên thuộc hạ của lão ta, tay bị trói chặt phía sau. Đông Chiếu Hoa ngồi trên chiếc ghế, dáng vẻ nghênh ngang, thái độ tự tin vì lão đang là người nắm cán.
Không gian im lặng đến đáng sợ cho đến khi tiếng xe lăn bánh lớn dần. Vóc dáng cao ráo bước xuống xe, anh từ tốn đi vào bên trong, tay xách theo chiếc vali chứa viên đá quý.
Dược Khuê nhìn thấy anh liền theo phản xạ bước tới:
- Phong Lĩnh...
Nhưng bọn người đứng phía sau nhanh chóng giữ vai cô ghì lại. Đông Chiếu Hoa nhìn đồng hồ đeo tay rồi đứng dậy nở nụ cười:
- Quả là Bạch tổng, rất đúng hẹn.
Anh đơn thân độc mã đi vào hang cọp, phong thái vẫn rất điềm tĩnh, Phong Lĩnh nhìn cô, thấy Dược Khuê vẫn an toàn, anh cũng phần nào an tâm.
- Tôi có mang đến thứ ông cần, mau thả cô ấy ra.
Lão cười lớn, cảm thấy hả hê vô cùng khi điều lão ta mong muốn đã sắp sửa đạt được.
- Từ từ nào Bạch tổng, phải kiểm hàng đã chứ.
Đông Chiếu Hoa nhìn bọn thuộc hạ rồi liếc mắt, hất cằm một cái. Bọn chúng liền hiểu ý, vội bước đến gần anh, nhận lấy chiếc vali để kiểm tra. Anh điềm tĩnh thuận theo, bọn người kia mang chiếc vali đến cho lão ta. Đông Chiếu Hoa mở ra xem, đưa tay sờ vào viên ngọc lục bảo quý hiếm. Vì có đam mê với đá quý nên lão có thể dễ dàng phân biệt được thật giả.
Hơn nữa trước đây viên ngọc lục bảo ban đầu thuộc về sở hữu của lão ta, của Hắc Phượng bang. Nhưng mười năm trước, trong một lần cá cược giao đấu, lão đã thua cựu thủ lĩnh của Huyết Nguyệt lúc bấy giờ - Ngô Kha Liêm, nên buộc lòng phải giao ngọc lục bảo cho ông ấy.
Năm đó Phong Lĩnh là phó bang, hai năm sau Ngô Kha Liêm mắc bệnh nan y và qua đời, cũng từ đó anh trở thành người đứng đầu Huyết Nguyệt bang khi chỉ vừa tròn hai mươi bốn tuổi. Suốt nhiều năm qua lão vẫn mưu mô, ngấm ngầm muốn đoạt lại ngọc lục bảo. Tuy nhiên sau nhiều lần giao đấu, đôi bên cứ lưỡng bại câu thương. Bang Hắc Phượng chịu không ít thiệt hại, cứ lăm le đánh bại nhau suốt thời gian dài.
Vì không đạt được mục đích nên lão ta thù ghét và luôn tìm cách chơi xấu, tấn công bất ngờ hòng gây thiệt hại cho Huyết Nguyệt. Lần anh ôm vết thương ở bụng trở về nhà cũng là hậu quả do bị lão theo dõi và tấn công đột ngột khi anh đang thực hiện cuộc đàm phán với một băng đảng khác.
Biết chắc viên ngọc lục bảo là hàng thật, lão ta nở nụ cười mãn nguyện. Thật không ngờ cô gái nhỏ này lại quan trọng với Bạch Phong Lĩnh đến vậy. Anh thà mất đi báu vật quý hiếm của bang chứ tuyệt đối không muốn cô bị tổn hại.
- Thứ ông muốn đã lấy được, mau thả cô ấy ra.
Lão nở nụ cười nhếch môi, trở mặt nhanh hơn cả lật sách:
- Đúng là tao có nói như vậy, như đó là chuyện của mấy hôm trước. Bây giờ tao đổi ý rồi!
Phong Lĩnh tức giận, anh nắm chặt lấy lòng bàn tay, vẻ mặt lúc này đang cực kỳ khó coi:
- Khốn kiếp. Nếu không thả người thì đừng trách!
Đông Chiếu Hoa cười khẩy tỏ vẻ khinh bỉ lẫn đắc thắng, lão rút trong túi áo ra một cây súng ngắn rồi kề sát thái dương của Dược Khuê. Cô run lên sợ hãi, ánh mắt thản thốt nhìn về phía anh.
- Con nhỏ này có giá trị như vậy, tao đang nghĩ nên giữ nó lại để yêu cầu mày trao đổi thêm vài thứ, hay là...lấy mạng nó và nhìn mày đau khổ!
Anh dần mất kiên nhẫn với lão ta, tên cáo già chết tiệt.
- Tôi nói lần cuối, nếu không thả cô ấy ra, ông sẽ phải trả giá!
Lời cảnh cáo của anh không hề khiến lão hoang mang lo lắng dù một chút, ngược lại Đông Chiếu Hoa còn tự tin mà xem câu anh nói như một trò đùa.
- Mày sẽ làm gì tao? Hử?
Lão ta nhìn cô sợ hãi, run rẩy khi súng đang áp sát đầu mà thích thú vô cùng:
- Mày yêu nó lắm chứ gì? Bạch tổng lại có điểm yếu chí mạng là một con đàn bà. Là người của thế giới ngầm, mày không nên có điểm yếu. Để tao giúp mày xóa bỏ đi của nợ này vậy.
Phong Lĩnh nắm chặt hai lòng bàn tay cùng một lúc như đang ra hiệu, anh hét lên:
- Động vào người của tôi, ông chán sống rồi!
Anh vừa nói dứt lời thì một phát đạn từ hướng cửa sổ lập tức bắn vào cánh tay đang cầm súng của ông ta. Lão hét lên đau đớn, máu đỏ chảy không ngừng.
- A...mẹ kiếp!
Theo phản xạ, Đông Chiếu Hoa đưa tay còn lại nắm chặt vị trí bị thương và lùi về sau vài bước. Đám thuộc hạ vội đỡ lấy lão ta.
- Ông chủ...
Ngay tức khắc người của anh từ bên ngoài ập vào, lực lượng đông đảo do anh bố trí và sắp xếp từ trước. Phong Lĩnh còn lạ gì với Đông Chiếu Hoa, một kẻ tráo trở và hay nuốt lời. Vậy nên anh đã có sự phòng bị từ trước. Anh cho người dò la khu vực này ngay sau khi biết được điểm hẹn găp. Thuộc hạ và các vệ sĩ của anh đã đến sớm hơn cả băng đảng của lão, họ nắp trong những lùm cây bao quanh căn nhà hoang. Đợi đến khi Phong Lĩnh đã tiến vào trong thì lực lượng bên ngoài cũng bắt đầu tiếp cận ngôi nhà.
Họ bao vây xung quanh, chờ anh ra hiệu để tiến hành giải cứu. Một người xông vào từ ngoài cửa sổ phía sau bọn thuộc hạ đang giữ lấy Dược Khuê. Vệ sĩ của anh tung cú đá vào lưng khiến bọn chúng choáng váng. Phong Lĩnh lập tức lấy súng ra rồi chạy về phía cô, những vệ sĩ cũng vội cảnh giác và chỉa súng vào bọn người kia để bảo vệ anh. Cảnh tượng lúc này rất hỗn loạn, thuộc hạ của lão ta cũng nhanh chóng tung chiêu để khống chế lực lượng thù địch...