Phù Diêu

Chương 164: Cuối năm khổ sở



- Cô thay đổi như thế nào nhỉ? Trở nên mất tự nhiên, cố làm mình phải như vậy? Cô trước kia vẫn hay hơn.
Vương Quốc Hoa nói làm Sở Sở thừ ra, lập tức có chút tức giận nhỏ giọng nói:
- Không cần anh lo.

Vương Quốc Hoa nhìn cô không nói, Sở Sở chu miệng lên, cuối cùng vẫn khó chịu nói:
- Đột nhiên cảm thấy anh rất đĩnh đạc, không biết chơi đùa gì cả.
Nói xong cô xoay người dựa vào xe, hai tay khoanh lại hừ hừ mấy tiếng.

Vương Quốc Hoa cười cười có thể xuống xe đứng trước mặt cô:
- Thực ra cô nếu muốn chơi thì nói một câu, tôi đảm bảo người muốn chơi cùng cô sẽ kéo tới huyện Nam Sơn ngay.

- Anh đáng ghét.
Sở Sở cuối cùng đã cười, nghiên cứu này rất trong sáng như hồi còn học đại học.
- Tôi đã gặp Lưu Linh.
Sở Sở nói một câu, tim Vương Quốc Hoa thắt lại, hắn cười gượng nói:
- Cô ấy vẫn tốt chứ?

Sở Sở lắc đầu nói:
- Không tốt, rất tiều tụy.

Vương Quốc Hoa châm thuốc, hít sâu một hơi, không ngờ hít nhiều nên ho. Vương Quốc Hoa lau nước mắt nói:
- Giữa chúng tôi thực ra tôi cũng sai, có lẽ tôi sai nhiều hơn.

Sở Sở có chút tò mò hỏi:
- Sao lại nói như vậy?

Vương Quốc Hoa lấy lại nhịp thở mới nói:
- Thực ra tôi phải nói với cô ấy mình có tiền, lúc ấy nhiều không dám nói chứ một hai chục triệu có thể có. Còn trẻ nhiều tiền, lại có xu thế phát triển tốt, tôi nghĩ bố mẹ cũng sẽ không làm khó cô ấy.

Sở Sở nhíu mày trông rất đáng yêu, trông như một bức tranh.

- Không cần thiết, anh nếu có bố làm Bộ trưởng thì việc này còn có thể thương lượng.
Nói xong câu này, Sở Sở hối hận thè lưỡi xấu hổ nói:
- Lời này của tôi cũng không được.

Sở Sở hôm nay thay đổi bộ mặt liên tục, lúc đầy là cứng cỏi, sau đó là trong sáng, sau đó là vẻ đáng yêu. Vương Quốc Hoa càng lúc càng khó hiểu.

Đang nói chuyện một xe cấp cứu gào rú chạy tới. Xe chưa đến cạnh hai người đã nổ lốp, tiếng nổ làm Sở Sở sợ nhào vào lòng Vương Quốc Hoa.

Một y tá xuống xe nhìn lốp lớn tiếng nói:
- Không xong rồi, bệnh nhân rất nguy cấp, không đợi được sửa lốp.

Vương Quốc Hoa thấy thế lập tức khẽ đẩy Sở Sở ra rồi đi lên nói:
- Tôi có thể giúp gì không?

Sở Sở đứng ngây ra đó, vừa nãy cô theo bản năng dựa vào lòng hắn làm cô nhớ đến cảnh trước cổng trường. Lúc ấy Sở Sở mặc dù bị thương ở tay nhưng cô biết Vương Quốc Hoa đã cứu sống cô. Giờ phút này Sở Sở nhớ đến nghiên cứu chân thành, vô tội của hắn. Sở Sở thế mới hiểu từ giây phút đó hắn đã in sâu trong tim mình. Chẳng qua lúc ấy hình ảnh còn mơ hồ, sau đó nó dần trở nên rõ ràng.

Y tá nhận ra Vương Quốc Hoa:
- Là chủ tịch Vương, tốt quá, xe của ngài có ở đây không?

Vương Quốc Hoa nhớ hình như gặp qua y tá này. Hắn lớn tiếng nói:
- Chuẩn bị một chút rồi lên xe của tôi.

Một bác sĩ, một y tá, lái xe đỡ bệnh nhân từ xe xuống, đưa lên xe Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa có chút áy náy nói với Sở Sở:
- Cứu người trước đã.

Sở Sở gật đầu nói:
- Ừ, tôi lái xe đi theo.
Đi theo còn có một người nhà bệnh nhân, xe của Vương Quốc Hoa đã không thể ngồi thêm ai khác, Sở Sở nói với người phụ nữ đó:
- Lên xe của tôi, tôi đưa chị đến bệnh viện.

Bên bệnh viện đã sớm có chuẩn bị, xe vừa tới lập tức một đám người chạy ra đưa bệnh nhân lên cáng chạy vào cấp cứu. Bây giờ không có việc gì với Vương Quốc Hoa. Hắn quay đầu lại chuẩn bị lên xe thì người phụ nữ trên xe Sở Sở lại chạy tới hỏi:
- Ngài là chủ tịch?

Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ nói:
- Tôi chỉ là trợ lý chủ tịch, không phải chủ tịch.

Người phụ nữ cái hiểu cái không. Chị ta quỳ xuống trước mặt Vương Quốc Hoa gào khóc:
- Chủ tịch, ngài cứu nhà chúng tôi….

Biến hoá quá đột nhiên, Vương Quốc Hoa có phản ứng thì người phụ nữ đã quỳ xuống. Hắn vội vàng ngồi xuống đỡ dậy, người phụ nữ chết sống không chịu chỉ tiếp tục khóc lớn:
- Cứu chúng tôi, cứu chúng tôi…

Sở Sở kinh ngạc che miệng. Người phụ nữ này khóc rất thảm, đây là tiếng khóc khi hoàn toàn tuyệt vọng.

Vương Quốc Hoa cũng thấy tâm trạng chị ta không đúng nên nhẹ nhàng nói:
- Chị như vậy tôi sao có thể giúp, chị đứng lên sang kia ngồi rồi nói.

Bên ngoài phòng cấp cứu có ghế cho người nhà ngồi đợi, Vương Quốc Hoa dìu chị ta tới sau đó nói:
- Được rồi, chị nói đi, mặc kệ có phụ trách hay không thì tôi cũng sẽ cố hết sức giúp chị.

Người phụ nữ dần bình tĩnh lại, ngừng khóc. Chuyện đại khái như sau, chồng chị ta tên Vạn Thiện Hòa là người nuôi thủy sản, giá thủy sản năm trước cao, trong nhà nuôi bảy tám mẫu cua kiếm được không ít tiền.

Được cổ vũ của năm ngoái, năm nay Vạn Thiện Hòa quyết định làm lớn hơn, nhận thầu 40 mẫu hồ nước của địa phương, dồn hết tiền vào đó, còn đi vay 100 ngàn. Không ngờ thị xã Lưỡng Thủy làm đường cao tốc, hồ nhà bọn họ có hơn nửa nằm trong quy hoạch. Quận và xã tới thu hồi đất, Vạn Thiện Hòa cũng rất phối hợp. Mới đầu cán bộ xã nói dễ nghe, nói tình hình nhà y đặc biệt nên được bồi thường nhiều một chút, kết quả tiền đền bù mãi không phát, Vạn Thiện Hòa còn nợ tiền ngân hàng, qua tết là phải trả.

Vì thế Vạn Thiện Hòa lên xã hỏi, xã nói có thể phát tiền, Vạn Thiện Hòa vui vẻ đi lên lấy tiền đền bù không ngờ một mẫu chỉ được bồi thường hai ngàn. Vạn Thiện Hòa há hốc mồm, tổng cộng có 30 mẫu hồ bị thu hồi được đền bù 60 ngàn.

Vạn Thiện Hòa là người thành thật, nếu cấp trên phát cho 2000 một mẫu thì y nhận, coi như mình đen. Nông dân sao có thể cãi được nhà nước, Vạn Thiện Hòa đến bí thư thôn thương lượng có phải nên trả lại 20 ngàn tiền thầu cho hắn, sau đó vay thêm tiền trả nợ ngân hàng tước. Kết quả thôn nói việc này cần xã có ý kiến. Vạn Thiện Hòa lại lên xã, xã nói chuyện này Vạn Thiện Hòa nói với thôn, xã không xen vào.

Cứ đá bóng như vậy làm Vạn Thiện Hòa muốn điên lên, làm sao bây giờ? Tiền vay vốn ngân hàng là hắn lấy sổ đỏ nhà và bố vợ để vay, bây giờ không trả được thì sao giờ?
Vạn Thiện Hòa lại về thôn, thôn kiên trì nói cần xã có ý kiến. Tới lúc này Vạn Thiện Hòa lại nghe người nói tiền đền bù không chỉ có hai ngàn một mẫu. Ở tình huống của hắn thì một mẫu ít nhất có thể được đền bù tám ngàn.

Vạn Thiện Hòa chạy lên xã hỏi việc này, ai ngờ lãnh đạo xã không hề giải thích mà mắng hắn một trận, nói hắn gây chuyện. Vạn Thiện Hòa giải thích hai câu, chủ tịch xã tức giận đập bàn gọi người ở đồn công an đến bắt nhốt hắn hai ngày.

Vạn Thiện Hòa bi ép đến đường cùng nên lúc được thả ra, hắn về nhà uống thuốc sâu tự tử.

Chuyện nói tới đây Vương Quốc Hoa có thể nói tức đến run người. Tiền đền bù hắn biết, theo như tình hình nhà Vạn Thiện Hòa thì quả thật một mẫu phải được đền bù tám ngàn, vậy mà Vạn Thiện Hòa chỉ được đền bù có hai ngàn.

- Chị đừng gấp, chuyện này tôi sẽ tìm người hỏi.
Vương Quốc Hoa đứng lên ra ngoài gọi điện. Sang bên hắn gọi cho Tằng Trạch Quang và kể lại câu chuyện, Tằng Trạch Quang một lúc lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đám không coi pháp luật ra gì kia thật đáng chết, cậu trấn an người bệnh nhân, tôi phải hỏi Lý Dật Phong xem rốt cuộc là như thế nào.

Tằng Trạch Quang không thể không tức giận, bây giờ mình sắp được đề bạt, xảy ra chuyện như thế này không phải hại chết mình ư? Chẳng may chuyện ầm lên thì mình sao có thể lên chức. Y gọi điện cho Lý Dật Phong, Lý Dật Phong nửa ngày không nói thành lời, sao có chuyện này. Lý Dật Phong rất tự nhiên nghĩ tới Thịnh Trường Công, bởi vì Thịnh Trường Công phụ trách việc thu hồi đất của quận.

Lý Dật Phong coi như bình tĩnh, nói lập tức đi tìm hiểu tình hình, mời Tằng Trạch Quang chờ một lát. Tằng Trạch Quang lúc này còn đang ở bên quận ủy chưa đi nên nói:
- Tôi vẫn bên quận ủy, anh lát nữa đến đây.

Dập máy, Tằng Trạch Quang gọi Vương Quốc Hoa bảo đưa người nhà bệnh nhân tới quận ủy. Vương Quốc Hoa và Sở Sở cùng tới quận ủy rồi đưa người lên văn phòng Tằng Trạch Quang. Lúc này bên Lý Dật Phong vẫn chưa có tin tức gì.

Biết Vạn Thiện Hòa còn đang được cấp cứu, Tằng Trạch Quang bảo Lưu Đông Phàm sang bên bệnh viện xem xét. Sở Sở ở ngoài nói chuyện với người phụ nữ kia, Tằng Trạch Quang ở trong phòng hỏi Vương Quốc Hoa:
- Cậu cảm thấy vấn đề xảy ra ở đâu?

Vương Quốc Hoa cười khổ nói:
- Còn có thể ở đâu nữa? nếu không phải là xã thì là quận, hoặc là một lãnh đạo nào đó của quận cấu kết với xã tự tiện giảm tiền đền bù. Chuyện rất rõ, quan trọng nhất là tiền đi đâu? Chui vào túi ai?

Tằng Trạch Quang cũng biết rõ việc này. Y thở dài nói:
- Xảy ra chuyện này thì cuối năm không được yên ổn rồi.

Một lát sau Lý Dật Phong đầy tức giận đi tới, vừa vào cửa đã lớn tiếng nói:
- Thịnh Trường Công, tên đáng chết táng tận lương tâm.
— QUẢNG CÁO —